Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 639: 639: Khoảnh Khắc Yên Bình Hiếm Hoi




Bạch Tô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào Phó Vân Tiêu, lẩm bẩm nói: “Anh không để cho tôi ăn thì tôi cứ muốn ăn.

Cũng đâu phải là ăn đồ của anh đâu, dựa vào đâu mà quản tôi chứ.”

Thấy Bạch Tô giống như đứa con nít đang giận dõi vậy.

Phó Vân Tiêu cũng không ngăn cản cô nữa, chỉ là anh vẫn nhẹ nhàng gắp mấy món ăn thanh đạm bỏ vào bát của Bạch Tô.

Mà Bạch Tô thì đã ăn hết cả con cua sốt cay rồi.

Phó Vân Tiêu thì vẫn ăn rất từ từ tao nhã.

Sau khi Bạch Tô ăn xong, đã nói với Phó Vân Tiêu: “Nếu như anh thích phòng này đến vậy thì tôi sẽ rời khỏi đây.”

Cô chẳng qua là ngồi ăn cơm chung với Phó Vân Tiêu thôi.

Ăn xong rồi, những mâu thuẫn trước đó chưa giải quyết xong đã tiếp nối thêm mâu thuẫn khác.

Anh còn đứng ở đó, giải quyết cũng được rồi.

Sau khi Bạch Tô nói xong những lời này, trực tiếp đứng dậy lấy va li hành lí của mình từ trong ngăn kéo ra, nhanh chóng bắt đầu dọn dẹp đồ dùng cá nhân.

Phó Vân Tiêu cũng ăn no, anh đứng ở sau lưng Bạch Tô, nhìn dáng vẻ cô đang vội vàng thu dọn quần áo.

Anh cau mày lại hỏi một câu: “Em ghét tôi đến vậy sao?”

“Đúng vậy đấy.”

Bạch Tô cau mày lại, đáp lại anh một câu nhưng vẫn không dừng việc sắp xếp quần áo lại.

Cô tiếp tục thu dọn vào trong va li, Phó Vân Tiêu chậm rãi đi tới bên người Bạch Tô.

Anh lại lấy ra từng bộ quần áo từ trong va li mà Bạch Tô gấp vào.

Bạch Tô thấy vậy còn tức giận hơn, cô lại xách từng chiếc túi bỏ lại vào trong va li.

Nhưng cô cứ để một bộ thì Phó Vân Tiêu lại lấy ra một bộ.

Bạch Tô vẫn lặp lại mấy lần sau đó.

Cô bỗng cảm thấy vô cùng tức giận, cô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu!”

Kết quả là, vừa mới nói xong được câu thì Bạch Tô cảm thấy dạ dày mình vô cùng khó chịu.

Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nôn ọe mấy cái nhưng cũng không nôn ra được thứ gì.

Bạch Tô cảm thấy đến đầu cô cũng đau theo rồi, rồi dần dần cả người cũng bắt đầu đau.

Không hiểu bị gì nữa, bụng cô đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Bạch Tô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu nhanh chóng đi tới cạnh Bạch Tô.

Dường như anh không chờ Bạch Tô phản ứng lại gì cả, trực tiếp bế cô lên, đưa cô ra ngoài kia.

Bạch Tô cũng không muốn để cho Phó Vân Tiêu ôm mình, cô chìa tay ra, không ngừng đẩy Phó Vân Tiêu.

Cô muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra nhưng Phó Vân Tiêu vẫn không có sự xoay chuyển nào, anh vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tô: “Ngoan nào, nghe lời.”

Bạch Tô đau bụng đến mức ôm kín bụng, cô cũng không còn sức lực để đẩy Phó Vân Tiêu ra nữa.

Cảm giác được ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ.

Đến khi đi xuống tầng, Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô lên xe rồi nhanh chóng lái xe đi.

Bạch Tô ngồi bên cạnh Phó Vân Tiêu, bộ dạng vô cùng khổ sở gấp gáp, không nhịn được mà nở nụ cười.

Cô cảm giác lúc này cô quá đau đớn, đau tới múc chỉ muốn ngất đi luôn.

Đến khi Bạch Tô cảm giác được cơ thể mình đang lắc lư, là lúc đó hai người đã đến bệnh viện rồi.

Sua khi Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô vào viện, Bạch Tô đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Qua một lúc lâu, bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau màu trắng cho Bạch Tô.

Cô cảm giác mình đã đỡ hơn một chút rồi.

Bác sĩ bắt đầu giáo huấn Phó Vân Tiêu và Bạch Tô giống như nói một đứa trẻ vậy.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hai người vậy?”

“Tuổi tác cũng lớn vậy rồi, nhưng sao cả hai đều không biết quý trọng sức khỏe của mình vậy?”

“Cô đã không ăn cơm nhiều ngày vậy rồi, lại còn ăn cả cua cay nữa.

Cô không muốn giữ dạ dày của mình nữa à?”

Bác sĩ mắng Bạch Tô một trận.

Bạch Tô nhíu mày thật chặt.

Phó Vân Tiêu nghe thấy Bạch Tô bị mắng, vội vàng nhận trách nhiệm về người mình.

“Bác sĩ, lỗi là do tôi, tôi sai, là tôi để cho cô ấy ăn.”

“Một người đàn ông như anh sao lại cso thể vô trách nhiệm với vợ mình vậy chứ?”

