Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 647: 647: Phó Vân Tiêu Vốn Nên Là Của Cô Ta




Câu nói này khiến cho Bạch Tô phải lập tức dừng chân lại.

Sau khi nhìn Thấy Bạch Tô đứng lại, ở sau lưng, Chu Lê cất tiếng cười to, cô nhìn dáng vẻ của Bạch Tô thì đôi môi đỏ mọng cười lên giống như một nữ yêu quái bị tẩu hỏa nhập ma vậy.

Bạch Tô quay đầu, nghiêm túc nhìn Chu Lê, rồi sau đó nói với Chu Lê: "Tôi thấy cô thật sự rất đáng thương."

Sau khi nói xong câu này thì cô không thèm quan tâm đến Chu Lê nữa mà ngay lập tức rời đi.

Ngay khi Bạch Tô rời đi, Chu Lê cảm thấy vô cùng tức giận, sau đó hất đổ khay đồ ăn của mình xuống dưới đất!

Cô vừa nói cái gì vậy?

Cô cảm thấy cô ta rất đáng thương sao?

Dựa vào cái gì chứ? Cô không xứng để có thể thông cảm cho cô ta!

Chu Lê nắm chặt tay đầy tức giận, rốt cuộc thì ai chính là người đã gây ra sự đáng thương này của cô ta chứ? Nếu như Nghiêm Đình không phải chết vì cô, thì sao cô ta có thể ra nông nỗi này chứ?

Khi còn sống, Nghiêm Đình cũng không thích cô ta, nhưng mà cô ta nghĩ rằng chỉ cần Nghiêm Đình còn sống, thì chắc chắn một ngày nào đó cô ta sẽ có cơ hội khiến cho Nghiêm Đình rung động!

Là do Bạch Tô, Tất cả những chuyện này đều là lỗi của Bạch Tô, là Bạch Tô khiến cho cô ta không có cơ hội đến gần Nghiêm Đình, khiến cho Nghiêm Đình rung động!

Nghĩ đến những chuyện này, Chu Lê lập tức cảm thấy tức giận.

Càng nghĩ càng thấy tức giận, vốn dĩ cô ta đến đây để nói cho Bạch Tô những chuyện liên quan đến Thời Hoan, để châm ngòi cuộc chiến giữa Thời Hoan và Bạch Tô.

Nhưng mà bây giờ thì sao chứ! Bạch Tô vẫn tiếp tục giữ dáng vẻ không quân tâm bất cứ chuyện gì, cũng không muốn xảy ra tranh chấp.

Cô ta cũng không còn cách nào khác mà chỉ có thể liên lạc Thời Hoan!

Chu Lê vô cùng tức giận.

Sau khi rời khỏi nhà ăn của công ty Nghiêm Đình thì ngay lập tức lên xe, gọi điện thoại cho cho thư ký: "Tôi muốn biết tất cả tin tức về Thời Hoan, Tôi muốn biết ngay bây giờ! Ngay lập tức! Ngay lập tức lấy cho tôi!"

Chu Lê tức giận quát mắng người ở đầu dây bên kia giống như một con sư tử đang nổi điên lên vậy.

Thư ký cũng rất sợ Chu Lê phát điên, ngay lập tức rất cung kính nói với Chu Lê: "Được ạ, tổng giám đốc Lê, ngay lập tức, ngay lập tức..."

Cho dù là như vậy, ngay sau khi Chu Lê tức giận tắt điện thoại thì cô giống như là không muốn sống nữa, dùng tốc độ cao nhất đi mấy chục km rồi mới dừng lại.

Lúc này, thư ký đã gửi đến những thông tin về Thời Hoan mà mình vừa điều tra được.

Mỗi buổi tối, Thời Hoan đều đến mua hoa ở một cửa hàng hoa, hơn nữa, gần đây Thời Hoan đang tìm việc làm bởi vì cô ta vốn là một người quản lý các buổi triển lãm, mà ở trong nước lại không có quá nhiều buổi triển lãm nghệ thuật được mở ra, cho nên cô ta đang tiếp cận những công ty phù hợp.

