Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 569: 569: An Kỳ Tự Sát Rồi




Cô túm lấy cái chăn, trên người còn chưa kịp mặc cả nội y.

"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"

Caesar nhanh chóng xin lỗi.

Mặt Bạch Tô đã đỏ đến tận cổ luôn rồi.

Xem ra hình như Caesar cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Tô biết, chuyện này cũng không phải là lỗi của một mình Caesar.

Bạch Tô không nói gì, mau chóng cầm lấy quần áo, quay lưng lại bắt đầu mặc quần áo.

Caesar cũng nhanh chóng quay lưng lại, vội vàng mặc quần áo vào.

Sau khi mặc quần áo xong, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút xấu hổ.

Bạch Tô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là cô mở miệng trước.

"Chuyện hôm qua..."

Bạch Tô ngừng một lát, cắn cắn môi rồi nhìn Caesar nói: "Tôi thực sự xin lỗi, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, hy vọng cả hai chúng ta sẽ quên chuyện này đi."

Cô nhìn Caesar, nghiêm túc nói.

Bạch Tô cũng không muốn dính líu đến chuyện tình cảm của Caesar, bởi vì...!mặc dù có những lúc người đàn ông này cực kỳ giống với Phó Vân Tiêu, chỉ là, bây giờ Bạch Tô đã là một người trưởng thành có lý trí, mặc dù cô tin tưởng và hy vọng rằng trên thế giới sẽ có phép màu, nhưng cô càng thực tế hơn.

Trên mặt Caesar hoàn toàn không hề để lộ cảm xúc gì, anh chỉ là nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Tô, hồi lâu sau mới nhìn Bạch Tô nói một câu: "Người nên xin lỗi phải là tôi, cô đừng cảm thấy áy náy, chuyện này là do tôi sai."

Mặc dù không nhớ rõ hôm qua đã xảy ra những gì, nhưng rõ ràng bây giờ đó là lỗi của anh.

Anh không thể nào đổ lỗi lầm này lên đầu một người phụ nữ như vậy được.

"Tôi...!công ty tôi còn có cuộc họp buổi sáng, tôi đi trước đây."

Bạch Tô thật sự không biết phải nói gì nữa, chuyện xảy ra với Caesar thật sự khiến đầu óc cô choáng váng, tất cả những gì cô có thể nghĩ bây giờ là nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Nói xong câu này, Bạch Tô sửa soạn lại quần áo, gần như là không thèm quay đầu lại mà chạy mất.

Kết quả, Bạch Tô vừa mới mở cửa lên xe, còn chưa kịp lái xe ra khỏi sân thì đã thấy đằng xa có một đoàn xe lửa trùng trùng điệp điệp tiến tới.

Dẫn đầu là một ông lão với vẻ mặt nghiêm nghị, không giận mà tự uy.

Đằng sau ông ta là mười mấy vệ sĩ, đúng lúc chặn mất đường đi của Bạch Tô.

Bạch Tô chỉ thấy ông lão này khoát tay với mấy vệ sĩ, một đám người liền xông về phía xe của Bạch Tô.

Không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào, một đám người đã trực tiếp mở cửa xe của Bạch Tô và kéo cô xuống xe.

Bạch Tô sửng sốt, vội vàng hỏi ông lão phía trước: "Các người muốn làm gì?"

Cô vùng vẫy một hồi nhưng không có kết quả.

Ông lão kia hơi nheo mắt nhìn cô một cái: "Hừ! Đưa đi!"

Nói xong, không hề giải thích gì, trực tiếp áp giải cô trở về biệt thự.

Lông mày cô càng nhíu chặt hơn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thẳng đến khi ông lão này đưa cô vào biệt thự, gặp đúng lúc Caesar vừa xuống lầu.

Caesar liếc mắt một cái liền trông thấy ông cụ An đang áp giải Bạch Tô, hơn nữa biểu cảm trên mặt hoàn toàn không giống như là đang vui vẻ gì.

"Ông nội, ông đang làm gì vậy?"

Caesar không khỏi nhìn ông cụ An, hỏi.

Ánh mắt Bạch Tô hơi thay đổi, lúc này mới hiểu được ông lão này là ai.

Hóa ra người áp giải cô vào chính là chủ tịch của tập đoàn AC, ông nội của An Kỳ, ông cụ An.

"Hỏi tôi đang làm gì? Cậu đã làm gì với cô ta có cần tôi phải nói không?!"

Ông cụ An lớn tiếng quát hỏi.

Chỉ thấy Caesar chậm rãi đi xuống cầu thang, đứng ở trước mặt ông cụ An và Bạch Tô.

Sắc mặt anh không chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm ông cụ An.

"Thả cô ấy ra, chuyện hôm qua là cháu sai, không liên quan gì đến cô ấy."

Caesar nghiêm túc nói.

"Á à! Được lắm!"

Ông cụ An không giận mà tự uy, hai mắt nhìn chằm chằm Caesar thật lâu.

Mới rít ra hai chữ này từ kẽ răng.

"Vì vậy mời ông thả cô ấy ra, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy."

