Bộ Thiên Ca

Chương 51: Nguyền rủa




Lúc Tố Doanh tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối om om mơ hồ lấp lánh vàng. Nàng định thần nhìn kỹ: Thì ra là ánh chiều tà làm bật lên bóng dáng hoàng đế. Hắn ngồi bên cửa sổ, đưa lưng về phía mặt trời, đối mặt với nàng.

“Nàng là kẻ ngốc ta không ngờ tới hay là người thông minh ta không biết thế?” Hắn hỏi.

Tố Doanh há miệng, không có cách nào cho hắn câu trả lời. Có lúc nàng sẽ sản sinh ra ảo giác, cảm thấy A Thọ là con của nàng. Đây là quá ngốc hay là quá thông minh? “A Thọ đâu ạ?” Nàng chậm chạp hỏi.

“Không sao. Ngô thái y đang chăm sóc nó.”

“Để thiếp đi xem.” Tố Doanh thở phào nhẹ nhõm, muốn ngồi dậy.

“Không vội. Không phải nàng muốn nghe câu chuyện cả đời ta à?” Hắn đưa lưng về phía mặt trời chiều, giống như dấu vết u tối trên màu nền vàng, “Vậy ta sẽ kể cho nàng một đoạn nhé.”

Tố Doanh không biết dụng ý của hắn, kinh ngạc ngắm nhìn hắn. Hắn thong thả nói: “Nàng nhất định cảm thấy rất kỳ lạ, ta biết rõ Tố Nhược Tinh và Cư Hàm Huyền hại chết mẹ ta mà có thể dễ dàng tha cho bọn họ lâu như vậy. Nhưng trừ một tội ác mà ta không có cách nào chứng minh ấy ra thì đôi đồng phạm này cũng từng có ích đối với triều đình và hậu cung.”

“Mất đi kẻ địch chung, tất cả sự liên thủ đều là một câu nói suông. Sau khi bọn họ diệt trừ thái hậu Khang Dự đã không còn sự ràng buộc liên kết. Hơn nữa cả Hàm Huyền và Nhược Tinh đều quá thông minh, tự cho là mình hiểu được từng cử động của đối phương, ngay cả cơ hội cho đối phương giải thích đều miễn hết. Không phải hiểu lầm chính vì thế mà sinh ra ư? Dần dần trăm rãnh ngàn khe, khó có thể nối liền. Kẻ nào cũng không muốn dễ dàng rạn nứt, đều đang đợi đối phương thiếu kiên nhẫn, vậy thì mình sẽ có lý do để ra tay tuyệt tình… ” Hắn thờ ơ nói, “Nàng ấy cần phải cẩn thận nhưng lại quá tự tin. Không chỉ có Cư Hàm Huyền mà ngay cả ta cũng bị nàng ấy không coi vào đâu.”

Tố Doanh nghe đến đó, hiểu ra đây không phải là câu chuyện cả đời hắn mà là câu chuyện về một người xuất hiện ở trong cuộc đời hắn, là câu chuyện của Tố Nhược Tinh.

“Nàng biết vì sao Tố Nhược Tinh mất đi cung Đan Xuyến không?” Hắn mỉm cười hỏi, sau đó cười lạnh trả lời, “Càng về sau, ta và nàng ấy càng mất đi sự ăn ý. Có thể đứng ở trên đỉnh thiên hạ, sự cống hiến của mỗi người đều không thể coi thường. Vì vậy kẻ mà nàng ấy muốn phân cao thấp nhất chính là ta. Nàng ấy muốn biết rốt cuộc là năng lực của nàng khiến ta thành công hay là ta giúp nàng được như ý. Nàng muốn biết, nàng có thể dựa vào sức mạnh của chính mình trở thành hoàng thái hậu không. Giữa cung Đan Xuyến và ta, nàng ấy chọn lựa cung Đan Xuyến.”

Hắn đứng dậy, một cái bóng đen lớn áp sát Tố Doanh.

“Nhưng nàng ấy chưa từng quyết đấu thực sự với ta. Ở một chỗ nào đó trong lòng, nàng cũng không hy vọng ta là một ông vua bại dưới tay vợ. Đã như vậy, vì sao không thể chỉ tìm kiếm niềm vui ở trong cơm ngon áo đẹp? Thu thập đồ quý giá mang lại cảm giác hứng thú, đọc sách ưa thích, thưởng thức phong cảnh làm người ta khen ngợi, quan sát người và việc thú vị – cuộc đời mà một vị hoàng hậu có thể sống may mắn hơn biết bao nhiêu người.” Trong ánh mắt của hắn tràn đầy nuối tiếc.

“Bệ hạ.” Tố Doanh an tĩnh đáp lại, “Thứ người nói là cuộc sống trong cung của một con mèo hoặc là một con chó chứ không phải của một hoàng hậu đâu.”

“À!” Hắn cười một tiếng, khá thích đáp án này. Hắn ngồi vào bên cạnh nàng, khẽ vuốt gò má của nàng, “Nói cho ta biết, ta cần một cô gái khác giống như Tố Nhược Tinh không?”

