Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 630: 630: Tấm Chân Tình Bị Chó Ăn




Lúc nghe Bạch Tô nói mấy lời này, thư ký ngẩn cả người.

Mặc dù làm việc cùng Bạch Tô mới được vài ngày, nhưng ấn tượng của cô về Bạch Tô chính là một người nhẹ nhàng, hiền lành, trước giờ chưa thấy cô dùng thái độ ra lệnh cho ai bao giờ.

Thư ký đang muốn hỏi có phải Bạch Tô đang tức giận hay không, nhưng chưa kịp mở miệng Bạch Tô liền nói: "Bây giờ, cô tìm giúp tôi một diễn viên nam, bảo anh ta đến phòng của tôi."

"Tổng giám đốc Tô, cô nói..."

Việc mà Bạch Tô bảo thư ký đi chuẩn bị, cô ấy thật sự không hiểu.

Thư ký vô cùng hoài nghi nhìn Bạch Tô, nhưng có vẻ Bạch Tô không muốn giải thích gì thêm chỉ nói: "Cô mau đi sắp xếp đi."

Thư ký cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ hỏi Bạch Tô muốn tìm một nam diễn viên như thế nào, sau đó lập tức rời khách sạn đi chuẩn bị.

Bạch Tô ở khách sạn nghỉ ngơi được một tiếng thì nam diễn viên kia đã được thư ký đưa đến văn phòng của cô.

Nam diễn viên này có vẻ ngoài rất đẹp trai, dáng người cao, mọi thứ đều đáp ứng được yêu cầu của Bạch Tô.

Hơn nữa, anh ta hình như còn là một diễn viên khá nổi tiếng vì Bạch Tô cảm thấy anh ta rất quen dù cô rất ít xem tivi.

"Tổng giám đốc Tô."

Thấy Bạch Tô đi đến, nam diễn viên liền gật đầu chào hỏi.

"Không biết tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?"

Thái độ của Bạch Tô vô cùng nghiêm túc, lịch sự, việc đầu tiên cô làm là hỏi tên đối phương.

Nam diễn viên cười đáp: "Tôi tên Trịnh Kiêu."

"Chào anh, Trịnh Kiêu.

Lát nữa, tôi muốn anh phối hợp với tôi."

Bạch Tô đến gần Trịnh Kiêu, cô từ từ giải thích với anh ta yêu cầu công việc ngày hôm nay.

Sau khi Bạch Tô rời đi, Chu Lê liền quay về phòng làm việc.

Cuộc họp mà cô ta nói lúc nãy chẳng qua chỉ là một cái cớ để cô ta làm lơ Bạch Tô.

Sau khi Bạch Tô bị cô ta chơi một vố rồi bỏ về, cô ta cảm thấy rất mãn nguyện.

Cô ta vui vẻ trở về văn phòng, đang chuẩn bị xem tài liệu.

Nhưng kết quả lại bị thư ký của Bạch Tô gọi đến, yêu cầu cô ta tối nay phải đến khách sạn.

Sau khi nghe xong, cô ta như phát điên.

Thư ký dùng giọng điệu của Bạch Tô, nói lại toàn bộ những lời của cô cho Chu Lê nghe vì vậy Chu Lê có thể nghe ra lời yêu cầu này như một mệnh lệnh, giọng điệu vô cùng cứng rắn.

Hơn nữa, nó còn có ý cảnh cáo, nếu cô ta không đáp ứng yêu cầu của Bạch Tô, cô nhất định sẽ tìm gặp bố của cô ta.

Những chuyện này do cô ta tự ý quyết định vì vậy cô ta không muốn để bố cô ta biết, nếu ông ta biết chắc chắn cô ta sẽ gặp phiền phức.

Chu Lê nghĩ tới nghĩ lui, lúc này cô ta đã nghĩ thông vì vậy tâm trạng cũng thoải mái được một chút.

Không thành vấn đề, việc gì tới thì cứ tới.

Cho dù tối nay có đi tới chỗ của Bạch Tô, cô ta cũng nhất quyết không phối hợp làm việc.

Cô ta thật sự muốn xem Bạch Tô sẽ làm gì.

Chín giờ tối, Chu Lê cố ý gần sát giờ mới tìm đến địa chỉ khách sạn mà Bạch Tô nói.

Lúc cô ta gõ cửa mới phát hiện cửa không hề đóng.

Thấy vậy, cô ta không tiếp tục gõ cửa nữa mà trực tiếp đi thẳng vào trong.

Vừa bước vào, cô ta liền nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, trong nhà tắm còn truyền ra cuộc đối thoại giữa hai người.

"Đáng ghét quá đi, người ta có thể tự cởi được mà."

Là giọng của Bạch Tô.

Tiếp sau đó là truyền đến giọng nói trầm đục của người đàn ông: "Ngoan, anh giúp em, tắm như vậy sẽ càng thơm hơn."

"Thôi, lát nữa em còn có hẹn bàn chuyện công việc, không thể ở đây lâu được."

Lúc nói câu này, Bạch Tô cố ý nói một cách vội vã, như muốn nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.

"Ai mà không hiểu chuyện vậy? Chuyện tốt của anh và em còn chưa làm."

Người đàn ông lại nói.

Chu Lê đang đứng ngoài cửa, cô ta cảm thấy vô cùng tức giận.

Cuộc đối thoại vừa rồi đủ cho cô ta biết mối quan hệ giữa hai người trong phòng tắm, Bạch Tô quả thực là một người phụ nữ lăng loàn.

