Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 517: 517: Bồi Dưỡng Tình Cảm




Bạch Tô chần chờ một chút rồi nói.

Cô chỉ có thể nói như vậy… Có những nguyên nhân không tiện nói ra.

Lần này Phó Vân Tiêu trở về, Bạch Tô rất vui, nhưng đồng thời cũng hơi chần chờ, bởi vì… cô cảm thấy Phó Vân Tiêu nhìn giống Phó Vân Tiêu trước kia, nhưng cứ có chỗ nào đó sai sai.

Cho nên Bạch Tô hy vọng tìm một cách, mua căn nhà mới cho Phó Vân Tiêu để họ bồi dưỡng tình cảm.

“Bồi dưỡng tình cảm?” Caesar nghi hoặc lặp lại.

“Vâng, hai chúng tôi…” Bạch Tô đang nghĩ có nên giải thích thêm hay không thì đúng lúc này, di động của cô vang lên.

Là thư ký gọi tới.

Cô cau mày, lập tức bắt máy.

“Tổng giám đốc Bạch, chị đang ở đâu? Mau về đi!”

Không ngờ vừa bắt máy, giọng nói sốt ruột của thư ký đã vang lên.

Cô cũng lo lắng: “Sao vậy?”

“Phó Lôi Minh đang triệu tập các cổ đông khác mở cuộc họp, dự định ký hợp đồng với mấy khách hàng lớn mà lúc trước chị từ chối!” Thư ký càng nói càng nhanh.

Bạch Tô đã tiếp xúc với mấy khách hàng đó, mặc dù công ty có vẻ rất có thực lực, nhưng Bạch Tô phát hiện những người này không thành thật, tình trạng kinh doanh của công ty không tốt, cho nên Bạch Tô đã từ chối.

Không ngờ thừa dịp Bạch Tô không ở công ty, Phó Lôi Minh lại đưa ra quyết định làm tổn thất lợi ích của công ty như vậy!

“Được, tôi sẽ về ngay, cô cố gắng kéo dài thời gian một chút!” Nói xong, Bạch Tô cúp máy, giải thích với Caesar một câu rồi vội vã rời đi.

Nhưng càng sốt ruột thì càng dễ sai lầm.

Cô vừa khởi động xe, đang định quay đầu thì xe chết máy.

Đạp ga mấy lần mà không được.

Cô sốt ruột thử mấy lần, nhưng vẫn vô ích.

Cô nhanh chóng xuống xe kiểm tra.

Bởi vì sốt ruột nên cô chảy nhiều mồ hôi, lại không có cách nào khác.

Caesar đi tới, thấy Bạch Tô đang sốt ruột: “Sao vậy?”

“Không biết nơi nào xảy ra vấn đề, xe tôi lại bị hỏng.” Bạch Tô đứng dậy đáp.

Caesar đưa cho Bạch Tô một tấm khăn để lau mồ hôi.

“Để tôi đưa cô đi.” Nói xong, anh quay đầu đi về phía xe mình.

“Cảm ơn anh.” Đang rất gấp nên Bạch Tô cũng không rảnh làm kiêu.

Caesar lái xe chở Bạch Tô đi nhanh.

Bạch Tô liên tục cúi đầu xem đồng hồ, sợ mình chạy về thì Phó Lôi Minh đã ký hợp đồng xong.

Caesar im lặng nhìn cô, tiếp tục tăng tốc.

Vừa đến công ty, Bạch Tô thậm chí không kịp nói cảm ơn, mở cửa xe chạy lên lầu.

Caesar nhíu mày nhìn cô.

Bạch Tô chạy vào đại sảnh, vừa lúc thang máy dừng ở tầng một.

Cô vội chạy vào thang máy, bấm nút đóng cửa, trong lòng cầu nguyện: “Đừng ký, đừng ký!”

Thang máy vừa mở cửa, Bạch Tô lập tức chạy ra.

Thư ký không rõ tại sao Bạch Tô lại sốt ruột như vậy, vội vàng đứng dậy: “Chào tổng giám đốc Bạch.”

“Phó Lôi Minh đâu? Khách hàng của anh ta đã đi chưa?” Bạch Tô sốt ruột hỏi.

“Tổng giám đốc Phó vừa họp xong, đang ở văn phòng.” Thư ký nhanh chóng nói.