Bác sĩ chuyên gia là một người phụ nữ lớn tuổi, bác sĩ đối xử với bệnh nhân vô cùng tốt.

Chữa bệnh cũng rất cẩn thận.

Bà ấy mặc kệ Phó Vân Tiêu có thân phận gì, chỉ muốn mắng Phó Vân Tiêu một trận cho tỉnh ra.

Cho tới tận bây giờ, Bạch Tô vẫn chưa từng thấy qua dáng vẻ khi bị mắng của Phó Vân Tiêu.

Đến bây giờ, cô cũng chỉ thấy Phó Vân Tiêu vô cùng đẹp trai mạnh mẽ, hoặc là lạnh lùng vô tình, hoặc cả là trách mắng người khác.

Nhưng hôm nay, giờ phút này, Phó Vân Tiêu lại bị bác sĩ mắng suốt một giờ đồng hồ.

Từ cơn đau dạ dày đơn giản của Bạch Tô cho tới những bộ phận khác trên cơ thể Bạch Tô cần điều dưỡng.

Thậm chí cả việc lần đầu tiên Bạch Tô sinh con bị chứng trầm cảm khi mang thai.

Tất cả đều lôi ra để mắng anh.

Nhưng mà, tất cả nhữung việc kia thực ra không phải lỗi sai của Phó Vân Tiêu.

Lần đầu tiên Bạch Tô còn không gặp mặt Phó Vân Tiêu, những việc sau đó đều do Bạch Tô không biết tự chăm sóc.

Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Phó Vân Tiêu không đáp lại một lời nào, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười.

Cho đến tận lúc bác sĩ mắng xong rồi rời đi.

Khi bác sĩ vừa mới rời đi, Bạch Tô không kiềm được mà bật cười thành tiếng.

Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô, hỏi một câu: “Em cười gì chứ?”

Mặc dù anh hỏi cô như vậy nhưng lúc đó, trên mặt anh cũng bất giác nở một nụ cười theo cô.

“Vậy anh đang cười gì đấy?”

Bạch Tô nhìn lại Phó Vân Tiêu, cũng hỏi một câu tương tự.

Phó Vân Tiêu không đáp lại gì cả, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô rồi lặng lẽ chăm sóc cô.

Bạch Tô xoay người nhìn Phó Vân Tiêu, mở miệng hỏi anh: “Anh không có chút cảm giác oan ức nào sao?”

“Rõ ràng không phải là anh sai, tôi mới là người sai.”

Bạch Tô giải thích một câu.

Phó Vân Tiêu hơi mỉm cười: “Đây là chuyện gì vậy?”

Chỉ với câu nói này, con mắt Phó Vân Tiêu nhìn chăm chú vào người Bạch Tô.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, cô bất giác thấy hơi ngượng ngùng lúng túng, không biết phải nói sao.

Cô nhìn lại Phó Vân Tiêu, than thở một câu với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, tôi thấy mệt rồi, tôi buồn ngủ nữa, anh trở về đi.”

Phó Vân Tiêu chỉ nhìn lại Bạch Tô, đáp lại cô: “Em buồn ngủ thì cứ nằm ngủ đi.”

“Anh ngồi ở đây tôi không ngủ được.”

Bạch Tô cố tình nói một câu.

Vì bây giờ cô muốn chiến tranh lạnh, giữ khoảng cách với Phó Vân Tiêu cho nên cô không hy vọng anh đối xử với mình quá tốt.

Nếu như Phó Vân Tiêu đối xử tốt với cô, cô sợ bản thân không nhịn được.

Không nhịn được mà chấp nhận Phó Vân Tiêu một lần nữa.

“Em là muốn chờ tôi đi rồi sẽ lén nằm khóc, chứ không phải là không ngủ được.”

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, nói trúng tim đen của Bạch Tô.

Bạch Tô trực tiếp trợn mắt lên nhìn Phó Vân Tiêu, rồi lấy chăn trùm lên đầu mình.

Phó Vân Tiêu nhìn vào Bạch Tô một lúc lâu.

Ngay sau đó điện thoại di động của anh vang lên.

Anh đi ra ngoài nhận cuộc điện thoại đó, nghe xong rồi vào lại phòng bệnh, phát hiện ra Bạch Tô đã ngủ từ lúc nào.

Anh bỏ chăn ra khỏi đầu của Bạch Tô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, sắc mặt anh hiện ra đầy vẻ dịu dàng bao dung.

Ngay lúc Phó Vân Tiêu đang nhìn Bạch Tô, Bạch Tô bỗng nhiên đưa tay ra bắt lấy cổ tay của Phó Vân Tiêu, lẩm bẩm một câu: “Phó Vân Tiêu, đừng đi.”

Chân mày cô nhíu chặt lại, giống như đang chìm vào một giấc mơ không vui vậy.

Phó Vân Tiêu nhanh chóng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Bạch Tô, nhẹ nhàng nói một câu với Bạch Tô: “Yên tâm, tôi sẽ không đi đâu cả.”

Câu nói này giống như đi được vào giấc mộng của Bạch Tô và cô nghe thấy được.

Khuôn mặt cô bỗng giãn ra, nhẹ nhàng, trầm ổn ngủ say.

Đó cũng là giây phút thư giãn hiếm hoi của Phó Vân Tiêu trong khoảng thời gian gần đây..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.