Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 279: 279: Xin Chào Tổng Giám Đốc Tiêu Tôi Là Erica




Nói xong những lời này, Lâm Đạt vô thức siết chặt tay.

Quả thực là một yêu cầu khó giải quyết, đương nhiên không thể để cho tổng giám đốc Phó Vân Tiêu nhìn thấy đứa nhóc này.

Đừng trách sao cô không thể mở lời với Phó Vân Tiêu, đến ngay cả bản thân cô còn không thể tưởng tượng ra được chuyện như thế này cơ mà.

Mặc dù đứa nhỏ rất dễ thương và đáng được nhìn thấy

Nhưng cô lại không có quyền này.

"Thôi, bây giờ anh vào trong, giả bộ như đang thiết lập đi.

"

Lâm Đạt cắn răng, đẩy cửa giúp trưởng phòng kỹ thuật, bảo anh đi vào.

Tâm trạng trưởng phòng kỹ thuật có chút lo lắng, nhưng vẫn quyết định làm theo như vậy.

Anh bất chấp khó khăn đi vào bên trong, đến trước mặt Erica nói: "Là tôi đây.

"

Erica ngẩng đầu, mặc dù lúc nhìn lên thấy một người lớn, nhưng xem ra cậu lại không hề sợ hãi, lúc nói chuyện lại vô cùng khí thế: "Anh theo tôi đến thư phòng đi, tôi và anh nói chuyện một chút.

"

"Được.

"

Nói xong cậu đi về phía thư phòng trước, trưởng phòng kỹ thuật cũng vội vàng đi theo Erica.

Đợi đến sau khi vào thư phòng, Erica mới bắt đầu lên tiếng.

Hai người đóng cửa lại, Lâm Đạt ở bên ngoài căng thẳng đi qua đi lại, cố gắng xuyên qua khe cửa nghe trộm xem rốt cuộc hai người bọn họ ở bên trong đang nói về vấn đề gì.

Thế nhưng, không thể nghe thấy gì cả.

Chưa đến mười phút, trưởng phòng kỹ thuật bị mời ra khỏi phòng, khuôn mặt ủ rũ, thoạt nhìn giống như vừa mới bị hành hạ xong.

"Thế nào?"

Lâm Đạt vội vàng chạy đến hỏi, lúc này, Erica cũng bước ra, khuôn mặt không cảm xúc: "Nếu như quý công ty dùng thái độ này để đánh lừa người khác thì tôi nghĩ tôi không còn gì để nói.

"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hiện lên vẻ nghiêm túc.

Trưởng phòng kỹ thuật đi vào, Erica chỉ mới hỏi vài câu về vấn đề chuyên môn mà đã đứng hình.

Erica muốn hỏi vài thông số kỹ thuật, vì hiện nay dựa theo trình độ của anh thì không thể phá giải được.

Nói xong, Erica chuẩn bị trở về giường đi ngủ thì có người vội vàng chạy đến: "Hay là mời tổng giám đốc Tiêu đi, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ này, lúc về cô càng khó giải thích hơn.

"

Nhìn thấy Lâm Đạt khó xử, lúc này trưởng phòng mới hướng về phía Lâm Đạt nói một câu.

Lâm Đạt nhíu mày, nhìn thái độ của Erica, cắn răng, thôi coi như bị tổng giám đốc chửi một trận còn hơn để đứa nhóc này xâm nhập vào làm tổn hại hệ thống của công ty.

Cô nhíu mày, cầm điện thoại di dộng ra ngoài, giải thích một chút tình hình cho tổng giám đốc Phó Vân Tiêu ở đầu dây bên kia.

Sau khi Lâm Đạt nói xong, cố gắng xin lỗi Phó Vân Tiêu: "Tổng giám đốc Phó, tôi biết lúc này không nên quấy rầy cuộc họp của anh, nhưng chuyện này thật sự quá rắc rối, căn bản là tôi không thể giải quyết được, thành thật xin lỗi.

"

Kết quả, Phó Vân Tiêu ở đầu dây bên kia dường như không thể hiện ra sự không hài lòng nhiều lắm, chỉ nói với Lâm Đạt một câu: "Chuyển máy cho cậu ta.

"

Lâm Đạt cũng không nói đứng đối diện mình là một cậu nhóc, Phó Vân Tiêu luôn trọng người tài, cho nên chỉ cần nghe điện thoại, anh cũng không có ý kiến phản đối gì.

Lâm Đạt hài lòng vội vàng đưa điện thoại cho Erica sau khi đã nghe thấy lời khẳng định của Phó Vân Tiêu, nói: "Là tổng giám đốc của công ty chúng tôi, anh ấy đồng ý nói chuyện với cậu.

"

Đối phương có chức danh là tổng giám đốc, Erica không hề có chút sợ hãi, nhận lấy điện thoại, nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Tổng giám đốc Tiêu chính là Phó Vân Tiêu, không ngờ rằng Phó Vân Tiêu lại lợi hại như thế!

Không uổng công khơi dậy sự hứng thú của anh, muốn hiểu rõ thêm một chút.

