Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 616: 616: Anh Không Muốn Chuộc Tội Tôi Chuộc Tội Thay Anh




Mãi cho đến khi sau khi luật sư giới thiệu xong tất cả, Bạch Tô mới có hơi buồn, cắn chặt môi, sau đó gật đầu với luật sư.

Qua rất lâu sau, Bạch Tô mới điều tiết lại được cảm xúc của bản thân, ngẩng đầu lên.

Cô nói với luật sư: “Cảm ơn anh, tôi biết rồi.”

Luật sư vẫn như cũ mỉm người chuyên nghiệp: “Nếu như cô không có nghi vấn gì thì có thể ký tên ở đây.”

Bạch Tô nhìn đống tài liệu này, cô cũng không biết cô còn có thể có nghi vấn gì hay là không có nghi vấn.

Suy nghĩ thêm một lúc, cô mới nói với luật sư: “Tôi có thể hỏi anh chút là anh ấy điền tên người hưởng lúc nào không?”

Bạch Tô cố gắng khiến bản thân trông bình thường một chút, dốc sức nở ra một nụ cười mỉm.

“Ngày hai mươi tháng trước.”

Luật sư mỉm cười trả lời.

Nghe thấy ngày này, Bạch Tô đột nhiên ngẩn người.

Ngày hai mươi tháng trước vừa hay là lúc Nghiêm Đình trở về Thành phố A tìm cô.

Cũng chính nói, lúc Nghiêm Đình trở về Thành phố A thì đã dự liệu được kết quả.

Một người chỉ có vào lúc dự liệu được kết quả cái chết của bản thân thì mới viết ra tên người hưởng lợi.

Bạch Tô vừa điều tiết lại được cảm xúc thì lại sụp đổ trong nháy mắt.

Lúc đó Nghiêm Đình đã…

Vì sao? Vì sao nhất định phải ngốc như vậy?

Bạch Tô không kiềm chế được mà hơi muốn khóc, nhưng có người ngoài ở đây, cô cũng không thể thể hiện quá rõ, cố gắng ép bản thân nhanh chóng ép nước mắt ngược trở lại, rồi mới nói với luật sự: “Tôi biết rồi.

không có chuyện gì khác thì anh trở về đi.

Cảm ơn anh.”

Bạch Tô chống đỡ nói xong câu này thì nhanh chóng mở cửa.

Cô muốn nhanh chóng trở lại trong phòng.

“Đợi đã, cô Bạch.”

Lúc Bạch Tô muốn đi vào trong phòng, luật sư đột nhiên gọi cô lại.

“Sao vậy?”

Bạch Tô không dám quay đầu.

“Sau này, anh Nghiêm từng lại tìm đến tôi, bảo tôi nói với cô một câu.”

“Câu gì?”

Bạch Tô không quay đầu nhìn luật sư, chỉ đứng lại tại chỗ, hỏi luật sư.

“Anh Nghiêm nói, hy vọng cô sống tốt, sống vui vẻ, sống thay cho anh ấy.”

Khi đó, lúc luật sư này tiếp đãi Nghiêm Đình cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Dù sao sự ủy thác kiểu này có cảm giác hơi giống đang lập di chúc.

Hiện giờ, Nghiêm Đình rời đi, đương nhiên anh ta phải truyền đạt lại hết những lời này.

“Được, tôi biết rồi.

Cảm ơn.”

Sau khi Bạch Tô nói xong câu này, cũng mặc kệ có phải luật sư còn dừng lại ở đây hay không, cô đã không chống đỡ nổi nữa.

Cô nhanh chóng mở cửa phòng, đầu cũng không quay lại đi vào trong phòng.

Hình ảnh hiện lên trong đầu cô đều là sự nghiêm túc của Nghiêm Đình khi cầm hoa hồng và nụ cười sảng khoái cuối cùng của anh.

Với tất cả những chuyện mà Nghiêm Đình từng làm cho cô, cô mới phát hiện, Nghiêm Đình, con người này thật quá quá đáng.

Anh ta lại chẳng hề có một điểm khiến cô cảm thấy chán ghét, toàn bộ là bỏ ra, bỏ ra và bỏ ra…

Đặt tài liệu xuống, Bạch Tô nhanh chóng lái xe đến nghĩa trang.

Cô thật sự không biết lấy gì để báo đáp lại Nghiêm Đình.

Điều càng đáng buồn hơn là, bất kể là làm gì, Nghiêm Đình đều sẽ không biết được nữa.

Đi qua cửa hàng hoa, Bạch Tô xuống xe, mua một bó hoa.

Cô cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân.

Lúc này mới cầm hoa đi đến trước mộ của Nghiêm Đình.

“Hoa đã trả lại cho anh rồi.

Không cần cảm ơn tôi.

Chính là không muốn nợ anh.”

Bạch Tô để hoa ở một bên, ngồi xuống trước bia mộ, học theo ngữ điệu nhẹ nhàng trước đây của Nghiêm Đình, nói với Nghiêm Đình.

“Anh mau trở về, tôi trả nhà, công ty lại hết cho anh.

Đừng tưởng rằng tôi không biết màn kịch này của anh.

Không phải anh muốn khiến tôi sinh ra cảm giác áy náy với anh, tranh thủ cơ hội tiếp cận tôi sao? Đúng là trẻ con.”

