Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 642: 642: Gia Đình Cậu Sống Với Nhau Có Hòa Thuận Không




Ngày hôm sau.

Sau khi Bạch Tô tỉnh lại thì chỉ cảm thấy cả người đau nhức dữ dội.

Trong khi cô vô thức mò mẫm ở mép giupwngf thì vừa hay chạm vào cánh tay của Phó Vân Tiêu, ngay khi anh cảm nhận được sự đụng chạm của Bạch Tô thì Phó Vân Tiêu cũng tỉnh dậy.

Anh gần như là duỗi tay ôm lấy Bạch Tô vào trong lồng ngực của mình theo bản năng, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, nói với Bạch Tô: "Thật sự đã rất lâu rồi anh không được chạm vào em, có phải là đã khiến em phải thương nhớ anh quá lâu rồi không?"

Những lời này của anh ngay lập tức khiến cho khuôn mặt của Bạch Tô đỏ bừng lên.

Bạch Tô hừ nhẹ, thoát khỏi vòng tay của Phó Vân Tiêu, lúc chuẩn bị đi về phía nhà tắm thì Phó Vân Tiêu lại kéo tay Bạch Tô lại, ôm Bạch Tô vào lòng.

Dù chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng cũng rất dễ dàng khơi gợi sự nhớ nhung trong lòng của Bạch Tô, hai người lại tiếp tục quấn quýt, triền miên.

Bạch Tô và Phó Vân Tiêu lại chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi Bạch Tô thức dậy thì đã là chiều muộn rồi, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng làm cho cả căn phòng trở nên cực kỳ ấm áp.

Sau khi Bạch Tô thức giấc thì cũng không lập tức rời khỏi giường, cô nằm nghiêng, nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu, lúc này Phó Vân Tiêu vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say.

Bây giờ Bạch Tô có thể loáng thoáng nhìn thấy quầng thâm đen xì của Phó Vân Tiêu, chắc hẳn rằng khoảng thời gian này Phó Vân Tiêu đã vô cùng mệt mỏi.

Dột nhiên, Bạch Tô nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên nhè nhẹ, cô vội vàng đứng dậy.

Sau đó mới phát hiện ra rằng đó là tiếng chuông điện thoại di động của Phó Vân Tiêu.

Phía trên số điện thoại cũng không được lưu tên, nên Bạch Tô vô thức tắt máy, cô không muôn Phó Vân Tiêu phải cảm thấy quá mệt mỏi, cô chỉ hy vọng Phó Vân Tiêu có thể ngủ thêm một chút nữa.

Sau khi cô tắt máy thì Bạch Tô để điện thoại di động của Phó Vân Tiêu về chế độ im lặng rồi mới quay trở về phòng.

Đến khi mặt trời chậm rãi xuống núi thì Phó Vân Tiêu mới tỉnh lại, lúc anh tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà anh làm chính là kéo Bạch Tô vào trong lồng ngực của mình.

Bạch Tô vội vàng tránh thoát được cái ôm của Phó Vân Tiêu giống như một con cá nhỏ, nở một nụ cười duyên dáng, nói với Phó Vân Tiêu: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh đừng có mà làm loạn."

"Em muốn ăn gì?"

Bạch Tô xuống giường trước, mặc áo khoác lên, chuẩn bị kiểm tra xem trong tủ lạnh có những nguyên liệu nấu ăn gì.

Sau khi xuống giường thì Phó Vân Tiêu liền đi vào trong nhà tắm, nói với Bạch Tô: "Trong tủ lạnh có tất cả mọi thứ, nhưng mà anh chỉ muốn ăn một vài món ăn nhẹ thôi, bởi vì bây giờ anh cũng chưa thấy đói.

Hay là em cứ nấu cháo đi.”

" Được thôi."

Sau khi Bạch Tô đồng ý thì liền đi vào trong nhà bếp, có vẻ là đã rất lâu rồi cô không có những cảm giác nhẹ nhàng sung sướng như vậy khi làm một bữa ăn, cảm nhận bầu không khí bình yên, tươi đẹp này.

Lúc Phó Vân Tiêu đi ra từ nhà tắm liền đi thẳng vào trong nhà bếp, ôm Bạch Tô vào lòng.

Lúc này, Bạch Tô mới nhớ ra rằng điện thoại di động của Phó Vân Tiêu vẫn còn ở trong phòng khách, mà cô lại giúp anh chuyển sang chế độ im lặng rồi.

"Em đã để điện thoại di động của anh sang chế độ im lặng rồi, anh mau bật tiếng lên đi.

Lúc nãy em sợ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của anh nên mới tắt đi.

Mong là sẽ không khiến anh bị bỏ lỡ bất cứ chuyện quan trọng nào.”

"Khoảng thời gian này anh đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi, sẽ không có chuyện gì quan trọng xảy ra đâu."

Phó Vân Tiêu vừa trả lời Bạch Tô, vừa từ từ đi ra ngoài, cầm điện thoại di động của mình lên.

Anh nhìn cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên nhíu chặt mày.

Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu nhíu mày thật chặt: "Có chuyện gì sao?"

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu đầy hoài nghi.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, nói với Bạch Tô: "Gia đình cậu của anh mới quay về nước.

Chắc là chúng ta không kịp ăn cơm rồi, chúng ta phải cùng nhau trở về thành phố A một chuyến thôi."

"Em cũng phải đi sao?"