Tố Doanh căng thẳng trong lòng, lẩm bẩm nói: “Thiếp không có loại suy nghĩ ấy.”

Hắn cười khinh miệt một cái: “Nàng nghĩ rằng ta không biết quan sát người phụ nữ bên cạnh mình à?”

Tim Tố Doanh rét lạnh, tiếc nuối nhìn chăm chú vào hắn hỏi: “Bệ hạ, người chưa từng tin tưởng thiếp, chưa từng sản sinh ra ý nghĩ ‘có lẽ nàng không nhất định sẽ làm như vậy’ trong đầu đúng chứ?”

Hắn nâng cằm của nàng lên, hướng về phía ánh mặt trời nhìn biểu cảm trên mặt nàng. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của hắn, áp má vào lòng bàn tay của hắn, tâm trạng dường như suy sụp. “Bệ hạ, thiếp cũng kể một câu chuyện được không? Khá giống chàng trai cầu nguyện với sóng nước ấy, thiếp đã từng trông thấy người không thuộc về hiện thực ở trong hương khói.”

Hoàng đế ngồi đối diện với nàng, lẳng lặng nghe.

“Cô ấy muốn thiếp dùng mười năm nhẫn nhục và mười năm đau khổ quạnh quẽ đổi lấy một năm thực hiện tâm nguyện.” Tố Doanh nở nụ cười, “Với thiếp mà nói, nhẫn nhục và đau khổ quạnh quẽ thực sự không coi vào đâu. Nhưng vẫn luôn do dự không trao đổi. Cuối cùng có một ngày, rốt cuộc vẫn xảy ra một sự việc mà thiếp không có cách nào chỉ dựa vào sức lực của một mình mình để điều khiến nên không thể không cầu xin cô ấy.”

Ngón tay của hắn vô ý nhẹ nhàng run rẩy ở bên tai nàng. Trong nháy mắt, nhớ tới sóng nước ào ào bên hồ, cậu bé nho nhỏ thành kính nói: “Ta đã quyết định rồi.”

“Là chuyện gì mà có thể làm cho nàng cúi đầu thế?” Hắn cẩn thận tìm từng biểu cảm nhỏ nhất của nàng.

Một giọt nước mắt phút chốc chảy xuống lòng bàn tay hắn.

“Thiếp cho rằng bệ hạ phải đi rồi…” Nước mắt làm đôi mắt của nàng sáng lấp lánh. “Ôi!” Hắn nhẹ nhàng hô một tiếng, nhớ tới người mẹ của cậu bé nho nhỏ. Thực đúng là tương tự nhau – không phải không trả nổi cái giá, chỉ là thoạt nhìn thì chẳng đáng trao đổi. Chỉ đến lúc sống chết ngay trước mắt mới có thể làm cho họ luống cuống chân tay.

“Thiếp đã đổi lấy tuổi thọ của bệ hạ.” Nàng nói.

Còn hắn cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng kinh hoàng lúc mẹ nghe thấy cuộc giao dịch của hắn. Hắn đã biết Tố Doanh từng trải qua căn bệnh lạ, có thể thấy người hư ảo từ lâu. Hắn đã tò mò đáy lòng nàng có bao nhiêu dục vọng từ lâu. Lúc thật sự biết được, hắn lại kìm lòng không được mà nói ra câu đầu tiên của mẹ khi ấy: “Ngốc quá!”

Biết rõ thứ mình lấy được không phải vì sự cố gắng ngoan cường mà là một lời hứa của người khác… Tâm trạng này thực sự là khó có thể hình dung. Nhưng có thể trách cứ người trước mắt này ư?

“Ngốc quá! Ta sống được là bởi vì có thái y cao minh và ý chí của ta. Thuyết quỷ thần là lời nói vô căn cứ đấy!” Trong giọng điệu của hắn có sự bất mãn ẩn giấu.

Tố Doanh nghe thấy rõ ràng thì thất vọng nói: “Chuyện này đáng ra nên giấu cả đời. Nhưng mà bệ hạ đã kể câu chuyện của Tố Nhược Tinh và Cư Hàm Huyền nên thiếp không muốn giấu giếm. Kết quả lại có trăm rãnh ngàn khe, khó có thể nối liền với bệ hạ. Trách thiếp dốt nát cũng được, ngông cuồng cũng xong… Bệ hạ chẳng hề biết thiếp mang theo nỗi sợ hãi trông thời gian ngày lại ngày trôi qua như thế nào đâu.”

Nàng tự tay lau nước mắt trên mặt, hắn tóm lấy cái tay kia, thuận thế ôm nàng vào lòng, Tố Doanh đột nhiên cảm thấy như thể đã tháo xuống gánh nặng, òa khóc ở trong lòng hắn. Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng và nói: “Ta sẽ chứng minh cái gọi giá phải trả không phải là một loại tuyệt vọng.”

“Ta sẽ sống sót.” Hắn nói.

