Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 469: 469: Gặp Lại Nhau Như Người Xa Lạ




Phong Kiền nhận thấy sự kỳ lạ của Bạch Tô, anh đưa tay cầm tay cô.

Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm.

"Thế nào, không thấy bạn gái tôi đẹp hơn cô hay sao?"

Phong Kiền trêu ghẹo nói, nhanh chóng tham gia trận chiến.

“Tôi sẽ không thích cô, cô hoàn toàn không phải mẫu người tôi thích, tự mình giải quyết đi.”

Phong Kiền kéo Bạch Tô, xoay người rời đi.

“Chờ chút, Phong Kiền.”

Người phụ nữ như cũ vẫn không bỏ cuộc, giữ chặt Phong Kiền.

"Anh thích loại hình như thế nào, em có thể thay đổi..."

Đối mặt với Bạch Tô vừa rồi còn cao ngạo, nhưng bây giờ đối diện với Phong Kiền, cô ta lập tức trở nên nhu thuận.

Bộ dạng điềm đạm đáng yêu nhìn Phong Kiền.

“Cô gái, phiền tự trọng.

Phong Kiền anh ấy cũng đã nói rõ với cô rồi, xin cô đừng quấy rầy nữa.”

Bạch Tô thậm chí còn không đợi Phong Kiền trả lời câu này, liền nói trước.

Phong Kiền cảm thấy Bạch Tô đã thắng, trên mặt anh mười phần đắc ý, cố ý tiến lại gần Bạch Tô, không hề cùng cô gái kia tiếp tục nói chuyện, trực tiếp mang Bạch Tô kéo đi.

Sau khi đã đi được một lúc, Bạch Tô và Phong Kiền mới dần đần giãn ra khoảng cách.

Kỳ thật Bạch Tô có chút mệt tâm, hiện tại đã hứa giả làm bạn gái của Phong Kiền, tất cả những tình huống hôm nay phát sinh, cô nhất định phải đối mặt giải quyết.

Sau khi người phụ nữ kia rời đi, lần này đổi lại là Bạch Tô trêu chọc nhìn Phong Kiền.

“Như thế nào, tổng giám đốc Phong, người phụ nữ có điều kiện tốt như vậy mà anh cũng không thích sao?”

Bạch Tô trêu chọc nhìn Phong Kiền nói.

“A...” Phong Kiền thở dài.

“Thật ra, gia đình cô ấy và gia đình tôi là bạn bè.

Cô ấy luôn thích tôi, gia đình hai bên cũng muốn để chúng tôi kết hôn, nhưng tính tình cô ấy quá ngang ngược, tôi thực sự không thích.”

Phong Kiền lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

Bạch Tô theo sau thở dài một hơi: "Vậy anh thích người như thế nào? Không thể nào giống cô bé Lọ Lem chứ.”

Bạch Tô bình luận.

Xét cho cùng, người xuất thân như Phong Kiền, phải kết hôn với bạn gái có gia tộc môn đăng đăng hộ đối, nhưng để có thể xứng đôi với gia cảnh của Phong Kiền, tính cách khéo léo chắc chắn phải có.

Vì vậy, Bạch Tô có chút trêu ghẹo hỏi một câu.

Phong Kiền đương nhiên biết rằng trong trạng thái thoải mái này, Bạch Tô chỉ đang trêu chọc mình, vì vậy sau khi Bạch Tô nói những điều này, Phong Kiền cố ý nhìn Bạch Tô và nói: “Tôi không đòi hỏi cao, giống như cô là được.

"

Bạch Tô nghe xong những lời này, trực tiếp ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phong Kiền.

“Diễn trò xong rồi, đói quá, chúng ta kiếm gì ăn đi.”

Bạch Tô lấy cớ đi ăn, nhanh chóng rời khỏi đó.

Hơn nữa cô thực sự đói, vì vậy cô tìm một nơi để lấy một ly nước hoa quả, bắt đầu ăn, nhưng thật kỳ lạ, cô luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình sau khi ăn hai miếng bánh ngọt Ý.

Bạch Tô nhét macaron vào miệng, chậm rãi ngẩng đầu, xoay người ra phía sau.

Kết quả! Đó không phải là ảo giác, mà thật sự có người đang theo dõi cô!

Người đó không phải ai khác...!chính là gương mặt mà cô nhớ mãi trong giấc mơ!

Đó là Phó Vân Tiêu!

Người cô bao lần mơ tới cùng hận thù.

Quên đi không ít, cũng nhớ lại không ít.

Tất cả những tình cảm về Phó Vân Tiêu, Bạch Tô thật sự không dám nghĩ tới.

Mặc dù trong mắt Bạch Tô, Phó Vân Tiêu là một kẻ gian dối, một tên cặn bã.