Trong tay của Bạch Tô vẫn còn đang cầm thìa, hỏi lại anh đầy nghi ngờ.

Sau khi hỏi xong, cô cũng kịp phản ứng lại rồi nhanh chóng tháo tạp dề ra và nói với Phó Vân Tiêu nói: "Để em đi thu dọn đồ đạc đã."

Cô nhất định phải đi, những buổi gặp gỡ người lớn trong nhà như thế này nếu cô không đi thì không được ổn cho lắm.

Phó Vân Tiêu có thể nhìn thấy được sự lo lắng của Bạch Tô, nhưng mà lúc anh xem lại giờ thì cảm thấy họ đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.

Vậy nên anh đưa Bạch Tô đi ăn một bữa cơm trước, sau khi ăn xong thì sẽ đưa Bạch Tô về thành phố A.

CẢ một đêm, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu lái xe trở về thành phố A, sau khi Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô đến một ngôi nhà nguy nga như cung điện, Bạch Tô cẩn thận chuẩn bị một ít quà gặp mặt, rồi đi theo Phó Vân Tiêu.

Trên đường đi, Bạch Tô cảm thấy vô cùng hồi hộp, mặc dù lúc ở trên xe, Phó Vân Tiêu đã trả lời Bạch Tô rất nhiều câu hỏi, ví dụ như, "Gia đình của cậu anh là người như thế nào?"

"Bọn họ có trách mắng em về chuyện em tắt máy không để anh nghe điện thoại của họ không?"

"Em nên xử sự như thế nào..."

Cô đã hỏi rất nhiều chuyện, nhưng mà khi Bạch Tô xuống xe và đi theo Phó Vân Tiêu vào trong nhà, Bạch Tô lại hỏi Phó Vân Tiêu tất cả những câu hỏi đấy một lần nữa.

"Gia đình nhà cậu anh sống có hòa thuận không?"

"Bà ngoại đã lớn tuổi rồi, có lẽ sẽ không dễ sống chung và hơi cứng nhắc nhỉ, nhưng mà gia đình cậu vẫn sống rất hòa thuận."

Phó Vân Tiêu giải thích.

Sau khi anh nói xong những lời này thì lại nghiêm túc nhìn Bạch Tô, nói với Bạch Tô: "Em cứ yên tâm, có anh ở đây rồi, anh chắc chắn sẽ giúp em xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện."

Sau khi nghe thấy anh nói như vậy, Bạch Tô cũng cảm thấy thoảng yên tâm, đồng thời, hai người cũng đã đi đến cửa chính rồi.

Lúc Phó Vân Tiêu vừa định gõ cửa, thì quản gia đã đợi sẵn ở sau cửa, thấy Phó Vân Tiêu đi đến thì mở cửa cho Phó Vân Tiêu và Bạch Tô, vừa nhìn Bạch Tô vừa nói với Phó Vân Tiêu: "Cậu Tiêu đã về rồi sao, mau vào trong nhà đi."

Vừa nghe thấy câu này của quản gia, từ bên trong, một cô gái khoảng chừng ở độ tuổi hai mươi vội vàng chạy ra, ôm chầm lấy Phó Vân Tiêu rồi nói: "Anh Tiêu, em thật sự rất nhớ anh."

Phó Vân Tiêu cười, kéo cô em gái ấy ra xa rồi nhẹ nhàng giới thiệu với Bạch Tô: "Đây là em họ của anh, Thời Hoan."

"Chào em."

Bạch Tô chào hỏi cô ấy, Phó Vân Tiêu bắt đầu giới thiệu cô với Thời Hoan: "Đây chính là chị dâu của em, Bạch Tô."

"Hừ, rõ ràng là nhìn chị dâu cũng tầm tầm tuổi của em thôi, vậy mà anh lúc nào cũng bảo em còn nhỏ tuổi, không thích hợp để nói chuyện yêu đương."

Thời Hoan cũng không chào hỏi với Bạch Tô, mà lại chỉ quay sang làm nũng với Phó Vân Tiêu.

"Này! Thời Hoan à, chị vẫn chưa nói chuyện xong sao, mau vào đây ăn cơm đi."

Lúc này, giọng nói của một chàng trai bỗng vang lên

Ngay sau đó thì có một chàng trai có vẻ ngoài xinh đẹp như ánh mặt trời chạy tới, tuổi tác có vẻ ít hơn Thời Hoan một chút, mang theo dáng vẻ của một chàng trai mới trưởng thành.

Trực tiếp duỗi ta ra, tự mình giới thiệu với Bạch Tô: "Tôi là Thời Ngạo."

"Chào em."

Bạch Tô gật nhẹ đầu với Thời Ngạo, rồi sau đó thì đi theo Phó Vân Tiêu vào trong nhà.

Vừa mới vào đến cửa, thì đã gặp được cậu và mợ của Phó Vân Tiêu, mợ cười hì hì rất hiền hòa, cậu thì nhìn có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng mà Phó Vân Tiêu lại thì thầm vào tai của Bạch Tô rằng sắc mặt của cậu anh vẫn luôn như vậy nên Bạch Tô cũng không lo lắng quá nhiều, sau đó thì chậm rãi ngồi xuống cùng Phó Vân Tiêu.

Sau khi cả nhà ăn xong bữa tối, cậu của Phó Vân Tiêu nói rằng có chuyện muốn bàn bạc trực tiếp với Phó Vân Tiêu nên gọi Phó Vân Tiêu lên tầng để nói chuyện..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.