Bạch Tô nhanh chóng đi qua, thậm chí không rảnh gõ cửa mà xông vào.

“Khoan đã!” Vừa mở cửa ra, Bạch Tô lập tức kêu to.

Phó Lôi Minh thấy Bạch Tô thì cau mày, nhấn mạnh: “Tổng giám đốc Bạch.”

“Thân là cổ đông của công ty mà cô không biết chú ý hình tượng của bản thân sao?” Phó Lôi Minh vốn có ngoại hình không giận mà uy, bây giờ còn lớn tiếng quát lên: “Không ai dạy cô trước khi vào phòng phải gõ cửa hả?”

Anh ta không bận tâm mặt mũi của Bạch Tô, trực tiếp chất vấn trước mặt khách hàng.

Bạch Tô bất chấp so đo với anh ta, bỏ qua Phó Lôi Minh.

“Chúng tôi không ký hợp đồng này!” Bạch Tô chặn trước mặt khách hàng nói.

Mấy người đàn ông kia vốn đang cười đùa, lập tức nghiêm mặt.

Trước kia họ từng bị Bạch Tô từ chối, hôm nay vừa bàn bạc với Phó Lôi Minh xong thì Bạch Tô lại chạy vào phá đám.

“Tổng giám đốc Phó, anh xem chúng ta đã trò chuyện xong rồi…” Mấy khách hàng quay sang nhìn Phó Lôi Minh, hiển nhiên là không vui.

Phó Lôi Minh ngắt lời họ, kêu họ không cần nói chuyện, sau đó đứng dậy, bước đến trước mặt Bạch Tô: “Tổng giám đốc Bạch, mậu dịch Trung An, hóa chất Trọng Khí, tập đoàn Hà Vận, mấy công ty này đều là công ty lớn nổi tiếng, mặc dù công ty Tư Bản Thượng Tắc chúng ta cũng không kém, nhưng… đây coi như là nịnh bợ, chỉ có vội vàng nhận hợp đồng, chứ sao lại không thể ký?”

Phó Lôi Minh gằn từng chữ: “Khách hàng mà tôi lôi kéo, sao lại không thể ký? Hả tổng giám đốc Bạch?” Cuối cùng, anh ta gần như nghiến răng, dần dần đề cao giọng nói.

“Lúc trước tôi đã trò chuyện với mấy người này rồi, họ đều không nói thật, công ty có vấn đề.” Bạch Tô nhỏ giọng nói.

Mặc dù đều là khách hàng không đáng tin cậy, nhưng cô cũng không dám nói thẳng trước mặt họ.

Nhưng Phó Lôi Minh không nể mặt cô, lớn tiếng hét lên: “Cô bảo công ty của họ có vấn đề? Mỗi tháng công ty mậu dịch Trung An giao dịch hơn 100 tỷ, hóa chất Trọng Khí còn là được đầu tư bởi công ty hóa chất nổi tiếng ở Mỹ, tập đoàn Hà Vận cũng là tập đoàn nổi tiếng ở thành phố H, họ có vấn đề gì? Tôi thấy cô không muốn tôi thành công thì có!”

Bạch Tô bị Phó Lôi Minh mắng cho không nói được gì.

Lúc trước cô từ chối mấy công ty này là vì họ không thành thật, Bạch Tô cảm thấy công ty này có vấn đề.

Lại thêm đơn hàng với họ đều rất lớn, cho nên Bạch Tô không dám lấy lợi ích của công ty mạo hiểm, bèn kêu Erica điều tra tài liệu nội bộ, lấy số liệu chân thật của họ.

Nhưng bây giờ… Bạch Tô không thể nói cho Phó Lôi Minh biết, càng không thể để khách hàng biết Erica điều tra họ.

“Anh cả, anh kêu họ về trước đi, chúng ta thương lượng cái đã.” Bạch Tô chỉ có thể van xin nhìn Phó Lôi Minh, tiếp tục nhỏ giọng nói.

Cô không biết nói gì bây giờ, chỉ muốn khuyên khách hàng rời đi rồi lại nghĩ cách xoay sở với Phó Lôi Minh.

“Trở về? Về đâu? Tôi nói cho cô biết! Hôm nay tôi phải ký đơn hàng của ba công ty này! Phải ký! Ngay hôm nay!” Phó Lôi Minh không chịu nhượng bộ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.