Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 621: 621: Đám Nhà Báo




"Tổng giám đốc Phó, tôi vẫn còn vài câu hỏi nữa muốn hỏi anh, trưa nay tôi có thể mời anh ăn cơm được không?"

Cô gái mặc áo khoét cổ V gợi cảm trước đó vừa nói chuyện với Phó Vân Tiêu chen vào giữa đám người đến trước mặt anh, vừa nói vừa chỉnh lại quần áo, để lộ ra càng nhiều xôi thịt hơn nữa.

Phó Vân Tiêu liếc mắt nhìn trợ lý đứng cách đó không xa, trợ lý thấy vậy vội vàng chạy tới, đuổi hết đám phụ nữ đang vây quanh Phó Vân Tiêu đi.

"Đi điều tra một chút xem người đàn ông đằng kia có quan hệ gì với Bạch Tô.

"

Trong giọng anh lộ ra chút không vui.

Chỉ mới tách ra một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, bên người Bạch Tô đã có người đàn ông khác rồi sao?

Không thể không thừa nhận, người phụ nữ có thể được Phó Vân Tiêu anh vừa ý, đúng là rất ưu tú, vô cùng có giá.

"Vâng, Tổng giám đốc Phó.

"

"Còn nữa, đi đến Rose Manor hái một bó hoa hồng tới đây đem tặng cho Bạch Tô, sau đó quan sát phản ứng của cô ấy một chút, rồi báo cáo lại cho tôi.

"

Phó Vân Tiêu suy nghĩ một chút, rồi ra lệnh.

Thật ra một bó hoa hồng đúng là không có tác dụng gì, nhưng mà anh lại muốn dùng nó để thử Bạch Tô một chút.

Trong nhà ăn của trường học, lúc này Bạch Tô và Long Diễn đang ngồi ở một góc khuất dùng bữa.

"Cô Bạch, có một vấn đề này tôi rất muốn hỏi cô, không biết nếu hỏi bây giờ thì có phải hơi mạo muội hay không?"

Long Diễn nhìn Bạch Tô, mỉm cười lễ phép.

"Vấn đề gì?"

Bạch Tô nhìn anh ta, có chút nghi ngờ, sau đó lại tiếp tục ăn món xúp lơ xào ở trước mặt mình.

"Cô Bạch đã kết hôn chưa?"

Long Diễn nghiêm túc nhìn Bạch Tô, chờ đợi câu trả lời của cô.

Bạch Tô đang chuẩn bị trả lời "Kết hôn rồi" thì đúng lúc ấy, trợ lý của Phó Vân Tiêu đã cầm một bó hoa tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Cô Bạch, đây là hoa hồng tươi Tổng giám đốc Phó bảo tôi hái từ trong Rose Manor mang tới tặng cô.

"

Trợ lý cung kích đưa bó hoa hồng cho Bạch Tô.

Hoa hồng trong vườn hoa hồng này có chút khác so với hoa hồng trên thị trường, màu sắc tươi tắn đẹp hơn một chút, thậm chí trên cánh hoa còn mang theo giọt nước giống như từng hạt trân châu.

Nghe nói mỗi cành hoa này đều được chăm sóc xử lý đặc biệt, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy một dòng chữ mờ ảo, có nghĩ là trên mỗi bông hoa đều có chữ cái, có thể trông thấy được dưới ánh mặt trời, ghép chúng lại với nhau sẽ thành lời nhắn nhủ gửi đến người nhận hoa.

Nhưng mà, bó hoa này do trợ lý của anh mang tới cho cô, chắc hẳn không phải là Phó Vân Tiêu có điều gì muốn nói.

Bạch Tô khẽ nhíu mày một cái, không có ý định sẽ nhận bó hoa này, cô liếc mắt nhìn bó hoa rồi quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.

Không thèm để mắt đến nó.

"Cô Bạch, cô nhận lấy đi, nếu không lúc quay về tôi cũng không thể bàn giao được.

"

Trợ lý có chút lúng túng, khó xử, đứng yên tại chỗ nhìn Bạch Tô.

"Hoa này có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Trợ lý thử thăm dò Bạch Tô một câu.

Bạch Tô thở dài, không hề quay đầu lại, sau đó cô đưa tay ra nhận lấy bó hoa, thản nhiên nói một câu: "Được rồi, tôi nhận, anh về đi.

"

Nhưng mà, trợ lý vẫn xấu hổ đứng yên tại chỗ, muốn nói lại thôi, dường như có điều gì đó khó nói.

"Còn chuyện gì nữa không?"

Bạch Tô nhíu mày, ngước mắt nhìn trợ lý hỏi một câu.

Truyện Tiên Hiệp

"Còn có một câu này, Tổng giám đốc Phó bảo tôi chuyển cho cô.

"

"Anh ấy bảo, cô ít đi ăn với đàn ông xa lạ thôi, không an toàn đâu.

"

Những lời này mặc dù nói với Bạch Tô, nhưng cuối cùng người trợ lý lại nhìn về phía Long Diễn, rõ ràng là, những lời này đang nhằm vào anh ta.

Nói xong, trợ lý xoay người nhanh chân chạy trốn khỏi chỗ này.

Sắc mặt Bạch Tô lập tức sa sầm xuống, cô lúng túng nhìn Long Diễn một cái, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ăn cơm với Long Diễn, vậy mà Phó Vân Tiêu lại nói như thế, khiến cô rất khó xử.