Bạch Tô dùng giọng điệu chế giễu, liếc nhìn bia mộ.

“Anh nói xem, con người anh đúng thật là vô cùng quá đáng.

Anh nói anh hy vọng tôi vui vẻ, nhưng lại dùng cách thức khiến tôi cảm thấy nợ anh này.

Anh nói xem tôi gánh vác kiểu này thì tôi làm sao vui vẻ được đây?”

Bạch Tô nhìn bia mộ, nghiên răng nghiến lợi, nói xong câu này thì liền rơi vào im lặng.

Người trên thế giới này thật sự khiến con người ta cảm thấy rất kỳ lạ.

Bao gồm cả luân hồi cũng cảm thấy kỳ lạ.

Lúc trước, Bạch Tô cảm thấy cô mất đi mẹ của mình.

Nhưng bởi vì mẹ cô đã bị ốm nằm trên giường rất lâu rồi, cho nên cảm giác đó giống như đã chấp nhận người sẽ rời khỏi thế gian, từ từ rời đi.

Ít nhiều cô vẫn sẽ chấp nhận.

Nhưng Nghiêm Đình thì khác.

Nghiêm Đình quả thật quá ồn ào.

Cho nên lúc anh ta cùng sự ồn ào rời đi, thế giới lập tức trở nên quá yên tĩnh, yên tĩnh tới không quen.

Lúc Bạch Tô nghĩ tới chuyện này lại bất lực nở nụ cười.

Trôi qua rất lâu, Bạch Tô mới từ từ lên tiếng.

“Anh nói xem trên thế giới có thiên đường hay không? Hiện giờ anh đang ở thiên đường sao? Thật ra nếu như anh luân hồi cũng rất tốt.

Kiếp nào của anh luân hồi đến bên cạnh tôi, anh vẫn làm bạn thân của tôi đi.”

Giọng Bạch Tô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng có hơi nghẹn ngào.

“Thôi bỏ đi.

Con người như anh đã không thể làm bạn thân của tôi được nữa.

Con người này của anh chỉ biết lừa lấy nước mắt của người khác.”

Bạch Tô từ từ nói, sau đó không muốn nói nữa.

Cô cảm thấy Nghiêm Đình quá hiểu cô.

Thật ra những lời cô nói đó đều không cần nói, điều cô muốn nói có lẽ Nghiêm Đình đều hiểu.

Trời càng ngày càng tối, trong không trung bắt đầu bay tới những hạt mưa nhỏ.

Bạch Tô vẫn ngồi trước bia mộ.

Cô đã không phân biệt được rõ trên mặt là nước mưa hay là nước mắt, để mặc nó rơi xuống theo gò má.

Chính vào lúc nào, đằng sau cô đột nhiên truyền tới âm thanh thắng xe của xe ô tô.

Tiếp sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập, càng ngày càng gần.

“Theo tôi về nhà.”

Phó Vân Tiêu từ từ đi tới, ngữ điệu mệnh lệnh, nói.

Bạch Tô không quay đầu lại, cơ thể đến nhìn cũng không thèm nhìn Phó Vân Tiêu.

Mưa càng ngày càng lớn, bộ quần áo mỏng dính sát lên trên người cô.

Phó Vân Tiêu hơi nhíu mày, đi thẳng đến phía trước, bế bổng Bạch Tô từ trên mặt đất lên.

“Anh thả tôi xuống, Phó Vân Tiêu!”

Bạch Tô giãy dụa kịch liệt, muốn xuống.

Khoảnh khắc Phó Vân Tiêu bế Bạch Tô lên, sắc mặt anh liền trầm xuống.

Anh cảm nhận rõ cơ thể nóng ra của Bạch Tô, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Giờ cô đang bị sốt.

“Tôi không thể thả em xuống được.

Em đủ rồi đấy! Bạch Tô, đừng giày vò bản thân mình nữa.”

Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô.

lÚc này sắc mặt Bạch Tô xanh xao.

Lúc bế lấy cô, anh có thể cảm nhận được cân nặng của cô đã giảm đi đôi chút.

Phó Vân Tiêu bế cô chặt hơn, kìm chặt hai tay của cô, hoàn toàn mặc kệ sự giãy dụa của cô, đi nhanh lên xe.

Lúc này, anh vô cùng hối hận.

Anh không nên bỏ mặc Bạch Tô.

Tuy hiện giờ công ty anh đang có một đống chuyện phiền phức chờ anh xử lý, nhưng anh cũng không nên bỏ mặc Bạch Tô giày vò bản thân như vậy.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã gầy đi nhiều như vậy, khiến anh quá đau lòng.

Cho dù là hiện tại, điện thoại của Phó Vân Tiêu vẫn không ngừng vang lên, hết lần này đến lần khác, vô cùng gấp gáp.

Nhưng anh không thể để tâm nghe điện thoại.

“Phó Vân Tiêu, anh thả tôi xuống.”

Bạch Tô vẫn đang gọi tên Phó Vân Tiêu hết lần này đến lần khác, nói với Phó Vân Tiêu: “Mau thả tôi xuống! Anh đừng đụng vào tôi! Đồ hung thủ giết người!”

“Anh không muốn chuộc tội, tôi chuộc tội thay anh… Anh buông tôi ra!”

“Anh có thể cảm thấy thanh thản, nhưng tôi không cách nào cảm thấy thanh thản được!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.