Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 582: 582: Phó Vân Tiêu Không Muốn Nhận Ra Cô




Bạch Tô thấy Nghiêm Đinh khởi động xe, trong nháy mắt cô hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía Nghiêm Đình nói: “Nghiêm Đình, anh mau thả tôi xuống.”

Trên mặt Nghiêm Đình không biểu lộ gì, thậm chí không liếc nhìn Bạch Tô một cái.

Nhưng mà nói một câu với Bạch Tô: “Ngoan ngoãn ngồi xuống.”

Nghiêm Đình lái xe đi rất nhanh, Bạch Tô thắt dây an toàn bây giờ cũng không còn đường xuống xe nữa rồi, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía sau, càng lúc càng xa nơi này.

Cô đành phải nhớ lại những chuyện đã xảy ra, một lúc sau thì trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút

Sau khi nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, lúc này Nghiêm Đình mới dừng xe lại, quay sang hỏi Bạch Tô: “Sao em lại ở chỗ này?”

Bạch Tô thấy bộ dạng của Nghiêm Đình, không muốn trả lời câu hỏi của anh ta, liền hỏi anh ta một câu: “Tôi cũng muốn hỏi anh, tại sao anh lại ở chỗ đó.”

“Tình cờ anh đến gặp một người bạn, sau đó thấy bóng dáng của em đang lén lút nghe trộm chuyện của người khác.”

Nghiêm Đình nghiêm túc nhìn Bạch Tô.

Vừa nghe thấy từ lén lút nghe trộm chuyện của người khác, trong nháy mắt Bạch Tô cảm thấy khó chịu, quay người liếc nhìn Nghiêm Đình một cái rồi hừ lạnh một tiếng.

“Anh mới là người lén lút nghe trộm người khác.”

“Tôi làm chuyện đúng đắn nghiêm túc.”

Bạch Tô lại liếc mắt nhìn Nghiêm Đình một cái, liền mở cửa bước xuống xe, Nghiêm Đình thấy thế ngăn cản Bạch Tô lại: “Em đừng xuống xe, em về đâu thì anh đưa về nhưng anh sẽ không để em trở lại nơi đó đâu.”

Bạch Tô dừng lại một chút, nhìn Nghiêm Đình: “Anh không cần xen vào chuyện của tôi.

Tôi rất vui vì anh chưa chết, anh yên tâm đi, anh có thể thấy tôi đã sống sót sau vụ nổ đó tôi là người có mệnh lớn đó.”

Bạch Tô tùy tiện nói với Nghiêm Đình một câu rồi tiếp tục xuống xe.

Nghiêm Đình bất đắc dĩ chạy xuống xe trước, ngăn Bạch Tô lại.

“Bạch Tô, tại sao em lại muốn tới đó mà chịu chết?”

“Đừng nói gì cả, lên xe với anh, anh sẽ đưa em về khách sạn.”

Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, than thở một lời: “Anh biết sau khi em bị bắt cóc đã không chịu nổi những đả kích, nhưng mà chuyện này em không thể nhúng tay vào được, nếu em cứ tiếp tục như vậy thì bản thân em sẽ gặp nguy hiểm.”

Nghiêm Đình khẩn thiết nói.

Bạch Tô nghe xong ngây người ra một chút.

Cô đứng im một chỗ không động đậy, suy nghĩ một chút rồi trừng mắt nhìn Nghiêm Đình, cô vừa mở miệng ra bắt được lời nói của Nghiêm Đình: “Anh vừa mới nói chuyện này tôi muốn quan tâm cũng không được nhúng tay vào là có ý gì?”

“Anh biết gì đúng không?”

Bạch Tô nhìn về phía Nghiêm Đình, cô dùng ánh mắt chăm chú nhìn Nghiêm Đình.

Mấy câu nói đó Nghiêm Đình nghe thất thời thấy hoang mang.

Nghiêm Đình nhìn về phía Bạch Tô, thoáng chút do dự: “Trước hết em lên xe với anh, anh sẽ nói cho em biết.”

Anh ta nói những lời này xong, thậm chí anh ta không ngăn cản Bạch Tô lại mà sau đó anh ta lên xe trước.

Bạch Tô do dự một lát, sau đó cô nhìn bộ dạng của Nghiêm Đình cũng không phải có ý dụ cô lên xe, lúc sau cô cũng bước lên xe.

Sau khi lên xe cô nói với Nghiêm Đình một câu: “Nói đi, ngày hôm đó anh muốn đưa tôi đi xem phim có phải chính là vì để tôi tránh được vụ nổ đó, đúng không, có phải anh biết rất nhiều chuyện không?”