Nhìn bề ngoài thì Thời Hoan giống như là một cô gái vừa giỏi giang, cừa giàu có, sống một cuộc sống hạnh phúc, ổn định.

Nhưng mà đến khi Chu Lê đọc được những tài liệu về Thời Hoan này thì cô ta mới phát hiện ra rằng dù đã nhiều năm trôi qua nhưng Thời Hoan vẫn luôn độc thân.

Hiện tại, cô vẫn đang bị mẹ Thời sắp xếp những buổi xem mắt.

Đọc đến đây, bỗng nhiên trên mặt của Chu Lê lộ ra nụ cười vui vẻ.

Trước tiên, cô ta cho người gọi điện thoại đến câu lạc bộ xem mắt của mẹ Thời, giới thiệu một người phù hợp với Thời Hoan, sau đó lại sắp xếp buổi coi mắt.

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện thì cô ta mới đi đến quán cà phê mà họ đã hẹn.

Vào lúc 6 giờ tối, Thời Hoan đến quán cà phê mà cô ta đang ở theo thời gian đã được hẹn trước của buổi xem mắt.

Chờ đến khi Thời Hoan ngồi xuống, Chu Lê vội vàng gọi điện thoại cho người bạn thân của cô ta, bảo người phụ nữ đó mau chóng xuất hiện ở trong quan cà phê này.

Để cho cô ta đến diễn một vở kịch dựa theo những tin tức mà Chu Lê đã gửi vào Messenger cho cô ta.

Ngay khi người phụ nữ đó đi vào đến cửa quan, lúc cô ta vừa đi ngang qua Thời Hoan thì liền bắt đầu lớn tiếng phàn nàn với Chu Lê: "Trời ơi! Mấy buổi xem mắt này thực sự rất phiền phức.

Tôi đã bị mẹ tôi thúc giục đến không chịu nổi rồi.”

Vừa nói, cô bạn thân của Chu Lê vừa ngồi xuống đối diện Chu Lê.

Chu Lê vội vàng chuyển sang chế độ chị em tốt an ủi cô em gái nhỏ, Chu Lê nói với cô ta: "Cô đừng buồn nữa, tôi cũng rất hiểu cảm giác hiện tại của cậu.

Cô thử nói xem, vốn dĩ việc đính hôn từ bé của hai người đang êm đẹp thì tự nhiên lại bị trà xanh nhúng tay vào như vậy, tôi đã bảo cô là không nên đi xem mắt nữa mà.”

"Ngoài đi xem mắt ra thì tôi cũng có thể làm gì khác được đâu.”

Bạn thân của Chu Lê tiếp tục đóng kịch, còn dùng giọng nói rất lớn để nói với Chu Lê, vừa cười nói: "Tôi cũng đâu thể đi tìm con bé trả xanh đó để đánh cho nó một trận đâu, dù sao thì tôi cũng không phải là đối thủ của con bé trà xanh đấy.

Trà xanh bây giờ cũng giỏi hơn trước rồi."

"Cô cũng đừng có gọi cô ta là trà xanh nữa, cô cứ gọi cô ta là kẻ trộm đi!"

Chu Lê giả vờ tức giận, nói.

"Cô ta cũng không xứng để được gọi là trà xanh! Cô ta chính là ăn trộm! Trộm mất người yêu của cô, cô ta chính là người thứ ba nhúng tay vào chuyện tình cảm của cô.”

"Trời ơi, than phiền có lợi ích gì đâu, ngồi đây than phiền cũng không thể lấy lại tình yêu của tôi."

"Cô định vẫn tiếp tục kết hôn với cái người đã đính hôn với cô từ bé sao? Nếu không yêu thì cứ ném cho con bé trà xanh đấy đi.

Bây giờ làm gì còn có chuyện bố mẹ sắp đặt đính hôn từ bé nữa chứ.

Mọi người đều là tự do yêu đương đầu năm nay nơi nào còn có cái gì oa oa thân a, đều là từ do yêu, biết đâu sau này cô sẽ cảm thấy việc này mới đúng đắn."

Chu Lê ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía Thời Hoan, lúc này mới nhìn sang bạn thân của mình, nói.

