Bạch Tô đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn Phó Vân Tiêu.
Đêm nay, màn đêm đen kịt phủ lấy bầu trời, áp suất không khí cũng khá thấp.
Bây giờ bọn họ đang ở giáp thành phố, yên tĩnh không người qua lại, bốn bề đều là đường quốc lộ trống trải chỉ có lèo tèo vài ngôi nhà ở phía xa xa.
Bạch Tô nghe thấy Mộ Vãn Vãn hỏi Phó Vân Tiên: “Bây giờ anh đang ở đâu? Lúc nào anh về nhà?”
Phó Vân Tiêu chưa đáp lại mà quay sang nhìn Bạch Tô trước sau đó mới nói với Mộ Vãn Vãn: “Bây giờ anh vẫn còn chút chuyện cần bàn với khách, sẽ về muộn một chút.”
“Được rồi, khách tới rồi. Anh cúp máy trước đây.”
Dường như Phó Vân Tiêu không muốn nhiều lời, hắn nói xong câu đó liền lập tức cúp máy. ngôn tình hay
Bạch Tô đang đứng ở phía xa, cô biết rất rõ lời nói dối đó của Phó Vân Tiêu.
Dựa theo thân phận, địa vị và tính cách của Phó Vân Tiêu, hắn chắc chắn không cần nói dối để giải quyết bất cứ chuyện gì.
Thế nhưng… bây giờ Phó Vân Tiêu lại nói dối Mộ Vãn Vãn.
Nhất định là hắn sợ Mộ Vãn Vãn lo lắng. Khi một người đàn ông nói dối một người phụ nữ, thường thường thì người phụ nữ đó có một vị trí rất quan trọng trong lòng của anh ta.
Bởi vì khi lừa gạt người đó chúng ta cần phải động não, hơn nữa cũng cần phải có dụng tâm.
Bạch Tô giả bộ như không hề quan tâm, cô đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, nói giỡn với hắn như một người bạn cũ: “Có phải anh còn có việc cần làm không? Thế chúng ta về thôi.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn trời.
Sau đó lại nhìn về phía xa xa.
Đúng ra mà nói... nơi mà Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô tới chẳng ra làm sao cả. Ngoại trừ những ngọn núi xa xa ra cũng chẳng có phong cảnh gì đẹp đẽ cả. Có lẽ nếu như trời hôm nay có nhiều sao hơn một chút thì bầu trời đêm nay sẽ rất đẹp. Thế nhưng thời gian mà Phó Vân Tiêu chọn để tới đây cũng chẳng đúng, có lẽ là da tời quá nhiều mây nên không thể nhìn thấy một ngôi sao nào cả.
Phó Vân Tiêu không có ý định trở về.
Bạch Tô cũng chỉ có thể đứng một bên đợi hắn, kết quả Phó Vân Tiêu đột nhiên quay người rồi leo lên xe, lạnh lùng ngoảnh đầu ra lệnh cho cô: “Lên xe.”
Bạch Tô vội vàng theo Phó Vân Tiêu lên xe.
Cô nghĩ rằng sau khi lên xem Phó Vân Tiêu sẽ đưa cô về nhà. Thế nhưng hắn không hề có ý định đó mà lái xe theo một con đường lạ hoắc.
Tóm lại là phải đi rất xa, đi lên đường cao tốc để đến một thành phố nhỏ ở bên cạnh.
Lúc Bạch Tô và Phó Vân Tiêu xuống xe thì trời đã bắt đầu đổ mưa. Bạch Tô nhìn chằm chằm vào dãy biệt thử nhỏ nhỏ trước mặt, cô chớp chớp mắt.
Đây là ý gì chứ?
Phó Vân Tiêu không nói gì, hắn khóa cửa xe sau đó cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Mưa càng lúc càng lớn, hơn nữa đây còn là một thành phố xa lạ thế nên Bạch Tô cũng vội vàng theo Phó Vân Tiêu vào trong.
Lúc vào bên trong ngôi nhà, Bạch Tô càng ngạc nhiên hơn.
Bởi vì trong phòng không có một hạt bụi nào, giống như vẫn có người sinh sống ở đây vậy. Ở bên cạnh cửa ra vào có đặt một bó hoa bách hợp, tỏa mùi hương nhẹ nhàng mà thanh nhã.
Phó Vân Tiêu thông thạo mở tù giày, lấy một đôi dép lê dành cho nữ đưa cho Bạch Tô sau đó hắn thay một đôi dép lê dành chon am.
Bên trong ngôi nhà, từ phòng khách kéo dài ra tận ban công có đặt một chiếc đàn piano. Những bức tranh trang trí trên tường là những tấm ảnh được in ra. Trên mỗi bức tranh đề có một cái tên, tuy nét chữ rất mơ hồ thế nhưng vẫn có thể nhận ra: Thời Sơ.
Một cái tên thật đẹp.
Bạch Tô không khỏi tự cảm thán trong lòng.
Cô cho rằng sẽ có người đi ra chào hỏi bọn họ, hoặc là đây là nhà của một người bạn của Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng không có.
