Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 579: 579: Ôm Eo




Nước Pháp, khách sạn Khải Hoàn Môn.

“Tra giúp tôi số phòng của ngài Caesar một chút.

Bạch Tô đeo kính râm, lịch sự nói với lễ tân.

“Phòng 1607.

“Vâng, cảm ơn.

Bạch Tô lên thang máy đến trước cửa phòng 1607, đang chuẩn bị gõ cửa, thử xoay nắm cửa một chút thì phát hiện ra cửa phòng không khóa.

Caesar vừa mới gọi một phần hoa quả, thế nên anh không khóa cửa.

Bạch Tô do dự một chút, suy nghĩ đến việc lúc trước bị Caesar đuổi ra ngoài, cô vẫn không gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Kết quả, cô vừa mới bước vào thì nghe thấy tiếng nước chảy.

Đợi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện Caesar đang quay lưng lại về phía cô mà tắm!

Cửa kính hơi mờ, bên trong không nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy nửa thân trên của Caesar!

Bạch Tô cảm nhận rõ mặt mình nóng lên, từ mặt tới cổ đỏ lên trong nháy mắt!

Cô vội ngoảnh đầu đi, ngồi thẳng lên giường.

Tiếng nước chảy cũng đủ giày vò khiến Bạch Tô mặt đỏ tới tận mang tai!

Dần dần, tiếng nước chảy càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không có nữa.

Bạch Tô thấy Caesar sắp ra ngoài mới ngoảnh đầu lại.

Cô vừa quay người, muốn hỏi Caesar mấy vấn đề thì lại phát hiện Caesar đang cầm khăn tắm lau người!

Caesar không nhận ra trong phòng có người, sau khi anh tự nhiên ra khỏi phòng, trên người anh chỉ có một cái khăn bao quanh nơi quan trọng, cả thân hình đều vô cùng đẹp trai mê người.

Bạch Tô ngây người một lúc, bị dọa đến đỏ mặt, lại vội ngoảnh đầu đi chỗ khác!

Tiếng mở cửa vang lên sau lưng, Caesar từ từ bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Bạch Tô đầu tiên, anh không thể nhìn thấy mặt Bạch Tô, thoáng nhìn qua thì không nhận ra Bạch Tô đến, chỉ chau mày lại hỏi một câu: “Cô là ai?”

Bạch Tô nghe thấy giọng nói của Caesar mới từ từ quay đầu lại.

Lúc này cô cũng không biết phải đối mặt với Caesar như thế nào, chỉ có thể đón ánh mắt của Caesar mà nhìn về hướng Caesar.

Vừa thấy là Bạch Tô, Caesar từ từ giãn mày ra, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Giọng điệu của anh có phần không vui.

“Tôi? Phòng của anh không khóa nên tôi quang minh chính đại đi vào.

Bạch Tô không tức giận, giả vờ không nghe hiểu vấn đề của anh.

Cô chuẩn bị dây dưa với Caesar trước, sau đó ỷ vào việc Caesar không chuẩn bị đuổi cô đi mà hỏi chuyện Caesar có phải là Phó Vân Tiêu không.

Không biết tại sao, lúc trước khi ở cùng Caesar có cảm giác hơi quen thuộc, nhưng vì quan hệ giữa anh và An Kỳ mà luôn cố tình hoặc vô tình né tránh Caesar.

Bây giờ sau khi nghe Thẩm Mạc Bác nói Caesar có thể chính là Phó Vân Tiêu, Bạch Tô lại có cảm giác thân thiết không rõ với Caesar.

Thậm chí, kiểu khóc lóc, làm nũng hay trêu ghẹo khi ở cạnh Phó Vân Tiêu lúc trước dường như đều có thể làm được.

Lúc này, nửa thân trên của Caesar vẫn để trần, chỉ bọc một cái khăn tắm, anh cầm lấy áo choàng tắm ở bên cạnh khoác lên người, giọng nói không mặn không nhạt: “Sao cô lại ở nước Pháp?”

Caesar tiếp tục hỏi.

“Anh có thể ở nước Pháp, tôi dựa vào cái gì mà không thể đến đây?”

Bạch Tô hơi ngẩng đầy, nhìn Caesar bướng bỉnh trả lời.

Caesar càng nhíu chặt mày, bước hai bước đến trước mặt Bạch Tô.

Anh ta không nói gì khác, chỉ kéo cánh tay của Bạch Tô ra ngoài, rõ ràng là muốn đuổi Bạch Tô: “Đây là phòng của tôi, cô không thể đến, xin hãy tự trọng.

“Anh đợi đã!”

Bạch Tô tóm chặt ga giường, không chịu ra ngoài.

“Mời cô ra ngoài!”

Caesar nhìn Bạch Tô, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, không cho Bạch Tô cơ hội cứu vãn nào.

