Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 620: 620: Yêu Cầu Đối Với Bạn Đời Yêu




May mà, đúng lúc này chuông vào học đột nhiên vang lên.

Bạch Tô kéo lớp trưởng vội vàng đi về chỗ ngồi của mình, cô không muốn xen vào chuyện của Phó Vân Tiêu nữa rồi, nên trực tiếp kéo người về chỗ của mình.

Vừa rồi, cô đã thử khuyên nhủ Phó Vân Tiêu, chỉ là lần này không thể khuyên được.

Vậy cô còn có thể làm được gì nữa?

Cô đành phải kéo lớp trưởng rời khỏi chỗ đó, để đề phòng Phó Vân Tiêu lại nói ra vài lời mà cô không thích nghe.

Sau khi Bạch Tô về chỗ của mình, tiết học chính thức bắt đầu, hình như Phó Vân Tiêu cũng không định làm khó dễ cô nữa.

So sánh tiết học của Phó Vân Tiêu và tiết học của các thầy cô khác hoàn toàn không giống nhau, thật ra năng lực của Phó Vân Tiêu rất mạnh, hơn nữa giảng bài cũng không máy móc, có rất nhiều ý tưởng mới.

Bạch Tô đã tìm hiểu về các ngành nghề kinh doanh của nhà Phó Vân Tiêu, trước đây sản nghiệp của Phó Vân Tiêu bao gồm rất nhiều lĩnh vực, nhưng không bao gồm hạng mục quản lý khách sạn, vậy mà hôm nay những quan điểm mà Phó Vân Tiêu đưa ra lại vô cùng phù hợp.

Trong tiết học này, theo thời gian dần trôi đi những người vốn dĩ chỉ muốn đến làm quen với Phó Vân Tiêu dường như cũng bị nội dung bài giảng của Phó Vân Tiêu mê hoặc, một vài người đàn ông ngồi bên cạnh cô vừa nghe giảng bài vừa ghi chép không ngừng, ngay cả Bạch Tô cũng đang ghi chép lại.

Đợi đến khi tiết học này kết thúc, cũng là thời gian hoạt động tự do của mọi người, nếu ai đó có vấn đề gì có thể đến hỏi giáo viên.

Đúng lúc ấy có một cô gái ngồi hàng trước đột nhiên đứng dậy, cô ta nhìn Phó Vân Tiêu, khẽ vuốt lại mái tóc của mình, bày ra dáng vẻ quyến rũ nhất của bản thân, rồi hỏi Phó Vân Tiêu một câu: "Tổng giám đốc Phó, xin hỏi người đàn ông ưu tú giống như anh sẽ thích người con gái như thế nào?"

"Tổng giám đốc Phó, là thế này, tôi muốn biết người có đầu óc kinh doanh như anh, có phải khi chọn bạn đời cũng nhìn vào tiềm lực của người ấy, rồi mới lựa chọn người ta làm vợ, có phải không?"

Vừa nghe đã biết, người này đang muốn lân la làm quen với Phó Vân Tiêu.

Nhưng mà người này lại kết hợp giữa việc chọn bạn đời và việc buôn bán để hỏi, cho nên dường như câu hỏi này lại biến thành câu hỏi về vấn đề đầu tư rồi, để kéo gần quan hệ với Phó Vân Tiêu đám người này đúng là phí công thật đấy.

Bạch Tô không nhịn được trong lòng âm thầm than thở một câu.

Đúng lúc nấy, Phó Vân Tiêu lại nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt anh không hề nhìn về phía Bạch Tô, giống như chỉ đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô gái kia mà thôi.

"Vốn dĩ đã phải phí hết sức trên mặt trận kinh doanh, nếu như trong việc chọn bạn đời còn phải so đo tiềm lực, vậy thì có lẽ đời người sẽ chẳng còn niềm vui nào nữa.

"

"Yêu cầu duy nhất của tôi khi lựa chọn bạn đời, là yêu.

"

Khi anh nói xong câu đó, tất cả phụ nữ có mặt ở chỗ này không hẹn mà cùng vỗ tay, chỉ có Bạch Tô là ngồi yên tại chỗ có chút lúng túng.

Cô cảm thấy thật ra Phó Vân Tiêu cũng không yêu thương gì cô, nếu như yêu cô, vì sao anh lại biến mất lâu như vậy, còn không thừa nhận có quen biết cô?

Bây giờ anh nói ra những lời này, thật ra chỉ vì muốn tăng sức hút của bản thân mà thôi.

Nghĩ vậy cho nên Bạch Tô có chút khinh thường, cô khẽ giơ tay lên.

Cô muốn nhân cơ hội này hỏi Phó Vân Tiêu một vấn đề.

Quả nhiên, sau khi Bạch Tô giơ tay lên, Phó Vân Tiêu lập tức chỉ tay về phía Bạch Tô, ý bảo Bạch Tô đặt câu hỏi.

Bạch Tô nhẹ nhàng nở nụ cười rồi nói: "Vậy thì Tổng giám đốc Phó, xin hỏi anh cảm thấy việc yêu đương và việc đầu tư có giống nhau không? Khi đầu tư vào một ngành nghề nào đó, người ta đều phải cố gắng học hỏi, không ngừng quan tâm để ý, theo dõi xu hướng phát triển, vậy thì sau khi yêu đương, anh có từng quan tâm để ý đến người yêu của mình như vậy không? Xin hỏi anh quan tâm đến người ấy như thế nào?"

Cô muốn nói cho Phó Vân Tiêu biết, anh chưa bao giờ quan tâm đến cô.

