Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 538: 538: Kết Cục Hơi Buồn Cười




Họ nói Bạch Tô điên rồi là vì… người phụ nữ này kể lại thật sự rất rõ ràng.

Bởi vì chồng cô ta giống Phó Vân Tiêu, mà lúc trước mọi người đều cam chịu rằng Phó Vân Tiêu đã chết.

Sau này Phó Vân Tiêu trở về, mọi người cũng hùa theo, nói gì nghe nấy.

Bây giờ lại có một người phụ nữ tìm đến, mọi người cho rằng Bạch Tô là biến thái.

“Trời ơi! Không thể nào, chẳng lẽ tổng giám đốc Bạch tìm một thế thân của Phó Vân Tiêu?”

“Trời ạ!”

Một người nhắc nhở, những người khác đều hùa theo.

Thấy bàn tay kia sắp đánh trúng mặt Bạch Tô, bỗng một người đàn ông cản lại.

Caesar cau mày.

Anh đang định đến đây tìm Bạch Tô bàn chuyện, nhưng không ngờ vừa đi vào thì thấy cảnh này, thậm chí không kịp tìm hiểu tình huống thì thấy có người muốn đánh Bạch Tô.

Caesar bắt lấy tay cô ta rồi hất nó ra, lúc này mới bình tĩnh nhìn người phụ nữ kia, nói: “Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, đừng đánh.”

Caesar lên tiếng mới thu hút sự chú ý của Bạch Tô.

Bạch Tô nhìn người phụ nữ kia, cắn môi nói: “Cho nên ý cô là chồng tôi, Phó Vân Tiêu chính là chồng cô?”

“Tôi đã hỏi thăm rồi, chồng cô đã chết từ lâu rồi, anh ta cũng không phải là siêu nhân, rơi xuống từ chỗ đó thì sao mà sống nổi? Cô đừng có lừa chồng người khác tới đây mà còn không chịu thừa nhận!”

Mặc dù bị Caesar ngăn cản, nhưng người phụ nữ này vẫn không chịu yếu thế, nhìn Bạch Tô kêu to.

Nghiêm Đình nhanh chóng ngăn cản người phụ nữ này: “Ê ê ê, rốt cuộc tôi phải nói với cô bao nhiêu lần cô mới hiểu? Chuyện này không liên quan tới Bạch Tô, là chồng cô với một người phụ nữ khác hợp tác lừa gạt người khác, Bạch Tô cũng là nạn nhân.

Nếu cô muốn kiếm chuyện thì đi mà tìm người phụ nữ đã cho chồng cô tiền ấy.”

Người phụ nữ này không chịu, kiên quyết dây dưa: “Cô ta không phải là đồng bọn với người phụ nữ kia thì sao chồng tôi lại thành chồng cô ta?”

Câu này khiến Nghiêm Đình á khẩu không trả lời được.

“Mau trả chồng tôi đây!” Người phụ nữ này lại bắt đầu la to.

“Gọi điện thoại cho Viên Xuân Vọng, kêu anh ta mau xuống đây!”

Thư ký không phản ứng kịp: “Cái gì?”

Nghiêm Đình thở dài, lặp lại lần nữa: “Chính là Phó Vân Tiêu, gọi điện cho anh ta kêu anh ta xuống đây!”

Người vây lại đây càng ngày càng nhiều.

Đứa bé đang khóc, người phụ nữ càn quấy, Bạch Tô nhìn như bình tĩnh, nhưng đầu óc đã trống rỗng.

Cô hoàn toàn không ngờ sẽ là cảnh tượng này, nếu nghĩ ra… có lẽ cô sẽ xem tư liệu mà Nghiêm Đình cho mình.

“Cô ngồi sang bên này đi.” Caesar vẫn nhìn Bạch Tô, rõ ràng Nghiêm Đình đã quyết đoán đưa ra giải pháp, chung quanh lại ồn ào, vậy mà Bạch Tô vẫn không có phản ứng gì.

Anh hơi lo lắng, không nhịn được kêu Bạch Tô một tiếng, hy vọng Bạch Tô có thể rời khỏi nơi này.

“Họ sẽ giải quyết xong xuôi chuyện này.”

Bạch Tô lắc đầu: “Tôi muốn ở lại để xem đáp án cuối cùng.”

Thực ra trong lòng cô đã tràn đầy phức tạp.

Cô cũng không biết mình đứng ở đây làm gì, nhưng hình như đứng ở đây thì mới là đúng nhất.

Thật lâu sau, Phó Vân Tiêu vẫn chưa xuống dưới.

Nghiêm Đình cau mày đứng dậy, chuẩn bị lên lầu kéo Phó Vân Tiêu giả xuống đây.

Nhưng đúng lúc này, Phó Vân Tiêu chần chờ bước ra thang máy.

