Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 512: 512: Thăm Dò




“Ba không biết, lúc ba không có nhà, con với mẹ rất nhớ ba.

Mấy ngày trước là sinh nhật của con, chỉ có con với mẹ cùng ăn sinh nhật.” Erica lau miệng, cúi đầu giả vờ buồn bã nói, nhưng khóe mắt vẫn quan sát phản ứng của Phó Vân Tiêu.

“Còn một tháng nữa mới tới sinh nhật con.

Ba đã về rồi, chắc chắn sẽ ăn mừng sinh nhật với con.” Phó Vân Tiêu muốn xoa đầu Erica, nhưng bị cậu bé nghiêng người né tránh.

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

Thấy vậy, Bạch Tô vội kêu eerc ăn cơm.

Sau đó mọi người không trò chuyện tiếp, Phó Vân Tiêu xoay người lên lầu thay quần áo, trong phòng ăn chỉ có mình Bạch Tô và Erica.

“Con quá nhạy cảm.” Bạch Tô nhẹ giọng nói với Erica.

Cậu bé chỉ lắc đầu, không nói gì.

Hôm qua khi Phó Vân Tiêu đến công ty, các nhân viên khác đã tan làm, cho nên không ai biết tin “Phó Vân Tiêu” đã trở về.

Bạch Tô vốn định cho Phó Vân Tiêu nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại về công ty làm việc, nhưng Phó Vân Tiêu không đồng ý, quan tâm nói: “Em mới là người vất vả, tôi chỉ muốn giúp em mau chóng được thoát khỏi công việc ở công ty.”

Nói rất chân thành, khiến Bạch Tô cảm động.

Đúng lúc này, di động của Bạch Tô vang lên, là thư ký gọi tới.

“Tổng giám đốc Bạch, sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng cần chị chủ trì, xin hỏi khi nào chị mới rảnh?”

“Ừ… Đổi thời gian họp đi, hôm nay tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với công ty.” Bạch Tô suy nghĩ rồi nói, lại căn dặn mấy chuyện khác rồi cúp máy.

Không có chuyện gì quan trọng hơn là Phó Vân Tiêu trở về công ty.

Chỉ cần có anh thì công ty sẽ không còn bất cứ khó khăn gì.

Bạch Tô thu dọn một chút rồi chuẩn bị dẫn Phó Vân Tiêu về công ty.

Lúc cô nghe điện thoại, Erica còn ở phòng khách xem TV, chỉ thoáng chốc không biết cậu bé lại chạy đi đâu rồi.

“Erica?” Bạch Tô đứng ở phòng khách kêu hai tiếng, nhưng không ai trả lời.

Bạch Tô xem đồng hồ, bèn cùng Phó Vân Tiêu đến công ty trước.

Ai ngờ vừa tới công ty, họ lại thấy Erica đang chơi di động ở đại sảnh công ty.

Thấy Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đi vào, Erica nhanh chóng cất di động, chạy qua kéo tay Bạch Tô.

Bạch Tô nhíu mày, trừng Erica, không để ý tới cậu bé.

Thằng bé cố ý chờ cô ở công ty à? Lúc trước Erica chẳng mấy khi thích tới công ty đâu.

Quả nhiên khi nhân viên công ty thấy Phó Vân Tiêu thì đều ngây ngẩn cả người.

Có người vui sướng, có người lo lắng.

Đám cổ đông từng gây khó dễ với Bạch Tô vừa thấy Phó Vân Tiêu thì sắc mặt tái mét.

Họ chưa từng nghĩ rằng Phó Vân Tiêu còn sẽ trở về.

Còn những tâm phúc mà Phó Vân Tiêu để lại trong công ty thì đều kích động nắm tay, cuối cùng lão đại cũng đã trở về!

Chúc mừng một chút, sau đó Bạch Tô cho mọi người trở về làm việc.

Bạch Tô dẫn Phó Vân Tiêu và Erica về văn phòng của mình.

“Sửa soạn lại tài liệu của tất cả dự án của công ty hai năm qua mang lại đây.” Bạch Tô gọi điện thoại cho thư ký.

Không lâu sau, thư ký mang tài liệu vào phòng.

Bạch Tô giới thiệu ngắn gọn cho Phó Vân Tiêu về các dự án và tiến triển, sau đó ra ngoài.

