Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 611: 611: Không Liên Lạc Được




Bạch Tô không ngừng tìm kiếm tất cả các tài khoản mạng xã hội mà Nghiêm Đình từng dùng nhưng đáng tiếc là không tài khoản nào mới đăng nhập gần đây cả, điều này khiến Bạch Tô càng thêm phiền não hơn.

Buổi biểu diễn của Bạch Tiểu Bạch đã sắp kết thúc, Bạch Tô đành cất điện thoại di động đi, không nghĩ đến chuyện của Nghiêm Đình nữa.

Buổi tối, cả nhà bốn người cùng nhau đi ăn gia đình sum họp gia đình.

Phó Vân Tiêu đã chào Bạch Tiểu Bạch từ trước nên Bạch Tiểu Bạch không quá ngạc nhiên khi thấy Phó Vân Tiêu “hoàn toàn khác” lần này.

Sau bữa tối, Bạch Tiểu Bạch vội vã trở lại đoàn phim.

Bởi vì trong vài ngày tới lại có thêm những buổi biểu diễn khác nên cô phải trở lại ngay để kịp chuẩn bị cho các công việc sắp tới.

Ngày thứ hai, rốt cuộc Phó Vân Tiêu cũng có thời gian ở một mình cạnh Bạch Tô.

Anh dự định đưa Bạch Tô đi vòng quanh Melbourne để tham quan.

Melbourne là một thành phố rất đặc biệt, những tòa nhà, phòng trưng bày và những khu vườn rợp bóng cây theo phong cách thời Victoria rất thích hợp để thư giãn, nghỉ ngơi, và đương nhiên cũng thích hợp để quên đi một số chuyện không vui.

Trong những ngày qua, Phó Vân Tiêu có thể cảm nhận được Bạch Tô đã không yên lòng đến mức nào.

May mắn thay, khung cảnh nơi đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.

Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô đến quảng trường Liên Bang để chụp ảnh, sau đó đi đến đồi Sovereign để xem đãi vàng, cuối cùng là đến sở thú để ngắm nhìn chuột túi.

Sở thú của Melbourne có nét đặc trưng rất riêng so với các quốc gia khác.

Mối quan hệ giữa động vật và thiên nhiên, động vật với con người, con người với thiên nhiên nơi đây vô cùng hài hòa.

Rất nhiều loài động vật đều có thể tiếp xúc và giao lưu trực tiếp với con người, phá vỡ hoàn toàn rào cản ngăn cách con người và thiên nhiên.

Lâu lắm rồi Phó Vân Tiêu mới thấy nụ cười rạng rỡ ấy trên gương mặt của Bạch Tô.

Cả một ngày đi chơi rất mệt nên buổi tối Bạch Tô muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi một chút.

Nếu cô bận rộn thì không sao, nhưng một khi rảnh rỗi, cô sẽ lại suy nghĩ đến chuyến du lịch bất ngờ lần này của Nghiêm Đình.

Bạch Tô nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra và gọi điện cho Nghiêm Đình.

Kết quả là điện thoại của Nghiêm Đình vẫn đang tắt máy.

Kể từ khi tỉnh lại, cô đã cố gắng gọi cho Nghiêm Đình nhiều lần nhưng anh ta đều tắt máy.

Lúc đầu, cô cũng không quan tâm lắm, cô nghĩ sau sự việc vừa rồi, Nghiêm Đình không muốn dây dưa với ông cụ An nữa nên đã tắt máy.

Nhưng sau nhiều ngày không liên lạc được, cô mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng cô cũng không biết vấn đề ở đâu.

Bạch Tô cau mày nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, Nghiêm Đình chắc chắn không phải loại người có thể bỏ mặc cô mà đi du lịch đây đó.

Cô luôn cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện gì không hay!

Đúng lúc cô đang nghĩ ngợi thì Phó Vân Tiêu đã tắm xong, anh bước ra khỏi phòng tắm, lau tóc và nói với Bạch Tô: "Đi thôi, hôm nay trời đẹp lắm, tôi dẫn em đi ngắm sao nhé.

Đừng xem điện thoại di động nữa."

Bạch Tô vẫn cầm điện thoại trong tay, cô cũng không đặt xuống, chỉ nhướng mắt liếc nhìn bên ngoài: "Hôm nay có sao ư? Anh không mệt sao?"

"Không mệt."

Phó Vân Tiêu bước đến bên cạnh Bạch Tô, vươn tay kéo Bạch Tô dậy, sau đó cùng Bạch Tô bước ra ngoài.

Gió biển từ Nam Thái Bình Dương thổi qua khiến người ta cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.

Bạch Tô giẫm chân trần lên trên bờ cát, cô đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, rồi từ từ ngồi xuống.

"Hôm nay em có vui không?"

Có thể nghe ra được tâm tình của Phó Vân Tiêu đang khá tốt.

Bạch Tô gật đầu.

"Tôi có một số chuyện muốn hỏi anh."

Sau khi do dự một chút, cô vẫn quyết định mở miệng.

"Ừm?"