Anh ta cố gắng ưỡn thẳng lưng, kéo cổ áo một cách bối rối.

Vậy thì sẽ trông thong dong hơn, nhưng khi thấy người phụ nữ kia, ánh mắt anh ta trốn tránh, không dám nhìn thẳng.

“Ba! Ba!” Đứa bé thấy Phó Vân Tiêu thì lập tức nhảy xuống ghế.

Anh ta nhìn thoáng qua đứa bé, lập tức kêu người ngăn nó lại.

“Ba! Ba không cần con với mẹ nữa hả?” Đứa bé càng khóc càng thương tâm.

“Tôi không biết họ! Mau mang ra ngoài!” Phó Vân Tiêu còn mưu toan ngụy biện, khoát tay kêu người bên ngoài.

Người phụ nữ ngơ ngác đứng tại chỗ, từ ban đầu vui sướng khi thấy anh ta, cho đến khi anh ta nói không biết mẹ con họ.

Lúc này ánh mắt cô ta nhìn Phó Vân Tiêu chỉ còn lại tuyệt vọng và lạnh lẽo.

Cô ta chậm rãi đi đến trước mặt Phó Vân Tiêu, giơ tay cho anh ta một cái tát.

Trên mặt Phó Vân Tiêu giả lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ tươi.

Anh ta sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, lập tức cho người phụ nữ một cái tát: “Tôi không biết con đàn bà điên này là ai! Lôi cô ta đi!”

Anh ta khàn giọng kêu lên, hoàn toàn thẹn quá thành giận.

Bị tát vảo mặt, người phụ nữ này rơi nước mắt.

Cô ta đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cười thê thảm nhìn Phó Vân Tiêu giả.

“Được rồi, đừng đóng kịch nữa, Viên Xuân Vọng!” Nghiêm Đình bước đến trước mặt Phó Vân Tiêu giả, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.

Anh ta hơi sợ hãi, vội quay mặt đi không đối diện với Nghiêm Đình.

“Tôi không biết anh đang nói gì.

Mời anh rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!” Phó Vân Tiêu giả càng ngày càng chột dạ, giọng nói đã run rẩy.

“Báo cảnh sát? Tới bắt kẻ giả mạo là anh sao?” Nghiêm Đình vừa nói vừa mở di động, tìm tới bức ảnh hôm đó mình chụp được, giơ lên cho anh ta xem.

“Chính anh xem đi.

Anh còn quen biết cô ta không?”

Phó Vân Tiêu giả run rẩy cầm di động.

“Cái này… Cái này có thể chứng minh điều gì?” Anh ta vẫn còn mạnh miệng.

Nghiêm Đình vỗ tay, cười to: “Được lắm! Nếu không thể chứng minh được gì thì chuyện anh phẫu thuật thẩm mỹ tính giải thích như thế nào? Hai mẹ con này lại là gì? Nhất định bắt tôi phải lấy ra bằng chứng rõ ràng anh mới cam lòng hả?”

Nghiêm Đình lớn tiếng quát lên, Phó Vân Tiêu giả ngồi bệt xuống đất, không nói được một lời.

Kể từ lúc bắt đầu cãi nhau, đám đông chung quanh đã lấy di động ra quay video.

Cốt truyện phấn khích thế này mà đăng lên mạng thì chắc chắn sẽ trở thành tin nóng nhất.

Đám đông càng ngày càng nhiều, hiện trường đã dần dần mất khống chế.

Có người bắt đầu đăng video lên mạng.

Bạch Tô đứng ở cách đó không xa nhìn vở kịch này, không nói được một lời.

Cô đã trải qua gian khổ tìm kiếm Phó Vân Tiêu, vui sướng vì Phó Vân Tiêu trở về, cuối cùng kết thúc bằng Phó Vân Tiêu là giả mạo.

Mặc dù lúc Nghiêm Đình quấy rối, cô đã nghĩ có lẽ cô với “Phó Vân Tiêu” này không thể đi được lâu, nhưng bây giờ thấy kết cục này, cô vẫn hơi buồn cười.

Đúng lúc này, thư ký cầm di động lại gần Bạch Tô: “Tổng giám đốc Bạch, đã có người đăng video hôm nay lên mạng.

Chị xem…”

Mặc dù hiện trường đã mất khống chế, nhưng dù gì chuyện này cũng liên quan tới Phó thị, thư ký vẫn nghĩ cách khống chế.

Bạch Tô lại không nói một lời, cứ như không nghe thấy lời thư ký nói.

Caesar đi đến bên cạnh Bạch Tô, nhìn thư ký nói: “Cô dẫn cô ấy về văn phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi xử lý.”

Thư ký chần chờ nhìn Bạch Tô, lại nhìn Caesar.

Khi thấy vẻ mặt kiên định của Caesar, cô mới kéo Bạch Tô vội vàng đi vào thang máy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.