Trong văn phòng chỉ còn lại Erica và Phó Vân Tiêu.

Có rất nhiều tài liệu, Phó Vân Tiêu cúi đầu xem dự án hai năm qua.

Erica kéo cái ghế dựa ngồi xuống đối diện Phó Vân Tiêu.

“Con muốn nói chuyện với ba.” Erica nghiêm túc nói.

“Nói cái gì?” Phó Vân Tiêu đặt tài liệu xuống, cười nhìn Erica.

“Ừm… Trước khi ba gặp tai nạn, đã từng nói sẽ cho con tiếp nhận công việc của công ty…” Erica chần chờ một hồi rồi nói.

“Ba nhớ là nói chờ con lớn một chút sẽ cho con công ty này.” Phó Vân Tiêu mỉm cười nhìn Erica.

“Cảm ơn.” Erica khẽ mỉm cười.

Cậu bé vốn đã cảm thấy Phó Vân Tiêu kỳ quặc, nhưng bây giờ nghe Phó Vân Tiêu nói chuyện, càng cảm thấy là lạ.

Bởi vì… trước kia Phó Vân Tiêu chưa bao giờ nói sẽ cho Erica xử lý chuyện công ty.

Vậy thì… Rốt cuộc anh ta có biết không?

Erica cẩn thận quan sát Phó Vân Tiêu rồi mới nói: “Ngoài ra, tình huống hiện tại của công ty hơi phức tạp.

Con lo mẹ giao công ty cho ba thì sẽ xảy ra vấn đề, cho nên con mong ba có thể từ từ tiếp quản công ty.”

“Không thành vấn đề.” Phó Vân Tiêu gật đầu, lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Còn chuyện cuối cùng.” Erica bỗng nở nụ cười: “Để chúc mừng ba trở về, con dự định kêu mẹ tổ chức một bữa tiệc chào mừng long trọng.”

“Con với mẹ con thu xếp đi.” Phó Vân Tiêu cũng cười nói.

Cảnh tượng thoạt nhìn rất hòa thuận.

Nhưng Phó Vân Tiêu lại nhẹ nhàng nắm bàn tay, đứa bé này rất thông minh!

Bạch Tô vốn định sửa soạn rõ ràng tình huống của công ty rồi lại giao cho Phó Vân Tiêu.

Nhưng sau khi tiếp khách xong, cô trở về thì phát hiện hình như Phó Vân Tiêu và Erica đã thương lượng với nhau, tạm thời không công khai tin tức Phó Vân Tiêu đã trở về, chậm rãi quá độ giao quyền lực cho Phó Vân Tiêu từng chút một, nhưng cũng phải có giai đoạn.

Bây giờ việc cần làm là tổ chức nghi thức chào mừng cho Phó Vân Tiêu, xem như dấu hiệu anh đã trở về.

Bạch Tô trở về mới biết tin này, cho nên cô không rõ đây là chủ ý của Phó Vân Tiêu hay là của Erica.

Nhưng Phó Vân Tiêu thông báo, Erica tán thành, Bạch Tô không có lý do từ chối.

Khi Bạch Tô nhìn Erica, đang định gây khó dễ bắt Erica cùng mình tổ chức bữa tiệc thì Erica lập tức từ chối: “Mẹ, giao vũ hội cho mẹ đấy.”

Erica giới thiệu ngắn gọn nội dung và hình thức cho Bạch Tô, cơ bản xác nhận vũ hội lần này sẽ được tổ chức theo kiểu vũ hội mặt nạ, lập tức kêu thư ký liên lạc với phòng yến tiệc.

“Vậy còn con? Con trai thiên tài không giúp mẹ cùng chuẩn bị à?” Bạch Tô giả vờ tức giận, trừng Erica, rõ ràng là cậu bé tự kiếm chuyện cho cô.

“Con còn chuyện quan trọng hơn.” Erica cười gian trá.

“Chuyện gì?” Bạch Tô tò mò.

“Bí mật.” Nói xong, Erica thè lưỡi chớp mắt, nghịch ngợm trả lời, sau đó nhanh chóng rời đi.

Cậu bé vào thang máy, rời khỏi tập đoàn Phó thị, sau đó men theo con đường đi thẳng tới tòa nhà công ty AC..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.