Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 772: 772: Tặng Cho Anh Một Món Quà




Người quản lý vẫn rất lịch sự và đưa Nghiêm Đình trực tiếp đến phòng trưng bày.

"Thưa anh, đây là một vài mẫu nhà đáp ứng yêu cầu của anh.

Nếu anh thấy ổn, chúng tôi sẽ đưa anh đi kiểm tra tại chỗ."

Người quản lý giải thích cho Nghiêm Đình.

Nghiêm Đình gật đầu, khi anh định quay người đi vào phòng trưng bày, anh đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ một phòng trưng bày khác.

Nghiêm Đình chỉ kịp nhìn thoáng qua khuôn mặt phía trước của người phụ nữ này, nhưng sau đó cô ấy quay lưng lại với Nghiêm Đình.

Nhưng Nghiêm Đình đã nhận ra cái dáng người cao ráo, tỏa ra hơi lạnh ấy,người phụ nữ này là Văn.

Chỉ là bóng lưng của một người đàn ông bên cạnh cô gái này dường như rất quen thuộc.

Khoảng cách giữa người đàn ông này và Văn rất tinh tế, không xa không gần, giống như quản lý trung gian, mà cũng giống như bạn của Văn.

Nghiêm Đình khẽ cau mày, nhìn họ bước ra khỏi đây, rồi chìm vào suy nghĩ.

"Thưa anh?"

Người quản lý khẽ gọi Nghiêm Đình, kéo anh ra khỏi trạng thái thất thần.

Nghiêm Đình nhìn về hướng họ rời đi, sau đó bước vào và bắt đầu tham quan phòng trưng bày.

Đồ đạc và trang trí của các phòng trưng bày khá vừa ý anh, Nghiêm Đình đi một vòng các phòng trưng bày, sau đó cùng quản lý trung gian đến xem nhà tại chỗ, rồi đặt mua ngay.

Bên kia, Văn nhanh chóng lên xe ngay sau khi cô ra khỏi công ty môi giới, đi cùng cô là một người đàn ông ăn mặc bảnh bao.

"Nói đi, tìm tôi làm gì."

Văn lạnh lùng nói.

"Tặng quà sinh nhật cho em."

An Đạt nở nụ cười, như thể anh ta không quan tâm đến thái độ không tốt của Văn.

Trên thực tế, Văn vốn đã quên rằng sinh nhật của cô ấy đã sắp tới, cô không nhận ra điều đó cho đến khi An Đạt nói đây là món quà sinh nhật của cô ấy.

Lông mày cô hơi cau lại.

“Làm sao anh biết sinh nhật của tôi sắp tới?” Văn có chút không hài lòng nói.

"Điều đó không quan trọng.

Điều quan trọng là em sẽ thích món quà này." An Đạt nói, nụ cười vẫn còn trên khóe miệng.

Văn luôn không có cảm tình tốt với An Đạt, mặc dù An Đạt đã giúp cô ở sân bay hai lần liên tiếp, cô luôn cảm thấy An Đạt đã có kế hoạch từ trước.

Còn bây giờ, cô không biết vì sao An Đạt lại biết được ngày sinh của cô như thế nào, sự gần gũi mà đầy ẩn ý khiến Văn càng chắc chắn hơn về phỏng đoán của mình.

Thấy Văn không lên tiếng, An Đạt hơi kinh ngạc.

Chắc chắn, người phụ nữ này không giống với những người khác, cô cảnh giác với mọi thứ và rất khó gần.

Nhưng phản ứng của Văn vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận của An Đạt.

"Tôi biết rằng bây giờ em đang muốn với Tập đoàn Thắng Đạt ở lĩnh vực điện tử.

Vừa hay, tổng giám đốc của Tập đoàn Thắng Đạt là bạn của tôi.

Tôi đã rủ anh đi ăn tối." An Đạt trực tiếp ném mồi câu của mình ra.

Bởi vì Văn luôn ở nước ngoài cho nên cô không có bạn bè ở thành phố A.

Đồng thời, cô muốn tham gia vào ngành công nghiệp điện tử ở thành phố A, nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội, vì vậy cô không thể liên lạc với tập đoàn Thắng Đạt để đề xuất việc hợp tác ở lĩnh vực điện tử.

An Đạt ý thức được sức mạnh của miếng mồi này, và anh ta rất chắc chắn rằng Văn chắc chắn sẽ bị tóm gọn.

Do dự một chút, Văn dường như đang suy nghĩ.

Một lúc sau, thái độ của Văn mới dịu đi một chút.

“Ở đâu?”

Văn hỏi địa chỉ, điều đó có nghĩa là cô đã đồng ý vấn đề này.