"Nhưng mà tôi yêu anh ấy! Tôi muốn gả cho anh ấy.

Ngay từ khi còn bé thì tôi đã thích anh ấy rồi, dù nhiều năm đã trôi qua nhưng mà tôi lại chỉ muốn kết hôn với anh ấy thôi.”

"Nếu như không phải bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra, thì tôi đã kết hôn với anh ấy từ lâu rồi.

Tôi không nên đi du học ở nước ngoài, để cho con hồ ly tinh đó có cơ hội để quyến rũ anh ấy.”

"Cũng đúng, nếu như cô không đi du học thì làm sao mà anh ta có thể yêu người khác được cơ chứ."

"Trời ơi! Càng nói càng thấy buồn, đừng ngồi đây rồi suy nghĩ linh tinh nữa, chúng ta mau đi thôi.

Cô nghĩ giúp tôi một vài cách đi, xem tôi nên làm như thế nào

"Cô ngủ với người yêu của cô một đêm đi, đến khi cô mang thai con của anh ta, gạo nấu thành cơm là được rồi

Khi Chu Lê đi ngang qua Thời Hoan thì mới đưa ra đề nghị.

Sau đó, hai người liền đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, Chu Lê mới ngồi ở trên xe, cô bạn thân vừa nãy cũng đi theo Chu Lê lên xe của Chu Lê, nghi ngờ hỏi: "Cô nghĩ cách này có hiệu quả không?"

Chu Lê lặng lẽ gật đầu, nhìn về phía người bạn thân của mình: "Chắc chắn là được! Đợi một lát nữa sau khi cô ta đi ra thì cô lại đi ngăn cản tài xế của cô ta, tôi sẽ mang đến cho cô ta một vài chuyện khiến cô ta không vui

Sau khi nói xong, bầu trời bỗng nhiên lại đổ cơn mưa, trong nháy mắt liền mưa như trút nước.

Lúc này, Chu Lê bảo đối tượng hẹn họ mà cô ta sắp xếp cho Thời Hoan gọi điện thoại để hủy cuộc hẹn với Thời Hoan.

Ngay sau đó, từ trong quán cà phê, Thời Hoan lập tức đầy thất vọng đi ra ngoài.

Ngay khi Thời Hoan vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy mưa to thì bắt đầu gọi điện thoại cho tài xế.

Thấy vậy, bạn thân của Chu Lê vội vàng đi xuống từ trên xe của Chu Lê, đi ngăn cản tài xế của Thời Hoan lái xe đến.

Mà lúc này, Chu Lê cố ý lái xe chạy qua bên cạnh Thời Hoan.

Bên trong vũng nước đã tích tụ một ít nước, khi cô ta đi ngang qua chỗ mà Thời Hoan đang đứng thì cũng không giảm tốc độ mà lao thẳng vào vũng nước, làm nước mưa bắn tung tóe lên người Thời Hoan, lúc này, Chu Lê và bạn thân của mình mới vui vẻ rời đi.

Đối với Thời Hoan mà nói, hôm nay chính là một buổi tối cực kỳ tồi tệ.

Khi Thời Hoan quay trở về nhà, thì quần áo trên người đã ướt sũng, hơn nữa toàn đều dơ bẩn.

Cô rất ghét ccảm giác bẩn thỉu này cho nên cô vội vàng đi vào nhà tắm để tắm rửa.

Vốn dĩ cô đang cảm thấy cực kỳ cáu kỉnh, càng ở trong tâm tạng như thế này thì cô lại càng không kiềm chế được mà nghĩ đến câu chuyện của hai người phụ nữ trong quán cà phê.

Cô cảm thấy mình vô cùng đồng cảm với câu chuyện đó.

Năm đó nếu như tim của cô không gặp phải vấn đề thì người nhà họ Thời cũng sẽ không đưa cô ta sang Mỹ để định cư.

Nếu như không phải là vì chữa bệnh tim thì cô ta cũng sẽ không bỏ lỡ Phó Vân Tiêu rồi!

Ngay từ đầu lẽ ra Phó Vân Tiêu phải thuộc về cô ta!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.