Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 889: 889: Chuyện Của Tôi Là Sinh Ly Tử Biệt




Cảm nhận được ánh mắt của Phó Vân Tiêu nhìn về phía cô, trên má cô như có lửa đốt, khuôn mặt đã đỏ bừng, vì vậy cô nhanh chóng quay đầu đi.

Ánh mắt anh tiếp tục di chuyển, anh không nhìn Bạch Tô nữa, sau đó đôi mắt của Phó Vân Tiêu dừng ở trên mặt Tư Bắc Triệt, ánh mắt trở nên sắc bén.

Mặc dù nhiệm vụ lần này của Tư Bắc Triệt chỉ là đóng vai bạn trai của Bạch Tô nhưng anh không hề chuẩn bị gì cả.

Nhưng lúc Phó Vân Tiêu nhìn anh, Tư Bắc Triệt đón nhận ánh mắt này, không hề né tránh, nhìn lại Phó Vân Tiêu bằng một con mắt thách thức, đối chọi gay gắt với Phó Vân Tiêu, không có ý nhân nhượng.

Ánh mắt hai người lạnh như nhau, lạnh đến mức không khí gần như đóng băng.

“Em ở với anh ta sao?”

Một lúc sao, Phó Vân Tiêu không nhìn Tư Bắc Triệt nữa mà quay lại hỏi chuyện Bạch Tô.

“Đúng vậy.”

Bạch Tô khó khăn lắm mới có thể gật đầu một cái, bây giờ dù Phó Vân Tiêu nói bất cứ điều gì với cô, từng câu từng chữ cũng làm cô đau lòng.

Lại im lặng, không biết Phó Vân Tiêu đang nghĩ gì hay đang buồn, Bạch Tô không dám ngẩng lên.

Đã đến mức này, Bạch Tô lại đưa người đàn ông đó trở lại, theo sự hiểu biết của cô về Phó Vân Tiêu, mối quan hệ này không thể cứu vãn được nữa.

Phó Vân Tiêu là một người kiêu hãnh đến mức đó, sẽ không có gì ngạc nhiên nếu anh đuổi cô ra khỏi nhà.

Tuy nhiên những điều này không xảy ra.

Không có chất vấn, không có những lời nói lạnh nhạt, không có bất kì hành động gì.

Phản ứng của anh, khiến Bạch Tô vô cùng bất ngờ.

Trong khoảng thời gian im lặng này, từng giây từng phút làm cho Bạch Tô cảm thấy vô cùng khó khăn, thậm chí cô muốn ngẩng đầu nói cho Phó Vân Tiêu biết sự thật, nói rằng cô là kẻ dối trá và cô không muốn ly hôn.

Cuối cùng, Bạch Tô vẫn cố gắng nén những lời nói này lại.

Như thể đã trôi qua rất lâu, sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng Phó Vân Tiêu cũng đã lên tiếng.

"Muốn ở nhà người khác thì cứ đến ở, nhưng dù sao anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn.”

Không biết anh đã đấu tranh tâm lý như thế nào, giọng của Phó Vân Tiêu có chút mỏi mệt.

Bạch Tô chưa bao giờ nghĩ rằng đây sẽ là kết quả, lần đầu tiên cô nghe thấy lời thỏa hiệp từ miệng Phó Vân Tiêu.

"Kết thúc rồi, tôi muốn đi, kết thúc rồi!”

Cuối cùng Bạch Tô cũng không thể kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn ra, không kìm được mà ôm lấy cánh tay Phó Vân Tiêu, cô hét lên, lời nói của Phó Vân Tiêu đã khiến tim cô rỉ máu.

“Nếu hai người còn muốn ở lại đây ăn trưa thì xuống đây.”

Cánh tay Phó Vân Tiêu từ từ rút ra khỏi tay Bạch Tô, chậm rãi xoay người, một mình bước đến bàn ăn.

Phó Vân Tiêu thản nhiên quay lưng về phía Bạch Tô, gắp đồ ăn và ăn cơm.

Nước mắt Bạch Tô tuôn rơi, cô cắn chặt môi, không để cho mình phát ra tiếng động.

Máu tươi từ môi Bạch Tô chảy ra, cô không hề hay biết.

Cuối cùng cô lại nhìn Phó Vân Tiêu một cái, rồi quay đầu chạy ra khỏi nhà.

Bạch Tô cũng không biết mình đã chạy bao lâu, Tư Bắc Triệt lái xe đi theo Bạch Tô, anh lái chậm chậm để theo sát cô.

Anh có thể nhìn thấy nước mắt của Bạch Tô lúc này.

Mang theo nỗi tuyệt vọng vô tận, giống như bầu trời của cô ấy đang sụp xuống..

Đây rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào?

Một người phụ nữ luôn nghĩ cho người khác.

Tư Bắc Triệt dừng xe lại, mở cửa, chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Tô, nói với Bạch Tô: "Được rồi, đừng khóc, lên xe đi, ngoài đường gió lớn lắm.”

Bạch Tô khóc tới mức sưng cả hai mắt, cô ngước lên nhìn Tư Bắc Triệt, nhưng vẫn không có ý định lên xe với anh.

“Được rồi, lên xe đi, nếu bây giờ không lên xe, tới lúc Phó Vân Tiêu đi ra ngoài, anh ấy sẽ thấy em khóc lóc vô dụng.”

Với câu nói này, tuy Bạch Tô vẫn không trả lời lại Tư Bắc Triệt, nhưng Bạch Tô đã mở cửa xe ra, chậm rãi đi vào bên trong xe của Tư Bắc Triệt.

