Chương 147: Quả nhiên mỗi người đàn ông trong thân thể đều là kẻ lưu manh!
Edit: Miêu - CQH
Ngày hôm qua xem cô quá mệt mỏi, nên chỉ làm lướt qua.
Mà cô nhóc này sáng sớm lại còn trêu chọc anh?
cô nhóc cũng là bác sĩ thì cũng biết, người đàn ông buổi sáng là nguy hiểm nhất sao!
Lúc này, Bùi Vân Khinh cũng đã cảm giác được thân thể anh khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mang tai, hốt hoảng lui xuống từ người anh, lấy quần áo mặc vào.
“Em còn muốn đi huấn luyện, nên đi rửa mặt trước.”
“Đứng lại!”
Đường Mặc Trầm nhíu mày quát cô.
không phải nói ‘nhà chúng ta gì đó’ không cho người khác xem, cô thế nhưng chỉ mặc mỏng manh mà muốn chạy ra ngoài?
Bùi Vân Khinh dừng lại cửa, quay sang, xin khoan dung.
“Chú nhỏ, buổi tối lại đến được không? Bằng không, em sẽ bị trễ, đến lúc đó huấn luyện viên sẽ phạt em!”
Nhìn bộ dáng tội nghiệp của cô, Đường Mặc Trầm vừa tức vừa bực mình vừa buồn cười.
“anh cho là em sẽ ở phòng này rửa mặt.”
Buổi sáng, bác Chu cùng Ôn Tử Khiêm cũng có thể lên lầu, anh không muốn cô chạy loạn trọng bộ dạng này.
Còn tưởng rằng….
thì ra, là do cô hiểu lầm!
Bùi Vân Khinh trầm tĩnh lại, cất bước đi vào phòng tắm, tay vừa cầm nắm cửa, chợt nghe phía sau âmthanh Đường Mặc Trầm vang lên lần nữa.
“anh đồng ý quyết định của em!”
Quyết định…. của mình?
Bùi Vân Khinh dừng bước lại, nghi ngờ nhìn anh.
“Chú nhỏ, quyết định gì vậy ạ?”
Đường Mặc Trầm tựa vào đầu giường, híp mắt, mâu quang xinh đẹp.
“Buổi tối tiếp tục!”
Bùi Vân Khinh giật mình, phản ứng kịp thời, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ như lửa.
“Em mới không cần!”
cô nói một tiếng, lắc mình chạy đến phòng tắm.
Đứng ở dưới vòi sen, nhớ đến anh quay mặt nhìn bộ dáng của mình, lại đỏ mặt một lần nữa.
không thể tưởng được chú nhỏ cao như núi nhà mình cũng có thời điểm như vậy.
Quả nhiên, mỗi người đàn ông trong thân thể đều là một kẻ lưu manh.
Nhìn người cô biến mất trong phóng tăm, Đường Mặc Trầm đứng dậy, đi vào phòng thay quần áo.
Quần áo của anh phần lớn đều là quân trang, trừ số đó ra còn lại một ít đồ thể thao vào com lê, màu sắc cũng trầm ổn.
Phòng quần áo của anh luôn chỉnh tề vô cùng, giống như y như ở quân doanh, nay cả góc áo cũng vào khuôn khổ.
Nhưng là bây giờ….
Đột nhiên tăng thêm nhiều quần áo nữa, lập tức phá hủy sự chỉnh tề của nó, sắc thái đơn giản cũng biến thành rực rỡ lên.
Thói quen chỉnh tề của Đường Mặc Trầm, khẽ nhíu mày một cái, theo sau đó ánh mắt chuyển thành ôn nhu, đáy mắt cũng nổi lên ý cười.
Vô hình nhớ đến ba năm trước đây.
anh cũng đem cô vào Long Thành, dàn xếp ở Đường cung.
cô nhóc có cái tính quật cường và phản nghịch kia, không khác gì chú quái thú nhỏ, một mực xông vào cuộc sống quậy đến rối loạn, nhưng cũng đồng thời trong sinh hoạt của anh cũng tăng thêm một chút màu sắc.
Xa cách một năm, cô trở về Đường cung.
Bởi vì cô, thế giới của anh đã hoàn toàn bất đồng.
Cái cảm giác này, chính là một mảnh tịch mịch đã lâu đột nhiên nghênh đón mùa xuân, mở ra một đóa hoa sáng lạn.
Gỡ quần áo đang mặc trên người xuống, cất bước vào toilet.
Bên trong phòng tắm, Bùi Vân Khinh đã tắm rửa xong, đang chuẩn bị bước ra, thì thấy anh nên vội vàng lùi về.
“Chú nhỏ, sao anh lại vào đây?”
Đường Mặc Trầm đẩy cửa phòng tắm ra, cầm lấy khăn tắm đưa cho cô, “Đây là phòng tắm.”
Tiếp nhận khăn tắm quấn lên trên người, cô nhỏ giọng phản bác, “Nhưng mà, em đang tắm!”
“thì sao?” Nâng tay lau đi giọt nước trên trán cô, người đàn ông thản nhiên mở miệng, nhưng giọng nóilộ ra bá đạo, “Em cũng là của anh!”