Caesar lại tiến lên trước một bước, nhìn vào mặt ông cụ An nói từng chữ một.

"Nếu tôi không thả thì sao?"

Hai mắt ông cụ An sáng như đuốc, thái độ cứng rắn.

"Chuyện này đều là vì cháu nhất thời phạm sai lầm mới xảy ra, không liên quan đến cô ấy, cháu tình nguyện chịu mọi sự trừng phạt."

Caesar không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại tiến thêm một bước giải thích.

"Ha ha!"

Ông cụ An chậm rãi xoay người qua, nhìn về phía Bạch Tô, vẻ mặt bởi vì thịnh nộ mà thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

"Sắp đến ngày cưới rồi, cậu và người phụ nữ này xảy ra quan hệ, cậu đã phản bội An Kỳ, phản bội AC, bây giờ còn dám yêu cầu tôi thả cô ta ra?!"

Ông ta dần nâng cao decibel nói chuyện.

"Cô ấy là tổng giám đốc hiện tại của Phó Thị, hiện giờ chúng cháu có mấy hạng mục hợp tác quan trọng với Phó Thị.

Cháu đã nói là những gì xảy ra ngày hôm qua hoàn toàn là do bữa tiệc.

Cháu không muốn vì lý do cá nhân mà ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty."

Caesar không không trả lời những lời của ông cụ An, ngược lại còn thay đổi đề tài.

"Tôi mặc kệ cô ta là ai, có quan hệ gì với cậu.

Đã rơi vào tay tôi, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu.

Còn cả cậu nữa!"

Ông cụ An quay đầu, nhìn chằm chằm Caesar.

Hai người đối chọi gay gắt, không hề nhân nhượng.

Không khí ngày càng căng thẳng, giương cung bạt kiếm.

Caesar cũng chưa bao giờ trông thấy ông cụ An tức giận như vậy, trước kia bất kể là có chuyện gì, cơ bản đều là Caesar tự quyết định, bình thường ông cụ An sẽ luôn ủng hộ quyết định của anh.

Cả ông cụ An và Caesar đều là những người rất quyết đoán trong công việc.

Đối với tình cảm ngoài công việc, ông cụ An cũng không giống như một người nhất định phải yêu cầu người đàn ông một lòng trong chuyện tình cảm.

Cách xử sự ngày hôm nay quả là cực kỳ bất thường.

Mặc dù chuyện hôm nay xảy ra giữa Caesar và Bạch Tô khá là bừa bãi, nhưng thường thì ông cụ An sẽ giữa cho Caesar một chút thể diện, nhưng lần này ông cụ An lại không nhân nhượng chút nào.

"Nhất định phải thả cô ấy ra!"

Ánh mắt Caesar nháy mắt lạnh xuống, nhìn chằm chằm ông cụ An, anh không có cách nào khác, chỉ có thể dùng cách này.

Nhiệt độ không khí dường như đã giảm xuống mức đóng băng, ánh mắt của hai người đối diện nhau dường như có thể kết thành tinh thể băng.

Ông cụ An cầm cái gậy trên tay, gõ mạnh xuống đất.

"Vô liêm sỉ!"

Ông ta quát lớn một tiếng, hoàn toàn nổi giận.

"Cậu còn dám nói chuyện!"

Ông cụ An nhìn Caesar quát to.

"Đến tận lúc này rồi mà cậu vẫn còn xin tha cho cô ta! Tôi nói cho cậu biết! Tôi sẽ không tha cho người phụ nữ này đâu!"

"Ông nội, nếu có chuyện gì cháu sẽ giải thích, chuyện này cháu cũng sẽ nói cho An Kỳ, xin cô ấy tha thứ cho cháu, nếu An Kỳ không chịu tha thứ cho cháu, vậy thì hai chúng cháu sẽ hủy bỏ hôn lễ, thậm chí ông muốn trách tội cháu thế nào cũng được."

"Nhưng mà chuyện này, thật sự không liên quan gì đến Bạch Tô cả."

Caesar có chút vội vàng nói.

Sau khi nghe xong những lời này, ông cụ An siết chặt hai tay.

Tay Bạch Tô vẫn bị người khác giữ, chính cô cũng không biết nên phản bác như thế nào, lúc này chỉ có thể nhìn ông cụ An giằng co với Caesar.

Quả thật, chuyện đã xảy ra hôm nay rất phóng túng.

Chỉ thấy ông cụ An trợn mắt nhìn Caesar, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Ha ha, cậu tìm An Kỳ cầu xin tha thứ à, An Kỳ tự sát rồi, cậu tìm An Kỳ cầu xin tha thứ kiểu gì?!"

"Chẳng lẽ cậu muốn chết rồi đi xuống dưới đấy tìm An Kỳ sao?!"

Lúc ông cụ An nói những lời này, rõ ràng hai mắt có chút nhịn không được mà đỏ lên.

Nhưng mà...!ông ta vẫn đang cắn răng chịu đựng, dáng vẻ như muốn nuốt sống Bạch Tô vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.