Tư Bắc Triệt đưa khăn giấy cho Bạch Tô, Bạch Tô liền khóc lớn.

Cô lau gần hết đống giấy của Tư Bắc Triệt.

Tư Bắc Triệt đưa Bạch Tô về nhà của anh ta, sau khi trở về, Bạch Tô đóng cửa nằm trong phòng và tiếp tục khóc.

Tư Bắc Triệt cũng bất lực, mọi người trong nhà đều biết Tư Bắc Triệt vì Bạch Tô mà chuẩn bị thêm phòng ngủ, anh ta vốn dĩ là một người rất bận rộn, không thích có quá nhiều người trong gia đình tới đây thăm anh ta.

Nhưng mà, Bạch Tô lại yêu cầu anh ta giúp đỡ.

“Anh Tư, chúng tôi muốn đi hỏi cô Bạch một chút, xem buổi tối cô ấy muốn ăn cái gì không? Để chúng tôi chuẩn bị bữa tối.”

Một người phụ nữ hỏi Tư Bắc Triệt.

Tư Bắc Triệt ngẩng đầu nhìn bà, anh thở dài và nói với bà: "Được rồi, bà có thể lên lầu và hỏi.

Nói chuyện với cô ấy nhiều hơn một chút, nếu cô ấy không trả lời, cứ tiếp tục hỏi, hỏi cô ấy cho tới khi cô ấy chịu trả lời.”

Qua 15 phút.

Bà bất lực đi xuống lầu, nói với Tư Bắc Triệt: “Cô Bạch vẫn khóc, tôi hỏi cô ấy không trả lời.”

“Tôi thật sự đã cố gắng hết sức, cậu chủ Tư.”

Đôi mắt Tư Bắc Triệt đầy lo lắng, nhưng anh ta ấy chỉ xua tay và nói: "Vậy hãy nấu một ít súp đi.”

Anh ta nói xong thì để bà đi xuống.

Tuy nhiên, ngay khi bà ấy bước vào bếp, anh ta lại nói: "Hãy pha một ấm trà hoa cúc, tôi sẽ mang lên."

“Được ạ.”

Một lúc sau, bà ấy pha một ấm trà hoa cúc và đưa cho Tư Bắc Triệt.

Tư Bắc Triệt cầm bình trà hoa cúc lên, rồi đi tới phòng của Bạch Tô, gõ cửa, bên trong không có bất kì âm thanh nào hồi đáp.

Tư Bắc Triệt trực tiếp cầm ấm và tách bước vào..

Anh ta đem ấm trà đặt lên bàn, bắt đầu rót cho mình một ly trà, cũng rót cho Bạch Tô một ly.

“Đến đây, lại uống một tách trà.”

Tư Bắc Triệt gọi Bạch Tô nhẹ nhàng.

Bạch Tô cũng không phản ứng lại Tư Bắc Triệt, tiếp tục khóc.

Tư Bắc Triệt uống một ly trà xong mới nói: “Trà hoa cúc Hoàng Sơn của tôi thực sự là linh khí từ trời đất.

Nó đặc biệt ngon.

Uống nhanh đi.

Em khóc một lúc nữa thì sẽ bị thiếu nước đấy.”

Bạch Tô liếc Tư Bắc Triệt một cái, nhưng cô không nói chuyện, tiếp tục khóc.

Tư Bắc Triệt đứng dậy, đưa cho Bạch Tô một ly trà hoa cúc, đưa đến bên miệng cô rồi nói: “Chia sẻ cho em một bí mật.”

“Không muốn nghe, anh đi ra ngoài đi, để tôi khóc một mình.”

Bạch Tô cảm thấy Tư Bắc Triệt quá phiền, cô liền lớn tiếng với Tư Bắc Triệt.

Tư Bắc Triệt nghiêm túc nhìn Bạch Tô, anh ta nở một nụ cười.

“Không, tôi chỉ muốn nói chuyện, em không muốn nghe thì hãy uống ly trà hoa cúc này đi.”

“Vậy anh nói đi.”

Bạch Tô trợn trừng mắt nhìn Tư Bắc Triệt.

Tư Bắc Triệt cười lớn: “Nhìn em bây giờ làm tôi nhớ lại hồi tiểu học của mình, hồi tiểu học tôi có yêu một cô gái xinh đẹp nhất trường, sau đó cô ấy chuyển đến một trường khác, tôi đã khóc rất thảm thiết vào ngày hôm đó.”

“Chuyện này thì giống gì với chuyện của tôi?”

Bạch Tô lại trừng mắt nhìn Tư Bắc Triệt.

Cô cảm thấy như một người như Tư Bắc Triệt lại đi so sánh mối quan hệ giữa cô và Phó Vân Tiêu với tình yêu tuổi học trò nhỏ bé của anh ta ở trường tiểu học, điều này thực sự xúc phạm tình cảm của cô.

“Đương nhiên giống nhau, đều là nước mắt ly biệt.”

“Đương nhiên không giống nhau! Chuyện của tôi là sinh ly tử biệt!”

Bạch Tô trừng mắt nhìn Tư Bắc Triệt.

Nếu cô tiếp tục khóc, cô cảm thấy miệng mình sẽ trở nên khô khốc, nhưng cô vẫn không muốn uống gì cả

Nhưng sau khi cô và Tư Bắc Triệt cãi nhau.

Cô cần phải uống một ly trà và tiếp tục đánh bại Tư Bắc Triệt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.