Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 474: 474: Ngày Đi Xem Mắt Của Bạch Tô




Bạch Tô cầm cốc cà phê, hơi ngẩng đầu nhìn Phong Kiền, không nhịn được nhíu mày nói: “Cũng đâu phải uống rượu, tôi uống cà phê thì sao?”

Phong Kiền hoàn toàn không có ý hạ cốc cà phê xuống, mà chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường, nói: “Cô xem bây giờ là mấy giờ rồi.

Đã tám giờ tối, quá hai tiếng so với giờ tan làm bình thường.

Ngày hôm nay tôi đếm cô đã uống không dưới năm cốc cà phê, nếu cô còn uống nữa, chắc chắn tối nay sẽ không ngủ được.”

Bạch Tô nhìn Phong Kiền, không quan tâm cầm lấy cốc cà phê trong tay anh, uống thêm một ngụm nữa rồi mới nói: “Hôm nay tôi không có ý định ngủ.”

Một câu nói trực tiếp khiến Phong Kiền sững người.

Bạch Tô đi thẳng qua Phong Kiền về phía văn phòng của mình, tiếp tục uống hết cà phê trong cốc, mới bắt đầu nghiêm túc chăm chú kiểm tra bảng biểu đặt trên bàn.

Phong Kiền sững sờ một lúc mới đuổi theo Bạch Tô, nhìn cô, rồi trực tiếp đưa tay lấy con chuột của Bạch Tô để tắt máy tính.

Bạch Tô nhíu mày không vui nhìn Phong Kiền: “Tôi làm thêm giờ ở đây cũng không đến lượt anh trả tiền, sao còn muốn phản đối tôi làm thêm giờ?”

Phong Kiền hoàn toàn không quan tâm đến Bạch Tô, anh kiên quyết tắt máy tính, sau đó nhàn nhã nhìn Bạch Tô, nói: “Tôi chính là không muốn cô làm tăng ca, cũng không quan tâm đến tiền tăng ca.

Tôi muốn cô ngay lập tức theo tôi rời khỏi đây.”

Nghe được những lời này, Bạch Tô cũng đành chịu.

“Tôi muốn tăng ca, về nhà cũng không có gì làm cả.”

Bạch Tô bất đắc dĩ giải thích với Phong Kiền.

“Phong Kiền, anh cứ để tôi làm tăng ca đi, cho tôi làm chút việc, rồi sống cuộc sống đầy đủ hơn.”

“Cuộc sống không chỉ có làm tăng ca, trong cuộc sống có rất nhiều sự lựa chọn, ngoài làm tăng ca cô có thể chọn làm việc khác.”

Phong Kiền cũng rất cứng đầu.

Bạch Tô kiên trì đứng đối diện Phong Kiền, chuẩn bị mở máy tính.

Phong Kiền trực tiếp ngăn Bạch Tô lại, uy hiếp: “Nếu bây giờ cô bật máy tính, tôi sẽ cắt điện toàn bộ tòa nhà.”

Phong Kiền nhìn Bạch Tô, gương mặt đầy sự tự tin, Bạch Tô tức giận đến mức không nói được gì.

Bạch Tô cau mày nhìn Phong Kiền: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đi ăn với tôi món gì đó đi.”

Phong Kiền nói trực tiếp.

“Cô nên biết rằng tôi hoàn toàn có thể cắt điện toàn bộ tòa nhà.”

Một câu đe dọa của Phong Kiền quả thật rất hiệu quả.

Sau khi bị uy hiếp, Bạch Tô hoàn toàn không biết phải nói gì.

Cô chỉ có thể thở dài bất lực, vừa dọn túi vừa nói với Phong Kiền: “Tôi không ăn được, nhưng có thể đi với anh một lúc.”

Phong Kiền nở nụ cười, nhìn Bạch Tô: “Được, vậy cô đi xem tôi ăn.”

Nói xong, Phong Kiền dẫn Bạch Tô đến một nhà hàng.

Đến nhà hàng, Phong Kiền nhìn thực đơn xong liền gọi một đống món.

Anh cảm thấy món nào Bạch Tô thích ăn, liền gắp hết vào đĩa của cô để cô nếm thử, nhưng Bạch Tô không ăn món nào, chỉ uống một cốc nước.

Phong Kiền nhìn Bạch Tô, bất đắc dĩ thở dài.

“Nếu cô không chịu ăn, thì tôi nhai xong ói ra cho cô ăn đấy.”

Bạch Tô trừng mắt nhìn Phong Kiền: “Sao anh buồn nôn thế? Không ăn nghĩa là tôi không đói.

Được rồi, tôi ăn.”

Vừa nói, Bạch Tô vừa gắp một miếng tôm kho và cắn một miếng.

Ăn xong miếng liền hạ đũa.

Cứ dụ dỗ như vậy, Phong Kiền thành công dụ Bạch Tô ăn được không dưới ba món.

