Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 590: 590: Sợ Bỏ Lỡ Duyên Phận




Khi Bạch Tô đi ra từ phòng ngủ, Erica đã đi rồi.

Có một vé hòa nhạc đặt trên bàn trong phòng khách, và một chiếc váy mới tinh được để ở bên cạnh.

Cô cầm chiếc vé lên nhìn lướt qua, là khu vực VIP, mười chỗ ngồi liên tiếp, vừa khéo là vị trí tốt nhất để xem hòa nhạc.

Sau đó cô lại lấy chiếc váy ra, đó là một chiếc váy hoa dài thanh lịch cộng với một chiếc khăn choàng màu trắng, bộ đồ mà Erica chọn thật sự rất đẹp.

Còn hơn một tiếng nữa là buổi biểu diễn bắt đầu, sau một hồi lưỡng lự, cô mặc chiếc váy dài mà Erica đã chuẩn bị cho mình, đi đến buổi biểu diễn.

Phòng hòa nhạc Kim Hà.

Đám đông đến thưởng thức buổi hòa nhạc từ sớm đã vây kín nơi này chật như nêm cối.

Bạch Tô đứng ngoài đại sảnh nhìn đám người đông nghịt, không khỏi nhíu mày.

Mặc dù hôm qua cô biết rằng Arthur là một ngôi sao lớn, nhưng hôm nay đến hiện trường cô vẫn bị sốc bởi những người hâm mộ cuồng nhiệt của anh ta.

Những người này...!thật là nhiều.

Ngay khi Bạch Tô đang chuẩn bị tìm một chỗ nghiên cứu xem mình nên đi vào từ chỗ nào thì đột nhiên có một người đàn ông mặc vest đi về phía Bạch Tô, hơi khom người, nho nhã lễ phép.

"Chào cô, xin hỏi cô là cô Bạch là Bạch Tô đúng không?"

Bạch Tô nghi hoặc gật đầu, cô cũng không quen người đàn ông trước mắt này.

"Tôi là trợ lý của cậu Arthur, cậu Arthur sắp xếp tôi ở đây chờ cô, mời cô Tô đi theo chúng tôi qua đây."

Người trợ lý làm ra một động tác mời, dẫn Bạch Tô vào lối đi dành cho khách VIP.

Bạch Tô hơi ngạc nhiên, tại sao Arthur lại bảo trợ lý đứng đợi cô? Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, lễ phép gật đầu, đi theo trợ lý đi vào.

Toàn bộ phòng hòa nhạc đã chật cứng người, Bạch Tô đi theo trợ lý vào phòng chờ.

Các nhân viên khác trong phòng chờ đều đang bận rộn với nhiều việc khác nhau ở hiện trường.

Có một cây đàn piano ở chính giữa, Arthur đang ngồi bên cạnh cây đàn, ngón tay nhảy múa, nhắm mắt lại, chơi nốt sau giai điệu và khởi động bằng hiệu suất cuối cùng.

Trợ lý đang định bước tới, Bạch Tô đã vươn tay ra ngăn cản, ra hiệu mình sẽ chờ Arthur chơi xong.

Tiếng đàn piano bay bổng, Arthur từ từ mở mắt ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Tô, khóe miệng anh ta bất giác nở một nụ cười mỉm.

Truyện chính ở # TгùмTruyệ n.

v И #

Anh ta nhanh chóng đứng dậy đi tới: "Cô đến rồi."

Arthur chào đón Bạch Tô rất tự nhiên, như thể việc Bạch Tô đến là một chuyện rất bình thường và nằm trong dự kiến.

Bạch Tô càng nhíu chặt mày, khi trợ lý chờ Bạch Tô trước cửa cô còn hơi ngạc nhiên, lúc này nhìn vẻ mặt của Arthur khiến trong lòng cô càng cảm thấy khó hiểu.

Đến cuối cùng, Bạch Tô vẫn không kìm lòng được, hỏi ra nghi vấn của mình: "Anh đã sắp xếp người đón tôi từ sớm rồi sao? Sao anh biết là tôi sẽ tới? Dù sao chúng ta cũng chỉ từng gặp nhau có một lần."

Arthur mỉm cười, một đôi mắt mắt trong veo nghiêm túc nhìn Bạch Tô: "Bất kể cô có tới hay không tôi cũng sẽ chờ cô.

Nếu cô không tới thì tôi sẽ không đợi được cô.

Những gì tôi mất là thời gian, mà nếu cô tới rồi, tôi lại không chờ cô, vậy thứ tôi đánh mất sẽ là duyên phận,"

Arthur ánh mắt chân thành tha thiết, nghe lời Arthur nói xong, ngược lại Bạch Tô cảm thấy hơi xấu hổ.

Mặc dù cô cảm động trước sắp xếp và những lời này của Arthur, nhưng chỉ là cảm động chứ không có cảm xúc nào khác.

Thấy Bạch Tô có hơi mất tự nhiên, Arthur cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề để hóa giải sự lúng túng của Bạch Tô.

Khi hai người lại hàn huyên thêm mấy câu, buổi biểu diễn đã sắp bắt đầu.

"Cô muốn nghe tôi đàn bài gì?"

Trước khi lên sân khấu, Arthur vẫn nhìn về phía Bạch Tô, ân cần hỏi han.