“Nếu tôi vẫn cứ không ra ngoài thì sao? Phó! Vân! Tiêu!”

Ba chữ cuối cùng, Bạch Tô gần như cắn răng mà nói ra.

Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt Caesar, muốn nhìn ra kẽ hở nào đó.

Nhưng sự do dự trong mắt Caesar chỉ lóe lên rồi thôi, lại lập tức khôi phục lại bình thường.

“Tôi đã nói với cô rồi, từ nay về sau, chúng ta không có quan hệ gì cả!”

“Còn nữa, cô Bạch, chuyện cô như phát điên tìm người chồng đã chết của cô, tôi đã biết rồi, nhưng hy vọng cô đừng nhận người lung tung, đầu óc có vấn đề thì có thể đến bệnh viện.

Caesar kéo thẳng Bạch Tô ra ngoài, Bạch Tô không lay chuyển được, bị lôi đến ngoài cửa.

“Tôi đã biết anh chính là Phó Vân Tiêu! Đừng giả vờ nữa!”

Bạch Tô đứng bên cửa, nhìn Caesar nghiêm túc nói.

Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Caesar như cũ, muốn nhìn rõ lúc này rốt cuộc Caesar có sự thay đổi căng thẳng nào không.

Caesar hơi híp mắt, sắc mặt bình tĩnh, giống như thăm dò của Bạch Tô đối với anh mà nói không có ảnh hưởng chút nào.

Hai người cứ giằng co như thế rất lâu, Bạch Tô vẫn không tìm được kẽ hở nào trên người Caesar, đến mức sau này khi cô nhìn Caesar lại có chút bực bội.

Cô không thể tiếp tục giằng co với Caesar nữa, nếu cứ như thế này chắc chắn sẽ bị đuổi đi.

Thế nên, Bạch Tô nhân lúc Caesar không chú ý mà lại chui dưới cánh tay Caesar vào phòng anh.

Lúc Caesar quay lại bắt Bạch Tô, Bạch Tô lại trốn tránh sự đuổi bắt của Caesar, vừa nhìn Caesar vừa nói với Caesar: “Tôi biết anh là Phó Vân Tiêu, anh nói xem, có phải bây giờ ông An đang gây nguy hiểm gì nên mới bảo anh không nhận ra tôi không? Hay là… anh có suy nghĩ gì khác?”

“Phó Vân Tiêu, thực ra chúng ra có thể nhận nhau trước, sau đó diễn kịch.

Bạch Tô lại trốn thoát, vừa nhìn Caesar vừa thăm dò.

Bạch Tô có lợi thế về thân hình so với Caesar, hơn nữa Caesar cũng không thể thực sự ra tay với một người phụ nữ, thế nên cũng phải chú ý đến lực bắt Bạch Tô, đến mức Bạch Tô cứ trốn thoát, hết lần này đến lần khác Caesar lại không bắt được Bạch Tô.

Bạch Tô vẫn còn đang thăm dò anh.

Caesar có chút cảm giác tức giận.

“Trả lời tôi, rốt cuộc anh có phải Phó Vân Tiêu không?”

Bạch Tô do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Caesar, ánh mắt kiên quyết.

Lúc này hai tay Bạch Tô hơi mở ra, chắn trước mặt Caesar.

Thực ra tâm trạng của cô có phần thấp thỏm.

Mục đích cô đến đây lần này chính là muốn xác nhận rốt cuộc Caesar có phải là Phó Vân Tiêu hay không.

“Tôi là Phó Vân Tiêu thì sao, không phải là Phó Vân Tiêu thì sao?”

Ánh mắt của Caesar đánh giá Bạch Tô một chút.

Bạch Tô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Caesar đang nhìn mình, nhưng là cảm giác không mang ý tốt.

Cô lại có hơi không biết nên trả lời câu này của Caesar như thế nào.

“Đây đương nhiên là không giống nhau, là Phó Vân Tiêu thì theo tôi về nhà.

Bạch Tô nói.

Nhưng lại không biết vì sao, cảm thấy ánh mắt Caesar nhìn mình cũng không biết đã thay đổi từ lúc nào…

“Trả lời tôi, rốt cuộc anh có phải là Phó Vân Tiêu không?”

Bạch Tô lại hỏi một lần nữa.

“Nếu…”

Bạch Tô đang chuẩn bị bước lên trước hỏi tiếp thì đột nhiên cô cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thanh mảnh của mình.

Sau đó, cô như cảm nhận được một dòng điện xuyên qua người mình, cứng đờ không nhúc nhích.

Dù cô và Caesar đã từng xảy ra quan hệ, nhưng dẫu sao thì lúc đó anh ta ở trong tình huống ý thức không rõ ràng, mình cũng bị ép.

Nhưng lúc này, cô lại không xác định được người đàn ông trước mắt có phải là Phó Vân Tiêu hay không, mà anh ta lại còn trực tiếp ôm eo mình….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.