Khi bữa tối kết thúc, Phong Kiền không hiểu sao có cảm giác thất bại, cảm thấy rõ ràng Bạch Tô đang cố ý.

Ăn xong, anh đưa Bạch Tô về nhà.

Ngày thứ hai, Bạch Tô đi làm, Phong Kiền âm thầm ngồi đếm số trong phòng làm việc.

Tổng cộng Bạch Tô nhận sáu cốc cà phê trong công ty.

Buổi tối phải tăng ca, Phong Kiền lại đưa Bạch Tô đi ăn tối, kết quả Bạch Tô ăn hai bát cơm.

Ngày thứ ba cũng diễn ra như vậy.

Chỉ là số cốc cà phê Bạch Tô uống ngày càng nhiều, trong khi số lần đi ăn cùng Phong Kiền ngày càng giảm.

Mỗi ngày Phong Kiền đều đóng cửa văn phòng của mình, bắt đầu than thở.

Công việc của Bạch Tô không có vấn đề gì, khả năng của Bạch Tô quá rõ ràng với tất cả mọi người, thậm chí trong khoảng thời gian này, mức độ tập trung của Bạch Tô còn tăng cao, như một người máy vậy.

Nhưng càng như vậy, Phong Kiền càng cảm thấy Bạch Tô không bình thường, càng cảm thấy bản thân có lỗi.

Nếu hôm đó không đưa Bạch Tô đến quán bar, Bạch Tô đã không gặp Phó Vân Tiêu, nếu Bạch Tô không gặp Phó Vân Tiêu, có lẽ những chuyện sau này sẽ không xảy ra, Bạch Tô sẽ không tự ngược đãi bản thân như vậy.

Cũng phải đến ngày thứ năm Bạch Tô có biểu hiện khác thường thế này, Phong Kiền rốt cuộc không nhịn được nữa, gọi điện cho quản lý bộ phận kế hoạch của công ty, nhíu mày nói: “Công ty chúng ta có rất nhiều nhân viên còn độc thân.

Anh qua nói chuyện với công ty đối diện, sắp xếp buổi xem mắt cho nhân viên bên mình đi.”

Công ty ở tòa nhà đối diện là công ty quản lý trang web xem mắt.

Tuy rằng mỗi ngày trước khi vào cửa đều nhìn thấy bảng hiệu của tòa nhà xem mắt đối diện, nhưng đại BOSS đề nghị đưa nhân viên độc thân của công ty qua xem mắt, anh vẫn có chút kinh ngạc.

“Vậy ngài có yêu cầu cụ thể gì về hình thức không?”

Quản lý cẩn thận suy đoán đặt câu hỏi.

Phong Kiền không có biểu hiện khác thường gì, anh chỉ nói với quản lý: “Anh thống kê danh sách nam nữ độc thân trong công ty, sau đó liệt kê các điều kiện yêu cầu với đối tượng của họ, rồi để công ty xem mắt đi tìm là được.”

“Vâng.”

Quản lý nhanh chóng đáp lời.

Quản lý rất nhanh đã thu thập xong thông tin, sau đó báo cáo cho Phong Kiền.

Phong Kiền xem xong danh sách của công ty, trực tiếp nói: “Thêm cả Bạch Tô vào nữa.”

“Vâng.”

Quản lý vội vàng trả lời.

“Vậy giờ tôi có cần đi hỏi yêu cầu với đối tượng của cô Bạch không?”

“Không cần.”

Phong Kiền bình tĩnh nói: “Yêu cầu tìm đối tượng của Bạch Tô, cứ tìm theo tiêu chuẩn tôi nói là được.”

“Vâng, vậy ngài nói đi.”

Người quản lý nhanh chóng lấy quyển sổ ra, bắt đầu ghi nhớ.

Phong Kiền nhướng mày, nghiêm túc nói: “Chiều cao phải hơn 1,83 mét, gia đình trong sạch, công ty của ba không dưới ba trăm người, nghề nghiệp của mẹ phải là nghề cao quý hoặc cấp cao, đối tượng ít nhất mới chỉ kết hôn một lần, tốt nhất chưa kết hôn, lương một năm không dưới ba mươi lăm tỷ.

Được rồi, đi tìm đi...”

Phong Kiền nói xong, chuẩn bị vùi đầu vào công việc.

Nhưng người quản lý lại lúng túng thấy rõ.

Quản lý đứng trước mặt Phong Kiền, không ra ngoài, đến khi Phong Kiền phát hiện ra, mới ngẩng đầu lên, vô tội hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao? Sao còn không ra?”

Quản lý lúng túng nhìn Phong Kiền: “Cô Bạch Tô quả thật rất xinh đẹp, nhưng… yêu cầu này, tôi sợ chỉ có tổng giám đốc Phong mới phù hợp.

Tôi cảm thấy công ty xem mất cũng không tìm được người đàn ông chất lượng như này.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.