Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 809: 809: Sống Một Mình Rất Đáng Sợ




Phó Vân Tiêu gật gật đầu và lái xe đến một khách sạn gần đó.

Khi ba người xuống xe, Văn đặc biệt đứng bên cạnh Bạch Tô cùng nhau đi về phía trước, còn giúp cô mang hành lý để cho Bạch Tô mở ô.

Nói thật, từ khi biết Văn quản lý thị trường chứng khoán của nền kinh tế thành phố A, Bạch Tô luôn có một ác cảm đối với Văn.

Nhưng bây giờ, Văn đang hành động giống như một người phụ nữ bình thường hơn, và không có mang tính khiêu khích nghiêm trọng như những gì Nghiêm Đình nói.

Đến quầy lễ tân của khách sạn, người phụ nữ ở quầy lễ tân vừa liếc nhìn một người đàn ông, vừa đưa hai người phụ nữ cùng đi vào trong.

Vả lại, đó là hai người phụ nữ xinh đẹp, cô gái lễ tân không ngăn được mà liếc nhìn Phó Vân Tiêu một cách đầy ẩn ý, rồi lại vô tình quan sát hai cô gái xinh đẹp kia.

“Hai căn hộ VIP.” Phó Vân Tiêu nói với một giọng trầm và nhẹ nhàng, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn cô lễ tân.

“Xin lỗi, thưa anh, hiện tại khách sạn chỉ còn một căn hộ VIP thôi.”

“Nhưng căn hộ VIP đó có hai phòng ngủ.

Anh xem… có muốn lấy không ạ?”

Trường hợp này, nhân viên lễ tân đã gặp rất nhiều rồi.

Thậm chí họ từng thấy một người đàn ông đi cùng ba người phụ nữ hay bốn người phụ nữ, vì vậy họ tự động xếp trường hợp của Phó Vân Tiêu vào hạng này, vì nghĩ rằng Phó Vân Tiêu muốn thuê 2 phòng để tiện cho việc chơi thôi.

“Ngoài ra, cách âm giữa hai phòng khá là tốt, cho dù có quăng quật bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của phòng bên kia, rất phù hợp cho một nam hai nữ ở.”

Rõ ràng, nhân viên lễ tân đã hoàn hoàn hiểu lầm vấn đề.

Văn vội vàng ngắt lời, nói rõ ý của mình: “Tôi không cần phòng VIP, chỉ cần đặt một phòng thông thường thôi là được.”

“Phòng VIP thì rộng quá, tôi sợ phải ở một mình.” Văn giải thích với Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.

Nhân viên lễ tân hơi ngượng ngùng, khó xử nhìn Phó Vân Tiêu dường như đang chờ đợi quyết định của Phó Vân Tiêu.

“Ừ, như thế đi.”

Phó Vân Tiêu gật đầu.

“Vậy phòng VIP là cho anh với ai ạ?”

Mặc dù Văn đã nói rồi, phòng của cô chỉ cần là hạng phổ thông thôi.

Nhưng cô gái lễ tân lại vẫn muốn chắc chắn một lần nữa, vẻ mặt hóng chuyện không thể che giấu nổi.

“Với tôi.”

Bạch Tô lấy chứng minh thư của mình trong khi trả lời cô gái quầy lễ tân đang hóng chuyện phiếm.

Bạch Tô nhìn thấy sự sốt ruột của Phó Vân Tiêu, vội vàng hỗ trợ cô gái lễ tân làm thủ tục nhận phòng nhanh nhất có thể.

Sau khi ba người họ làm xong thủ tục nhận phòng, ngay khi vừa lên lầu, Phó Vân Tiêu nhận được một cuộc đến thoại, anh bắt máy nghe sau đó rời đi.

Bạch Tô biết Phó Vân Tiêu sẽ không giải quyết công việc trước mặt mình, bởi vì anh ấy sợ bản thân sẽ lo lắng.

Cho nên đối với việc Phó Vân Tiêu ra ngoài nghe điện thoại, cô không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Cơn mưa lớn buổi chiều khiến cho Bạch Tô cảm thấy ẩm ướt cả người.

Bạch Tô cởi áo khoác ngoài ra, chuẩn bị nước ấm để tắm.

“Cốc, cốc, cốc.”

Đột nhiên có tiếng người gõ cửa, Bạch Tô cho rằng đó là Phó Vân Tiêu, trên người đang mặc bộ váy ngủ, nhanh chóng ra mở cửa.

Người gõ cửa ấy lại không phải là Phó Vân Tiêu, Văn đứng trước mặt Bạch Tô với nụ cười lịch sự:

“Chị Văn, chị tìm tôi có chuyện gì sao?”

Văn đột nhiên tới đây khiến Bạch Tô có chút kinh ngạc.

“Tôi đến để hỏi cô có chiếc váy thừa nào không.

Tôi không mang theo quần áo, trên người có mỗi một bộ thì lại ướt mất rồi.”

Văn có chút hơi ngại ngùng.

“Tôi còn thừa váy đó, để tôi đi lấy cho chị.” Bạch Tô vội vàng lôi trong vali ra một chiếc váy chấm bi đen trắng, đưa cho Văn.

“Chiếc váy này được không?” Bạch Tô cảm thấy có chút áy náy vì mình đã sơ suất trong việc quan tâm tới Văn, vì vậy cô hy vọng chiếc váy này Văn sẽ thích.