Bạch Tô suy nghĩ một chút sau đó nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình với Nghiêm Đình.

Nghiêm Đình cúi đầu nở một nụ cười.

“Nói như vậy, em coi anh như thầy bói biết trước được nhiều chuyện.

Nếu biết trước được nhà bị nổ thì anh sẽ bán nhà, bán với giá thấp hơn cũng được.”

Giọng điệu của anh ta nói dễ dàng như là đang đùa giỡn.

Trực tiếp thu hút sự chú ý của Bạch Tô.

“Vậy tại sao anh lại nói tôi không thể can thiệp vào chuyện đó?”

“Anh cho em xem cái này.”

Nói xong, Nghiêm Đinh mở điện thoại của mình lên, tải một bản dữ liệu xuống đưa cho Bạch Tô xem.

Bạch Tô cầm điện thoại của Nghiêm Đình, thấy trên file tài liệu đó ghi: Tài liệu báo cáo hàng năm của tập đoàn AC trong mười năm qua.

Trên đó còn có bảng biểu phân tích chi tiết dữ liệu của tập đoàn AC trong mười năm qua.

Bạch Tô thấy được số liệu này, nhìn Nghiêm Đình hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Cô có thể hiểu được một chút tài liệu này, dữ liệu cho thấy tập đoàn AC trong giai đoạn tăng trưởng trong mười năm qua, hơn nữa công ty của bọn họ phát triển rất tốt, tình trạng như này là bình thường.

“En nhìn kỹ lại đi.”

Nghiêm Đình nhắc lại lần nữa.

Bạch Tô xem lại bảng biểu đó, lúc này cô mới phát hiện ra, trước kia kinh doanh của đúng là tập đoàn AC phát triển rất mạnh, nhưng tốc độ tăng trưởng càng chậm dần về sau, nhưng sau đó lại phát triển bình thường, thậm chí còn tăng mạnh hơn vào năm năm về sau.

Nhìn lướt qua một chút Bạch Tô liền nhận ra.

Cô liền lấy điện thoại ra kiểm tra.

Nhưng Nghiêm Đình ngăn cô lại, nói: “Không cần kiểm tra đâu, đó chính là năm Caesar xuất hiện.”

“Caesar đã làm thế nào?”.

ngôn tình hoàn

Bạch Tô nhíu mày hỏi.

Nếu nói Caesar đúng là Phó Vân Tiêu thì hoạt động kinh doanh tốt như vậy, cô có thể hiểu được.

Nghiêm Đình thở dài một hơi, nói: “Cô đã bao giờ chơi trò chơi Snake chưa?”

“Chơi rồi, trò chơi đó là rắn săn mồi, đừng ngắt lời tôi, nghiêm túc nói cho tôi biết đi.”

Bạch Tô nóng lòng nói với Nghiêm Đình.

Giọng của Nghiêm Đình nhẹ nhàng: “Điểm quan trọng của trò chơi đó là khi là một con rắn nhỏ, phải cẩn thận tiết kiệm năng lượng và né tránh nhưng con rắn lớn, sau đó ăn thức ăn để cho mình mạnh.

Khi đã lớn hơn một chút, việc phải làm là bao vây những con rắn nhỏ hơn và nuốt chúng để mạnh hơn nữa.

Đây là cách nhanh nhất để gia tăng sức mạnh.”

“Thế nhưng, khi là một con rắn trưởng thành nhất, ngoài việc tự tiêu hao năng lượng thì những con rắn xung quanh sẽ là thức ăn cho nó.

Trước kia Phó Thị có thể cũng trở thành con rắn lớn để cạnh tranh với AC, thế nhưng bây giờ không ai có thể cạnh tranh được nữa.”

“Em đừng cố sức tức giận.”

Nghiêm Đình đưa ra kết luận.

Khi Bạch Tô nghe xong, trong lòng cô có cảm giác ớn lạnh.

Cô do dự một chút quay sang nhìn Nghiêm Đình, nói: “Tuy nhiên, Caesar là Phó Vân Tiêu, vì vậy…”

“Mặc kệ Caesar có phải Phó Vân Tiêu hay không thì em cũng đừng tới gần anh ta.”

Nghiêm Đình ý muốn cảnh báo Bạch Tô.

“Nếu anh ta là Phó Vân Tiêu, mà lại muốn thừa nhận mình là Phó Vân Tiêu thì anh ta chắc chắn sẽ nhận ra em, nếu anh ta không thừa nhận thì điều đó có nghĩa là trong lòng anh ta không hề có em.”

Khi Nghiêm Đình nói đến điều này thì Bạch Tô bỗng nhiên không biết nói gì cả….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.