“Tôi sẽ đưa em đến đó.” Nói xong An Đạt ra khỏi xe, đi đến ghế lại

Nhưng sau khi xuống xe, nụ cười của An Đạt có hơi méo mó, Văn hoàn toàn không nhìn ra nụ cười này.

Tại khách sạn Hoa Ngự, An Đạt lái xe vào bãi và chủ động giúp Văn mở cửa.

Sau khi xuống xe, một người đàn ông mặc vest và trợ lý từ xa đi về phía An Đạt.

“Chủ tịch An, ông Lục và những người khác đã đến.” Trợ lý đi tới chỗ An Đạt, nhìn về phía Văn, sau đó nói với An Đạt.

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

An Đạt gật đầu, sau đó đi bộ vào trong khách sạn với Văn.

Khách sạn được bài trí rất sang trọng với những cột thủy tinh màu vàng kim và những viên đá pha lê được khảm trên mặt đất, rất nguy nga và tráng lệ, tuy không có nhiều người đến nhưng có thể thấy tất cả những ai ra vào khách sạn đều là thuộc giới thượng lưu.

“Anh Lục, để anh đợi lâu rồi.”

An Đạt và Văn vừa bước vào khách sạn, An Đạt nắm chặt tay và lễ phép chào hỏi.

“Cũng không lâu lắm.” Tổng giám đốc tập đoàn Thắng Đạt cũng rất lịch sự, chào hỏi xong, đột nhiên chuyển ánh mắt về phía Văn.

“Đây là?” Tổng giám đốc tập đoàn Thắng Đạt nghi ngờ liếc nhìn.

“À, đây là..”

“Xin chào, ông Lục, tôi tên là Văn.”

An Đạt chưa kịp nói thì Văn đã nở một nụ cười lịch sự rồi tự giới thiệu bản thân.

Dường như An Đạt không để tâm đến hành động của Văn, anh cũng không cảm thấy xấu hổ.

Sau khi hai bên đã giới thiệu với nhau, mọi người ngồi xuống và bắt đầu uống rượu.

Nhờ An Đạt, tổng giám đốc tập đoàn Thắng Đạt và Văn vừa gặp đã quen.

An Đạt chịu trách nhiệm rót rượu, và thỉnh thoảng giúp Văn chặn rượu.

Trong khi uống rượu, thỉnh thoảng An Đạt sẽ quay sang nhìn Văn.

Văn vẫn luôn xinh đẹp như vậy, ngay cả trên một bàn rượu như thế này, từng cử chỉ của cô vẫn nho nhã xinh đẹp.

Họ uống rượu ở đây, trợ lý của An Đạt đứng cách đó không xa để chờ phân phó.

Người trợ lý nhìn thấy mọi thứ ở hiện trường, bao gồm cả ánh mắt của An Đạt.

Uống một hồi, Văn thật sự đã uống quá nhiều, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Vừa lúc hết rượu, An Đạt xua tay, cho trợ lý đi lấy rượu.

Có thể thấy An Đạt đối với Văn có chút ý tứ, lúc đầu Văn cùng An Đạt xuống xe, trợ lý đương nhiên cho rằng giữa bọn họ có quan hệ thầm kín nào đó.

Lúc này An Đạt vẫy tay ra lệnh cho anh ta đi lấy rượu, anh ta lập tức hiểu ý của An Đạt, sau khi nhận rượu, anh ta nhân lúc không thấy ai để ý liền lén lấy trong người ra một gói thuốc bột nhỏ đổ vào trong một chai rượu.

Sau đó yêu cầu thêm một chai rượu khác không bị pha tạp chất.

Sau đó trợ lý bước ra rót rượu thuốc vào ly của Văn, rót rượu bình thường vào ly của An Đạt.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Văn tiếp tục uống rượu với tổng giám đốc tập đoàn Thắng Đạt.

Ngay khi ngụm rượu đầu tiên chạm vào cuống hong, cô đột nhiên cảm thấy hương vị rượu có gì đó không ổn, cô khẽ nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, cho rằng mình đã uống quá nhiều.

Qua nửa canh giờ, Văn đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng, miệng khô khốc, mặt như lửa đốt.

Cô không nhịn được liếm môi trong tiềm thức, hành động này thật quá có ý tứ.

Thời gian trôi qua, ý thức của Văn bắt đầu càng ngày càng mờ mịt, hai tay không khỏi bắt đầu ôm lấy bàn ngăn không cho mình ngất đi.

"Em sao vậy?"

An Đạt cảm thấy Văn có điều gì đó không ổn, cau mày, quan tâm hỏi cô.

Văn vẫy tay ra hiệu rằng cô không sao..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.