"Không phải nhạc cho buổi hòa nhạc đã được định sẵn rồi sao? Còn có thể thay đổi được à?"

Bạch Tô ngờ vực hỏi một câu.

"Chỉ cần cô thích, sửa thế nào cũng được."

"Không cần đâu, cứ chơi bình thường là được."

Bạch Tô vội xua tay từ chối, sau khi chúc buổi biểu diễn của Arthur thành công, cô liền vội vàng quay trở lại hiện trưởng buổi biểu diễn.

Trong đại sảnh hiện trường, ánh đèn dần dần tối đi.

Chỉ để lại một ngọn đèn trên sân khấu, chiếu xuống cây đàn piano.

Arthur chậm rãi bước ra từ hậu trường, cúi đầu, ngồi xuống.

Mấy nốt nhạc bay bổng theo từng phím đàn, giống như một tinh linh đang nhảy múa, khán giả toàn trường đều im lặng.

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía sân khấu, Arthur mặc một bộ vest đuôi tôm màu đen, những ngón tay mảnh khảnh nhảy múa trên phím đàn piano.

Giai điệu uyển chuyển được cất lên từ cây đàn piano, khi thì sôi nổi, khi thì say sưa, mọi người đều hòa mình vào cảm xúc, đi theo nhịp điệu của anh ta, cùng nhau thưởng thức bữa tiệc phong phú vốn chỉ thuộc về âm nhạc này.

Sau khi chơi hết bài thứ ba, Arthur đột ngột dừng lại.

Anh ta ra hiệu mời nhân viên công tác lên sân khấu, mọi người nghi hoặc nhìn anh ta, không biết anh ta định làm gì.

Bạch Tô cũng khó hiểu giống như họ.

Thấy anh ta thì thầm vài câu với nhân viên công tác, các nhân viên công tác từ từ nhấc cây đàn piano của anh ta lên giữa sân khấu.

Arthur vẫn không hài lòng, nhân viên công tác lại nâng cây đàn piano lên phía trước sân khấu.

Ánh đèn sân khấu đuổi theo.

Lúc này Arthur đang ngồi ngay trước mặt Bạch Tô, hai người đối diện nhau, chỉ cách nhau một hành lang.

Tiếng đàn piano vang lên, những người hâm mộ dưới khán đài đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Arthur khi thì cúi đầu múa trên phím đàn, cũng có lúc ngẩng đầu trìu mến nhìn Bạch Tô.

Một số người hâm mộ đã phát hiện ra ý định của Arthur, nhìn Bạch Tô với ánh mắt thù địch.

Bạch Tô vẫn nghe đàn như không có chuyện gì xảy ra, cô không nghĩ rằng Arthur đang nhìn cô, cô chỉ cảm thấy Arthur đang say sưa biểu diễn, không cầm lòng được mà liếc mắt một cái.

Buổi hòa nhạc chấm dứt, người hâm mộ lục tục chặn ở cửa sau, dự định chờ Arthur ra để xin chữ ký.

Bạch Tô nhìn đám người chần chừ một lúc, chuẩn bị gọi điện thoại nói với Arthur một tiếng rồi rời đi, nhưng lúc này trợ lý lại từ đâu chạy tới, nói với Bạch Tô: "Cô Tô, cậu Arthur không tiện ra mặt, cậu ấy đang đợi cô ở đằng sau."

Bạch Tô vốn cũng định nói với Arthur một tiếng trước khi rời đi, thấy trợ lý đến, cô gật đầu rồi đi theo trợ lý trở lại hậu trường.

Khi vào đến hậu trường, lúc này Arthur đang vươn tay lau đàn piano, chuẩn bị đóng gói mang đi.

Bạch Tô đi tới chào hỏi anh ta xong liền chuẩn bị rời đi.

"Tôi tiễn cô ra bằng cửa sau nhé."

Arthur nhìn Bạch Tô, lịch sự đáp lại Bạch Tô.

"Anh Arthur, cửa sau bây giờ toàn là fan hâm mộ của anh…" Trợ lý liếc nhìn Arthur một cái, khó xử nhắc nhở một câu.

"Không sao hết."

Arthur không thèm nhìn trợ lý, không chút do dự nói.

"Không cần đâu, cám ơn anh.

Nếu anh bị fan hâm mộ phát hiện, các anh có chờ đến nửa đêm cũng không đi nổi đâu."

Bạch Tô hoảng sợ vội vàng từ chối: "Anh yên tâm, tôi có thể tự đi một mình, cám ơn anh, lần khác chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé."

Bạch Tô nói xong câu đó, sợ Arthur tiếp tục giữ cô lại, cô vội vã chuồn ra cửa sau.

Cửa sau vẫn chật kín những người hâm mộ của Arthur, vất vả lắm Bạch Tô mới chen được ra khỏi đám đông.

"Phù..."

Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm, những người hâm mộ bây giờ thật là đáng sợ.

Mặc dù thời điểm nghe đàn piano tương đối yên tĩnh, nhưng sự chờ đợi nhiệt tình của các fan của ngôi sao thực sự rất kinh khủng, vừa nhìn những người hâm mộ này, cô vừa chậm rãi chuẩn bị quay xe rời đi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện gương mặt quen thuộc.

Trên mặt Caesar mặt không tỏ thái độ gì, nhìn chằm chằm Bạch Tô không nói lời nào..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.