Trong lòng Erica hít một hơi thật sau, cậu cầm lấy điện thoại dáng vẻ rất nghiêm túc, nhưng lại không thể ngờ khi đối phương lên tiếng lại có giọng nói giống trẻ con như vậy, khiến anh sau khi nghe thấy âm thanh này liền nhíu chặt mày.

Anh nói với Erica: "Alô, tôi là Phó Vân Tiêu.

"

Giọng nói Phó Vân Tiêu trầm thấp, thậm chí còn khiến cậu không thể nghe thấy rõ anh nói gì sau khi Phó Vân Tiêu giới thiệu vài câu, tim Erica bỗng nhiên đập nhanh.

Cậu vô thức vội vàng đặt lên vị trí trái tim mình, rồi nói với Phó Vân Tiêu: "Về bức tường lửa cuối cùng, tôi có một vài vấn đề muốn hỏi anh.

"

Ở đầu dây bên kia Phó Vân Tiêu im lặng một lát, sau đó “ừ” một tiếng.

Erica hỏi một loạt câu hỏi, mỗi câu hỏi đều rất lô-gíc và đúng chỗ.

Về cơ bản nếu như Phó Vân Tiêu giải thích hết những câu hỏi này, Erica không chỉ có thể phá giải được tường lửa Phó Vân Tiêu đã thiết lập, mà thậm chí còn có thể xâm nhập vào hệ thống cấp cao khác nữa.

Nhưng sau khi Phó Vân Tiêu nghe xong, chỉ nói với Erica thế này: "Đầu tiên, việc cậu đang làm là không đúng, cho nên tôi không thể giải thích quá nhiều.

Nhưng tôi có thể chọn ra một câu hỏi để giải đáp cho cậu.

"

Phó Vân Tiêu trực tiếp trả lời câu hỏi thứ ba.

Câu hỏi thứ ba này, sau khi trả lời xong, Erica cần phải nắm được hai vấn đề trước đó mới có thể hiểu vấn đề thứ ba này.

Đây chính là mối liên kết của các vấn đề.

Biết câu thứ ba, thì câu thứ tư và thứ năm vẫn rất khó y như cũ.

Đây chính là điểm thông minh của Phó Vân Tiêu.

Erica vẫn luôn cảm thấy bản thân mình cực kỳ thông minh, từ khi còn là một đứa trẻ, cậu đã chủ động sử dụng bộ não của mình đè bẹp hết những người cậu đã tiếp xúc trừ cha Lâm Lập ra.

Thế nhưng hôm nay lại bị Phó Vân Tiêu tóm được.

Rõ ràng cậu có chút không vui, lại một lần nữa tranh luận với Phó Vân Tiêu: "Tổng giám đốc Tiêu, cảm ơn anh đã giải thích câu hỏi thứ ba, nhưng tôi cảm thấy cho dù tôi làm chuyện này có đúng hay không cũng không cần anh dạy bảo, anh đâu phải cha mẹ tôi, chỉ cần giúp tôi trả lời những câu hỏi, hai chúng ta có thể ngắt máy được rồi.

"

"Nếu như không giải thích hết, tôi nghĩ lát nữa tôi có thể tự mình nghiên cứu.

"

Ý cậu ta bảo tự mình nghiên cứu, rõ ràng là cậu vẫn sẽ đi phá vỡ tường lửa của công ty Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu cười khẽ, thông qua trình độ ngôn ngữ của đứa nhóc này có thể nhận ra được cậu ta không phải lớn lên ở trong nước, có thể đoán rằng mẹ của cậu hoặc cha của cậu chắc chắn là người của thành phố A.

Phó Vân Tiêu lên tiếng: "Mặc dù tôi không phải là cha cậu nhưng tôi cảm thấy được rằng cha mẹ cậu không dạy dỗ cậu tốt, có thể nói là họ đã không làm tròn trách nhiệm, bổn phận của một người phụ huynh.

"

Nếu như là con của Phó Vân Tiêu, thì anh tuyệt đối sẽ không để cậu làm ra những chuyện này, mà sẽ khiến cậu đường đường chính chính sáng tạo theo trình tự, tham gia những thử thách cao hơn cùng với những thiên tài máy tính.

Thay vì biến bản thân thành một con quỷ.

Cũng vì lý do này, anh có thể đoán ra, cha mẹ của Erica không phải là người có thân phận giống như anh, mà chỉ là một người am hiểu về máy tính, hoạt động ngầm với tài năng thiên bẩm.

Phó Vân Tiêu nói xong câu đó, Erica có chút khó chịu.

Từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ qua, sẽ có người nói chuyện với cậu bằng giọng điệu này, hơn nữa cậu luôn tin tưởng vào một thứ gì đó, thế nhưng chỉ với một câu nói của Phó Vân Tiêu đã có thể thuyết phục được cậu.

Cậu rất bực bội.

Thậm chí cậu còn không muốn nói tiếp, mà trực tiếp ngắt điện thoại.

Sau khi ngắt máy, Lâm Đạt liền muốn rời đi.

Nhưng Phó Vân Tiêu lại gọi điện cho Lâm Đạt bảo cô để số điện thoại của anh lại cho Erica, hoan nghênh gọi đến trao đổi bất cứ lúc nào.

Sau đó, Lâm Đạt mới rời đi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.