Sau khi Bạch Tô đi tham quan một vòng, bên ngoài mưa vẫn rơi tầm tã.
Phó Vân Tiêu thông thạo đi tới phía trước tủ lạnh, hắn mở tủ lạnh ra, nói: “Bữa tối ăn gì?”
Bạch Tô cũng đi theo tới bên cạnh tủ lạnh, cô nhìn vào thì thấy rau củ và hoa quả được sắp xếp rất ngăn nắp, thịt bò cũng đã được thái sẵn. Mọi thứ được phân chia rất rõ ràng.
Bạch Tô nhìn chằm chằm. cô tự tay chọn rau sau đó nói: “Anh chọn đi, để tôi nấu cho.”
Nếu như Phó Vân Tiêu đã có thể mở được cánh cửa của căn nhà này thì chắc đồ ăn trong này cũng có thể ăn được. Vì thế cô không khách sáo nữa.
Phó Vân Tiêu cau mày một lát, sau đó nói: “Chúng ta ăn lẩu đi.”
“Ăn lẩu?”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu. Lúc hai Bạch Tô và Phó Vân Tiêu còn ở bên nhau thì hai người họ chưa bao giờ cùng nhau ăn lẩu cả.
Cô cho rằng người như Phó Vân Tiêu sẽ không ăn những món bình dân như là lẩu.
Phó Vân Tiêu lại nghiêm túc điểm lại những đồ ăn đã có ở trong tủ: “Hình như có sẵn thịt dê rồi.”
Hắn mở ngăn cuối cùng của tủ lạnh ra thì quả nhiên đã tìm thấy.
Hắn lại tìm được thêm một số đồ đã được chuẩn bị sẵn như thịt bò, dạ dày, lấy ra một ít rau xanh sau đó có thêm tôm, cua hoàng đế…
Phó Vân Tiêu đem hết những nguyên liệu mà hắn nghĩ là có thể nấu lẩu ra sau đó đặt trước mặt Bạch Tô.
Bạch Tô có chút kinh ngạc… cô nhìn Phó Vân Tiêu.
Kết quả, khi Phó Vân Tiêu cho rằng mình đã chuẩn bị xong thì phát hiện ra trong nhà không hề có gia vị gì để nấu nước lẩu cả.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cô thật sự có chút nghi hoặc. Phó Vân Tiêu của hôm nay không phải là Phó Vân Tiêu mà cô quen biết.
Giống như một gia đình hơn.
Dường như khi bước chân vào căn nhà này Phó Vân Tiêu mới thật sự là Phó Vân Tiêu, đây mới là nhà của hắn.
“Anh thật sự muốn ăn lẩu à?”
Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu, cô hỏi hắn.
Phó Vân Tiêu gật gật đầu.
“Để tôi nấu nước lẩu cho. Tôi biết làm.”
Bạch Tô nói xong liền tìm gia vị sau đó đi vào phòng bếp, sau một hồi bận rộn cô đã làm xong. Sau đó lại đổ thêm một ít nước vào, đợi nước sôi là đã có thể ngửi thấy hương thơm của nồi lẩu tỏa ra.
Chỉ là cô và Phó Vân Tiêu không ai nói với ai câu nào. Phó Vân Tiêu chỉ yên lặng cúi đầu ăn, mà Bạch Tô cũng phối hợp theo, chỉ ăn mà không nói gì cả.
Bạch Tô không nghĩ rằng Phó Vân Tiêu là một người thích chuyện ăn uống. Phó Vân Tiêu như thế này chắc chắn không phải hắn thấy ngon nên mới ăn, mà là… trong lòng Phó Vân Tiêu có tâm sự.
“Đây là nhà của ai vậy?”
Bạch Tô gắp một miếng thịt bò vào miệng, hỏi.
Phó Vân Tiêu không ngẩng đầu, chỉ đáp: “Mẹ tôi.”
Vì thế… Thời Sơ là tên của mẹ Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà cách trang trí của ngôi nhà này đem lại cho người khác cảm giác cô đơn, giống như không hề có bóng dáng của ba.
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, cô hỏi một câu: “Vì thế hôm nay anh có tâm sự gì sao?”
Phó Vân Tiêu không trả lời câu hỏi của Bạch Tô mà hắn lại cúi thấp đầu, trầm mặc một lát sau đó mới ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, hắn hỏi rất nghiêm túc: “Cô cảm thấy… tôi sẽ là một người ba tốt chứ?”
Những lời này nghe thì có vẻ rất bình thường.
Bạch Tô cũng biết chuyện Mộ Vãn Vãn mang thai, thế nhưng không biết tại sao khi Phó Vân Tiêu nói ra những lời này, cô cảm thấy đây là một gánh nặng rất lớn đối với hắn.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cô không biết phải nói gì mới tốt.
Phó Vân Tiêu mỉm cười bất lực: “Mẹ tôi là do trầm cảm mà chết.”
“Ngôi nhà này là nơi sống cùng với bà ấy khi còn nhỏ.”