Nhưng Bạch Tô cũng thực sự yêu, muốn có được anh.

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Cô định nhìn Phó Vân Tiêu dửng dưng với cảm giác giả vờ không quan tâm, nhưng cô lại phát hiện Phó Vân Tiêu dường như không nhìn thấy cô, như thể cùng những người xung quanh không khác gì người lạ mà bước tới.

Cái này, làm Bạch Tô càng thêm xấu hổ.

Cũng càng khó chịu hơn.

Hóa ra, người ta không thèm nhìn cô, chỉ có cô tự mình đa tình!

Bạch Tô không muốn đến quá gần Phó Vân Tiê, vì vậy cô nhanh chóng rời khỏi phương hướng có Phó Vân Tiêu, xoay người đi một đường khác.

Tuy nhiên, khi Bạch Tô vừa đi được hai bước, một người đàn ông ăn mặc phong thái quản gia bước tới trước mặt Bạch Tô, hơi cúi đầu, lễ phép nói.

“Xin chào, cô Bạch.”

Nhưng Bạch Tô vẫn đang chìm đắm trong chuyện gặp Phó Vân Tiêu vừa rồi nên không hề nghe thấy.

“Xin chào, cô Bạch.”

Người quản gia nâng cao giọng, gọi cô lần nữa.

“Hả?”

Bạch Tô hơi hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại.

“Xin chào, xin lỗi, tôi vừa rồi không để ý lắm.”

Bạch Tô hối lỗi nói.

Người quản gia vẫn mỉm cười.

“Cô Bạch, bà chủ Phong muốn gặp cô Bạch một mình.

Giờ cô Bạch có rảnh không?”

Quản gia vẫn lễ phép nói.

“Được.”

Bạch Tô suy nghĩ một chút.

Lúc này cô không tiện đi, nhưng việc giả làm bạn gái của Phong Kiền thì không tiện cũng thành tiện.

“Không sao, phiền ông đưa tôi đến đó.”

Bạch Tô chỉ có thể lễ phép đáp lại, nói.

Bạch Tô chưa bao giờ nghĩ đến việc một mình đối mặt với mẹ của Phong Kiền, cô luôn nghĩ rằng Phong Kiền sẽ đưa cô đến gặp mẹ anh ta.

Không ngờ mẹ của Phong Kiền lại đến trước tìm Bạch Tô.

Không sao cả, vậy thì cứ đi thôi.

Bạch Tô đã theo sau quản gia của Phong Kiền.

Ban đầu cô nghĩ rằng mẹ của Phong Kiền sẽ mời cô đến gặp mặt ở những nơi như thư phòng hoặc phòng khách, nhưng người quản gia lại đưa Bạch Tô ra khỏi bữa tiệc.

Hơn nữa còn là đi ra sau viện.

“Bà Phong chờ tôi ở sau viện sao?”

Bạch Tô không khỏi nghi ngờ hỏi, quản gia cũng không quay đầu lại, chỉ là tiếp tục đi về phía trước, nói: “Cô đi cùng tôi, bà chủ hi vọng địa điểm gặp mặt đặc biệt một chút.”

“...”

Lý do này nghe có vẻ lạ.

Nhưng nghĩ lại, nếu mẹ anh ấy rất coi trọng bạn gái con mình, bà ấy mong rằng lần gặp đầu tiên sẽ đặc biệt cũng dễ hiểu.

Vì vậy Bạch Tô tiếp tục đi theo.

Kết quả là anh ta bước đến một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Trong lòng Bạch Tô hiện lên một tia nghi hoặc, không khỏi hỏi: “Quản gia, ông có chắc bà Phong ở đây gặp tôi không? Ông không đi nhầm đường chứ?”

Quản gia trực tiếp nói: “Cô Bạch, cô có thể đi vào.

Bà chủ đang đợi cô ở bên trong.

Bà chủ bình thường thích chăm hoa cỏ cây cối, cho nên nơi này là nơi bà chủ thường chăm sóc chúng.”

Bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ nhìn cũng không có gì dị thường.

Nếu nói bên trong là một căn nhà trồng hoa thì cũng không phải không thể.

Bạch Tô lại nghi ngờ liếc mắt nhìn quản gia, nhưng biểu hiện của ông ta có vẻ vô cùng kiên định, khiến cho chính bản thân cô cũng có chút nghi ngờ.

Cô chỉ có thể từ từ bước vào căn nhà gỗ.

Kết quả khi vừa bước vào căn nhà gỗ, bên trong tối đen, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc, không biết vì lý do gì mà căn nhà rất lạnh lẽo.

Bạch Tô không khỏi bị mùi trong phòng làm hắt hơi một cái, vừa định quay đầu bảo quản gia bật đèn.

Không chú ý, chỉ nghe rầm một tiếng, cánh cửa đã bị đóng lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.