Nghiêm Đình vì cô ta mới chết, thế mà chớp mắt cô ta đã tìm một người đàn ông khác.

Chu Lê nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cô ta nhìn chằm chằm vào nhà tắm.

Cuộc đối thoại giữa Bạch Tô và người đàn ông kia vẫn không ngừng rơi vào tai cô ta, càng nghe cô ta càng cảm thấy căm giận.

Cô ta không thể nhịn được nữa.

Cuối cùng, cô ta không đứng yên nữa.

Cô ta bước nhanh về phía phòng tắm đang chuẩn bị mở cửa.

Trong phòng tắm, Bạch Tô thấy đã đến lúc.

Vốn dĩ, cô và nam diễn viên kia chỉ đứng trong phòng tắm đọc mấy lời thoại ám muội đã chuẩn bị từ trước, mục đích là muốn Chu Lê hiểu lầm.

Lúc này, thấy thời điểm đã đến, cô lập tức mở cửa.

Chu Lê đang muốn mở cửa để chửi mắng Bạch Tô một trận, nhưng không ngờ Bạch Tô lại chủ động mở cửa, việc này khiến cô ta giật mình, đứng ngây ra.

Trước khi ra khỏi phòng tắm, Bạch Tô mặc áo tắm nhưng cố ý để lộ phần vai ra ngoài.

Lúc nhìn thấy Chu Lê, cô lại bắt đầu diễn xuất.

Bạch Tô giả vờ như vô cùng hoảng hốt, dáng vẻ cô lúc này như kiểu bị bắt gian tại trận.

Cô lúng túng kéo áo che đi phần vai bị lộ ra ngoài.

Cô gượng gạo nói với Chu Lê: "Cô Lê, không ngờ cô lại đến đúng giờ như vậy."

Chu Lê hừ lạnh một tiếng.

"Nếu tôi biết tổng giám đốc Tô làm ra mấy việc không sạch sẽ thế này, tôi tuyệt đối sẽ không bước vào, tránh làm bẩn mắt của tôi."

Chu Lê nói vô cùng khó nghe.

Bạch Tô liếc nhìn Trịnh Kiêu đứng bên cạnh.

Thật ra, chỉ cần diễn đến đây thôi cũng đã đủ cho ra kết quả như mong muốn rồi.

Nhưng cô vẫn giả vờ nói với Trịnh Kiêu: "Được rồi, anh yêu.

Em còn có việc cần giải quyết một chút.

Anh đi trước đi."

Nam diễn viên mà Bạch Tô tìm vô cùng chuyên nghiệp, anh ta nhìn cô đầy cưng chiều, giả vờ như bản thân không hề muốn rời đi: "Được rồi, anh đi trước đây, xong việc thì gọi cho anh."

Nói xong, anh ta mở cửa đi ra.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Chu Lê càng thêm sa sầm.

Bạch Tô nhìn Chu Lê: "Cô Lê, tôi gọi cô qua đây là muốn bàn chuyện về dự án khe núi."

"Xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện với cô.

Tôi không muốn tiếp xúc với những loại phụ nữ không biết chừng mực."

Bạch Tô biết Chu Lê đã hoàn toàn bị cô chọc giận.

Mà Chu Lê càng tức giận cô càng cảm thấy vui, cô vốn dĩ là muốn chọc Chu Lê tức giận.

"Cuộc sống cá nhân của tôi có liên quan gì đến cô Lê sao?"

Bạch Tô vừa nói vừa cố ý nghịch chiếc áo tắm đang mặc, cô nhìn Chu Lê, dáng vẻ giống như đang khiêu khích cô ta.

Nghe mấy lời của Bạch Tô, Chu Lê càng thêm khó chịu.

"Nghiêm Đình vừa mới mất, cô đã vội làm mấy chuyện dơ bẩn như thế này rồi, cô xứng đáng với anh ấy sao.

Tấm chân tình của Nghiêm Đình xem như bị chó ăn rồi."

Chu Lê chửi thẳng Bạch Tô.

Cô ta tức giận siết chặt hai tay thành nắm đấm.

Bạch Tô nhịn không được bèn cười nói: "Cô Lê, mối quan hệ giữa tôi và Nghiêm Đình thật ra chỉ là..."

Kết quả, Bạch Tô còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến giọng của Phó Vân Tiêu, anh đang nói chuyện với Trịnh Kiêu.

Trịnh Kiêu nói: "Tổng giám đốc Tiêu, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây."

Phó Vân Tiêu nhìn quần áo của Trịnh Kiêu, đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới, anh lập tức cau mày.

Đây là diễn viên thuộc công ty anh, anh ta từng đóng một vài vai nam thứ trong vài bộ phim truyền hình.

Diễn viên trong công ty của Phó Vân Tiêu rất nhiều, đối với mấy diễn viên nam thứ này, đương nhiên là anh không có ấn tượng gì.

Đứng hồi lâu vẫn không thấy Phó Vân Tiêu trả lời, lúc này chỉ có thư ký của Phó Vân Tiêu hỏi anh ta: "Anh làm gì ở đây?"

Trịnh Kiêu muốn để lại ấn tượng tốt với Phó Vân Tiêu, vì vậy trực tiếp nói: "Tôi đang gặp khách hàng."

Ngay lập tức, Chu Lê không muốn tiếp tục nói chuyện với Bạch Tô nữa vì vậy cô ta liền xoay người, đi về phía mà Phó Vân Tiêu.

Trong lòng Bạch Tô liền than thầm một câu: "Không xong rồi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.