Nhưng Long Diễn chỉ nở nụ cười, giống như đối với chuyện nhỏ đột nhiên xuất hiện này anh ta không hề để ý.

"Cô Bạch, cô còn chưa nói cho tôi biết, cô đã kết hôn chưa?"

Long Diễn lại tiếp tục hỏi Bạch Tô.

"Góa chồng!"

Bạch Tô nghiến răng nói ra hai chữ này, có thể thấy cô vô cùng không vui vì hành động vừa rồi của Phó Vân Tiêu.

Càng nghĩ Bạch Tô càng thấy tức, cô đứng dậy ném bó hoa kia vào trong thùng rác gần đó, thậm chí còn không thèm xem trên đó có chữ gì.

Thích chữ gì thì chữ đó đi, tùy anh ta!

Ném hoa xong, tâm trạng của Bạch Tô mới tốt hơn một chút.

Cô ngồi lại chỗ của mình, nhìn Long Diễn xấu hổ nói câu xin lỗi: "Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi, mấy món này ngon thật đấy.

"

Bạch Tô cười hì hì nói chuyện với Long Diễn.

Phó Vân Tiêu tặng hoa cho cô, khả năng bây giờ đang ở gần đây quan sát cô.

"Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng, vì tôi cô Bạch mới phí mất một bó hoa hồng xinh đẹp như vậy.

"

Long Diễn khách sáo nhìn Bạch Tô nói.

Sau đó hai người không tiếp tục dây dưa về đề tài này nữa, mà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Chỉ là, cơm còn chưa ăn xong, lại có mười người nữ ôm hoa đi về phía Bạch Tô.

Mười bó hoa hồng cực lớn mang theo mùi hương bay khắp nhà ăn, lúc này đám nữ sinh đang ăn cơm ở chỗ này đều hâm mộ cảm thán.

"Oa! Hoa này tặng cho ai vậy nhỉ? Đúng là lãng mạn quá!"

Cảnh tượng này quá hút mắt, muốn người ta bỏ qua cũng khó.

Nghe thấy tiếng hâm mộ tán thưởng xung quanh, sắc mặt Bạch Tô càng ngày càng khó coi.

Khôi đợi bọn họ tới gần, Bạch Tô đã đứng dậy kéo Long Diễn đi ra ngoài từ một cánh cửa khác.

Phó Vân Tiêu đúng là quá vớ vẩn!

Anh nhất định phải làm vậy để chứng minh cho người khác thấy bản thân lãng mạn đến mức nào sao?

Bạch Tô càng nghĩ càng tức giận, lần này ngay cả thùng rác cô cũng không muốn tìm, mà chuẩn bị từ chối không nhận.

Dường như Long Diễn cũng không có ý định rời khỏi chỗ này, anh ta khẽ kéo Bạch Tô lại.

Chính vì dừng lại trong chốc lát, những người ôm hoa kia đã đi đến trước mặt Bạch Tô.

Sau đó đi qua người Bạch Tô, đi thẳng về phía Long Diễn.

Bạch Tô hơi sửng sốt một chút, đầu óc không kịp phản ứng lại.

Những thứ này chẳng lẽ không phải do Phó Vân Tiêu đưa tới?

Thấy Bạch Tô nghi hoặc, Long Diễn nhận lấy một bó hoa từ đám người kia, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Bạch Tô: "Bởi vì tôi mà cô Bạch vứt mất một bó hoa hồng xinh đẹp, cho nên mười bó hoa này tôi đền bù tổn thất cho cô, cũng là hoa hồng được lấy từ Rose Manor, hy vọng cô Bạch sẽ thích nó.

"

Trên môi Long Diễn vẫn nở nụ cười tươi tắn, xung quanh họ đã có không ít người đứng xem.

"Nhận lấy đi! Còn chờ gì nữa?"

"Người đàn ông này cũng lãng mạn quá, nếu có người làm vậy với tôi, chắc tôi hạnh phúc chết mất.

"

Người đứng vây xem ồn ào hâm mộ.

Bạch Tô suy nghĩ một chút, trước mặt nhiều người như vậy không tiện từ chối, cho nên Bạch Tô khẽ gật đầu nhận lấy bó hoa.

Sau đó dưới ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người, Bạch Tô và Long Diễn ôm một đống hoa đi ra khỏi nhà ăn.

Đương nhiên, Phó Vân Tiêu và trợ lý đứng ở phía xa đều trông thấy hết cảnh này.

Người trợ lý hơi ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu một cái, có chút khó xử: "Tổng giám đốc Phó, hay là tôi đặt một xe chở hoa mang đến đây?"

Phó Vân Tiêu giơ tay lên, nhìn về phía trợ lý nói: "Không cần.

"

"Vậy chúng ta! "

Trợ lý nhìn Phó Vân Tiêu hỏi: "Phải làm gì?"

Phó Vân Tiêu chỉ liếc nhìn trợ lý một cái, rồi quay người đi ra ngoài.

Thậm chí còn không trả lời câu hỏi của người trợ lý.

Trợ lý không thể hiểu nổi Phó Vân Tiêu đang nghĩ gì, tổng giám đốc quá bình tĩnh! Vợ mình đi cùng với người khác rồi vậy mà!

Anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đuổi theo.

Sau khi Bạch Tô tạm biệt Long Diễn, cô ôm mười bó hoa hồng đi thẳng về nhà.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.