Văn gật đầu vui vẻ, “Tôi cũng có một chiếc váy y như này, tôi rất thích nó.”

Nói xong, Văn trở về phòng mình.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào vang lên.

Một lúc sau, Bạch Tô quấn khăn tắm lên người, tắt vòi nước rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Trên người cô vẫn còn hơi nóng, sau khi tắm xong, Bạch Tô cảm thấy cả người thoải mái, dễ chịu, thư thái hơn rất nhiều.

Bạch Tô ngước nhìn xem đồng hồ trong khi đang lau tóc cho mình, Phó Vân Tiêu đã ra ngoài gọi điện thoại được một lúc rồi, đoán chừng anh ấy sắp về rồi.

Đang nghĩ đến đây, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Bạch Tô vừa mở cửa vừa lau tóc.

Chỉ là, lúc này người đứng trước cửa phòng cô lại là Văn.

“Chị vẫn còn có chuyện gì sao?”

Bạch Tô khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn Văn nói.

Rốt cuộc Văn vừa mượn chiếc váy ở chỗ cô xong, cô không biết được Văn có chuyện gì mà lại làm phiền cô lần nữa.

“Tôi có mua chút hoa quả, và cảm ơn cô vì đã cho tôi mượn quần áo cho nên tôi lại đến đây.”

Văn rất tự nhiên nâng túi trái cây trong tay lắc lắc: “Vậy tôi có thể vào nhà được không?”

Sau đó, Văn nhìn Bạch Tô với ánh mắt không chút xa lạ, nói.

“Ừ, ừ, ừ, chị vào đi, mau vào nhà nào.”

Bạch Tô ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng mời Văn đi vào phòng.

Văn đặt trái cây lên trên bàn nhỏ uống trà, sau đó kéo lấy một cái ghế ở bên cạnh, ngồi đối diện với Bạch Tô.

Không đợi Bạch Tô mở lời chào hỏi trước, Văn đã mở túi trái cây ra, lấy ra một quả măng cụt, gọt vỏ rồi cho vào miệng.

Cảnh tượng này giống như những người bạn cũ đang tán gẫu với nhau.

“Phó Vân Tiêu ra ngoài rồi à?”

Văn mở lời trước, suy cho cùng Phó Vân Tiêu là mối liên hệ chung giữa bọn họ.

“Vâng, anh ấy đi ra ngoài giải quyết công việc.”

Bạch Tô gật đầu, không che giấu.

“Quả thực, nền kinh tế của thành phố A dạo này không ổn định lắm, lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, nếu không chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị nuốt chửng.”

Văn sau đó xúc động nói.

Từ khi Văn chủ động nói về nền kinh tế của thành phố A, Bạch Tô lập tức có hứng thú với chủ đề này.

Nghiêm Đình đã từng nói cho cô biết bộ mặt thật của Văn như thế nào, vừa hay cô cảm thấy bây giờ chính là cơ hội tốt, cho nên Bạch Tô định kiểm tra Văn xem có đúng như thế không.

“Vậy, chị nghĩ nên làm gì để bảo vệ mình trong một môi trường nền kinh tế chao đảo như thành phố A?”

Bạch Tô cố ý bày ra vẻ mặt không biết gì, muốn xem xem thái độ của Văn thế nào.

Nếu Văn thuyết phục Bạch Tô đầu tư thực chất, về cơ bản, cô có thể xác minh trực tiếp phán đoán của Nghiêm Đình.

“Tài sản ấn trú an toàn và chờ đợi cơ hội đến.”

Ngừng lại một chút, có vẻ như sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Văn nhẹ nhàng nói ra những lời này với Bạch Tô.

“Tài sản ẩu trú an toàn?”

Bạch Tô càng nhíu mày chặt hơn, cô không ngờ Văn không những không chịu thuyết phục cô đầu tư mà còn muốn cô cất đi một khoản tài sản.”

“Chính xác.”

Văn trả lời một lần nữa với giọng điệu khẳng định,

“Nền kinh tế của thành phố A hiện tại đang rất hỗn loạn, nếu đầu tư vào rất dễ bị mắc kẹt.

Ngoài ra, thị trường của thành phố A rất sôi động, nhiều công ty bán cổ phần ra thế giới bên ngoài với mức giá cao ảo, cho nên không nhất thiết phải đầu tư.”

Như biết rằng Bạch Tô không hiểu những gì mình nói, Văn lại kiên nhẫn giải thích cho Bạch Tô.

Sau khi nghe Văn giải thích tận tường, Bạch Tô đột nhiên cảm thấy Văn rất lợi hại.

Mặc dù hai người đang ở trong trạng thái thù địch nhưng Bạch Tô không khỏi tán thưởng đối thủ của mình.

Tuy nhiên, trong khi Bạch Tô còn đang suy nghĩ, Văn lại thở dài.

“Ầy.”

Sau khi giải thích về nền kinh tế của thành phố A với Bạch Tô, Văn lại cúi đầu xuống, có vẻ có chút lo lắng trong lòng.

“Sao vậy?”

Bạch Tô bị câu nói của Văn kéo trở lại thực tại, sau đó vẫn là nhíu mày, quan tâm hỏi cô.

“Không có gì, chỉ là tôi thấy chút khó chịu.”

Có thể nghe ra, giọng điệu của Văn quả thực có chút khó chịu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.