Phó Vân Tiêu hơi nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt Bạch Tô.

"Là chuyện về Nghiêm Đình, tôi muốn biết anh ta đã đi đâu?"

Bạch Tô nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu, ánh mắt cô xoáy sâu vào anh như chờ đợi một câu trả lời.

Ngay thấy vậy, nụ cười trên mặt Phó Vân Tiêu như cứng lại, anh quay mặt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.

"Có thể là Ý, Anh, Ba Lan...!Lúc trước anh ta nói sẽ đi đến mấy nơi này trước, chắc bây giờ đang dần dần đi từng chỗ một..."

Giọng điệu của Phó Vân Tiêu rất lạnh lùng, như không muốn cùng Bạch Tô nói chuyện về một người đàn ông khác.

Bạch Tô dường như không nhận thấy tâm tình của Phó Vân Tiêu đang thay đổi, nên cô vẫn cố chấp hỏi tiếp: "Vậy anh ta có nói lúc nào sẽ trở về hay không? Chỉ là đi chơi vài ngày thôi đúng không?"

"Làm sao tôi biết được, tôi và anh ta không thân nhau như thế."

Giọng điệu của Phó Vân Tiêu càng lúc càng lạnh lùng hơn.

"Em không quan tâm đến lịch trình của chúng ta ngày mai đi đâu mà em chỉ ở đây nói chuyện với tôi về người đàn ông khác sao?"

Phó Vân Tiêu đứng dậy khỏi bãi cát, đôi mắt sáng long lanh của anh nhìn chằm chằm vào Bạch Tô.

Lúc này Bạch Tô mới nhận ra sự khó chịu của Phó Vân Tiêu, cô hơi do dự, đành kết thúc chủ đề này.

Để một ngày khác rồi hỏi lại anh vậy.

Hai người hàn huyên vài câu sau đó quay trở về khách sạn.

Đáng lẽ khi ra ngoài du lịch, cô phải rất vui vẻ, nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác lo lắng, như thể có chuyện chẳng lành đã xảy ra mà cô không hay biết gì.

Bạch Tô lắc lắc đầu, quay trở lại phòng ngủ, cô vẫn tiếp tục cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của Nghiêm Đình.

Bạch Tô đã ở đây cùng với Phó Vân Tiêu được hai ngày.

Phần lớn thời gian đều là ra ngoài đi chơi, nhưng trong lòng Bạch Tô vẫn canh cánh chuyện của Nghiêm Đình.

Tuy vậy, không ai có thể cho cô một câu trả lời chính xác.

Cô đành phải đi theo Phó Vân Tiêu, vừa chơi, vừa liên tục gọi điện cho Nghiêm Đình trong vô vọng.

Vẫn không có kết quả gì cả.

Buổi tối, trong bữa tiệc lửa trại do mọi người sắp xếp, tuy rằng Bạch Tô có tham dự nhưng cô không có tâm trạng nào để chơi đùa, cô chỉ chọn một vị trí kín đáo rồi ngồi xuống.

Vừa lúc ấy, Phó Vân Tiêu cầm hai chai rượu đi tới, anh liếc nhìn Bạch Tô rồi hỏi: "Em làm sao thế?"

Bạch Tô lắc đầu không nói gì.

Trong những ngày qua, cô đã cố gắng hỏi Phó Vân Tiêu về tung tích của Nghiêm Đình rất nhiều lần, nhưng mỗi lần cô nói về Nghiêm Đình, Phó Vân Tiêu đều có vẻ không vui và không muốn nói chuyện với cô, vì vậy Bạch Tô không nhắc lại chuyện này trước mặt anh nữa.

Bạch Tô đang suy nghĩ miên man thì điện thoại di động của Phó Vân Tiêu đổ chuông.

Anh cầm điện thoại lên liếc nhìn dãy số rồi lạnh lùng bắt máy.

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh Phó, chúng tôi đã tìm ra tung tích của Mộ Vãn Vãn! Có người từng nhìn thấy Mộ Vãn Vãn xuất hiện ở thành phố S!"

Giọng nói trong điện thoại có chút phấn khích.

Phó Vân Tiêu cau mày.

"Tôi biết rồi."

Sau đó anh nhanh chóng ngắt điện thoại.

Bởi vì Bạch Tô ở rất gần Phó Vân Tiêu nên cô cũng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của anh.

"Ai vừa gọi đến thế? Anh tìm Mộ Vãn Vãn có việc gì không?"

Bạch Tô nghi ngờ liếc nhìn Phó Vân Tiêu.

"Không có gì."

Phó Vân Tiêu thản nhiên nói, nhưng anh vẫn nhíu mày, không biết là đang nghĩ chuyện gì.

Trong thời gian này, chuyện của ông cụ An coi như đã giải quyết xong, nhưng chuyện của Mộ Vãn Vãn vẫn còn nhiều vướng mắc.

Giờ đây đã tìm được tung tích của Mộ Vãn Vãn, anh thực sự không muốn Bạch Tô dính dáng quá nhiều đến chuyện này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.