Cho nên, đừng nói như thế nữa.

Nhưng mà, cô chỉ muốn hỏi như vậy thôi, chứ không hề muốn biết câu trả lời của Phó Vân Tiêu, cho nên sau khi hỏi xong cô lại nói thêm một câu nữa với Phó Vân Tiêu: "Xin lỗi, tôi đau bụng quá, thầy giáo không cần trả lời vấn đề này đâu.

"

Cô chỉ muốn nói với Phó Vân Tiêu như vậy, còn về câu trả lời của anh, anh muốn nói thế nào cũng không sao cả.

Nói xong cô trực tiếp đi ra khỏi phòng học.

Phiền chết mất.

Sau khi Phó Vân Tiêu đến đây, Bạch Tô cảm thấy Phó Vân Tiêu đã phá hủy hết buổi học của cô rồi.

Bạch Tô vừa ra ngoài không lâu, chuông tan học đã vang lên, tất cả mọi người đều đi ra khỏi phòng học, cả đám học sinh cũng ồn ào theo ra ngoài.

Bạch Tô chuẩn bị đến nhà ăn ăn trưa, kết quả đúng lúc ấy đột nhiên có người ở phía sau lưng gọi cô lại: "Bạn học Bạch Tô.

"

Bạch Tô có chút nghi ngờ, khẽ quay đầu lại.

Cô trông thấy một người đàn ông, nhìn bề ngoài có vẻ như cũng trạc tuổi cô, trên mặt nở nụ cười đầy tự tin, đi đến trước mặt Bạch Tô sau đó đưa cho cô một tấm danh thiếp.

"Chào bạn Bạch Tô, tôi là Long Diễn, đây là danh thiếp của tôi, vừa rồi trên lớp học cô cố tình làm khó dễ Phó Vân Tiêu khiến tôi rất thích.

"

Người đàn ông kia tự giới thiệu.

Bạch Tô do dự một chút, sau đó vẫn lễ phép nhận lấy tấm danh thiếp của đối phương.

Chỉ là lý do khiến đối phương chú ý đến mình, khiến cô cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Nhưng cô vẫn nở nụ cười nói với anh ta: "Xin lỗi, tôi vẫn chưa có danh thiếp, tôi tên Bạch Tô.

"

Nói xong cô khẽ gật đầu với đối phương, rồi xoay người đi về phía nhà ăn, người đàn ông kia vội vàng đuổi theo, nhìn Bạch Tô nói: "Nếu như cô không ngại, trưa nay chúng ta có thể ăn cùng nhau được không?"

Thật ra Bạch Tô không muốn ngồi ăn cùng với người khác.

Nhưng mà, đúng lúc này Phó Vân Tiêu bị một đám phụ nữ vây quanh đang đi về phía bên này, từ đằng xa cô đã trông thấy Phó Vân Tiêu rồi, cũng không biết Phó Vân Tiêu có nhìn thấy cô ở bên này hay không, Bạch Tô chủ động nói với Long Diễn: "Được thôi, rất vui lòng.

"

Nói xong, hai người cười cười nói nói đi về phía nhà ăn.

Vốn dĩ ấn tượng của Bạch Tô đối với Long Diễn này rất bình thường, nhưng mà cô không ngờ, khi hai người trò chuyện với nhau, cô mới biết được nhà Long Diễn có rất nhiều chuỗi khách sạn ở nước ngoài, việc kinh doanh của nhà bọn họ chủ yếu ở nước ngoài, sau khi về nước anh ta sợ mình không kinh doanh tốt cho nên mới đến đây học tập, vì có nhiều kinh nghiệm nên nói chuyện với anh ta rất thú vị.

Thậm chí Bạch Tô còn học hỏi được rất nhiều vấn đề thực tế.

Sau khi Long Diễn giới thiệu xong, Bạch Tô khẽ nở nụ cười nói: "Anh Long Diễn, tôi vừa học hỏi được rất nhiều thứ từ anh, cho nên bữa trưa hôm nay để tôi mời anh nhé.

"

Bạch Tô vừa cười vừa nói.

Ánh mắt Long Diễn vẫn luôn nhìn chăm chú lên người Bạch Tô, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ: "Sao tôi có thể để một nữ sinh mời được chứ, huống chi lại còn là người con gái xinh đẹp như cô Bạch đây, cho nên, xin cô cho tôi một cơ hội.

"

Long Diễn nói vô cùng nghiêm túc.

Bạch Tô nhìn anh ta, cười: "Vậy coi như để tôi làm tròn bổn phận của chủ nhà, lần này để tôi mời anh trước.

"

Nhưng Long Diễn vẫn từ chối.

"Vậy thì thế này nhé, hôm nay để tôi mời, nếu như cô Bạch cảm thấy ngại, vậy thì lần sau đổi lại để cô Bạch mời tôi, chắc hẳn không phải cô Bạch đang lừa tôi đâu nhỉ? Có lẽ chúng ta sẽ có lần sau nữa đúng không?"

Câu nói thẳng thắn này khiến Bạch Tô cảm thấy nếu từ chối anh ta nữa thì quá xấu hổ.

Cô do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Vậy được rồi, cảm ơn anh Long.

"

Phó Vân Tiêu đứng từ đằng xa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, anh rất hiểu Bạch Tô, cho nên nhìn biểu cảm của Bạch Tô vừa rồi, anh có thể cảm nhận được lúc đó Bạch Tô đang muốn từ tối Long Diễn, nhưng mà sau đó, vậy mà Bạch Tô với Long Diễn lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.