Đêm hôm đó có gió mát. Tố Doanh cảm nhận được cảm giác mát mẻ sau đó mơ màng tỉnh lại. Không biết cung nữ trực đêm trong cung đã đi đâu, nàng chân trần đi tới trước bậc tắm ánh trăng. Cung đình lớn như vậy không có một bóng người, nàng dần dần hơi sợ hãi. Ngồi trên chiếu một lát thì có người ngồi bên cạnh nàng, là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành mặc áo trắng.

“Cô đừng tưởng rằng bản thân mình bỏ ra cái giá đắt thì sẽ trở thành ân nhân của hắn.” Nàng ấy nói với Tố Doanh, “Hắn sẽ không cảm ơn cô.”

“Tôi biết mà.”

“Có chuyện Thôi Lạc Hoa nói rất đúng – nội tâm của cô cô độc đến mức thà rằng gửi gắm bí mật cho tôi cũng không nói với người sống. Cô đừng có quên, hắn cũng như vậy.”

Một hơi thở của nàng ấy quét qua vai Tố Doanh, cơ thể nàng khẽ run lên, đột nhiên thức dậy. Thân thể vẫn nằm ở trên giường, thứ quét qua vai là hơi thở của chồng nàng.

U Phức sẽ dẫn chàng đi ư? Hay là thật sự có thể theo như lời chàng nói, ý chí của chàng sẽ khiến chàng sống tiếp?

“Vậy phải dựa vào cô rồi.” U Phức mặc áo trắng đuổi tới từ trong mơ, ngồi trên lư hương, vươn tay về phía Tố Doanh nói, “Vậy phải dựa vào cô rồi. Dù sao hắn cách thần rất xa, cách cô rất gần…”

Bình vương quyết định nên tổ chức một hôn lễ long trọng xa hoa cho Tố Táp. Sau khi mất đi Tố Trầm và Phượng Diệp, phủ Bình vương rất chờ mong vinh quang cưới công chúa một lần nữa. Nửa năm trước đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, bởi vì Tố Trầm qua đời mà gián đoạn một bận. Bình vương tính thời gian, cảm thấy nhất định phải lần nữa lấy lại tinh thần, để chỗ nào cũng hướng tới sự hoàn hảo. Bình vương đến nhà phò mã tương lai đi một vòng, không ngừng lắc đầu. Từ trước đến này cuộc sống hằng ngày của Tố Táp lấy đơn giản là chính, Bình vương tính thích xa hoa không chút do dự làm chủ cho hắn, đổi mới toàn bộ trang sức của mấy căn phòng chính. Dạ minh châu không to lớn, trơn bóng, gỗ tử đàn, trầm hương, đá vân mẫu, khảm xà cừ, tơ lụa không phải loại thượng đẳng nhất thì không thể lọt vào mắt của ông.

Tố Táp khuyên ông tiết kiệm mấy lần, Bình vương khoát tay một cái nói: “Xưa đâu bằng nay. Em gái con ngồi vững ở cung Đan Xuyến, cô con lại sắp sanh con dưỡng cái cho hoàng gia, chuyện tốt trong nhà không ngừng, sao có thể khiến người ta xem thường?”

Có hôm ông cảm thấy thiếu một bức rèm châu, mới mở miệng bà bảy Bạch Tiêu Tiêu đã sảng khoái sai người mang tới một cái, cười bảo: “Vật này là anh tôi đưa, vẫn còn mới tinh. Tôi tận mắt nhìn quận vương Lan Lăng lớn khôn, lúc này tất nhiên phải hết lòng.” Anh của bà ta là Thanh Hòa Công gần như thất thế, lúc này lại nhớ đến người họ hàng là Bình vương. Bình vương khinh thường sự lấy lòng của bà ta nhưng từng viên trong bức rèm châu lưu ly này đều tròn trịa một màu, khác biệt hiếm có. Bình vương thấy thì rất thích, bèn khen bà ta hai câu.

Tiền lệ này vừa mở ra thì đám vợ của ông cũng không thể thờ ơ, nhao nhao giúp đỡ. Họ đều lấy vốn riêng, ra tay thì không phải vật bình thường. Bình vương nhận lấy hộ Tố Táp mà chẳng hề khách sáo, dần dần thành thói quen. Hôm nay ông cảm thấy trên bàn thiếu một tấm bình phong làm trang sức, tìm được mười mấy cái đều không vừa bụng. Chợt nhớ tới vương phi Duệ thị có một món đồ trang trí bằng ngà voi, thẳng thắn cho người đi đòi bà ta. Kết quả người hầu đó mặt ủ mày chau chạy về nói: “Vương phi nói bình phong là của hồi môn của người, con trai người thành thân cũng còn không lấy ra, con trai nữ đào kép muốn có được thì trừ phi người chết. Người bảo tiểu nhân kể lại lời này từ đầu chí cuối cho ngài.”

Bình vương chợt cảm thấy mất hứng, hung ác nói: “Anh đi nói cho bà ta biết, bảo bà ta nhớ kỹ lời này! Có lẽ bình phong thuộc về quận vương Lan Lăng, không dùng được mấy ngày nữa đâu!”

Duệ Thị vì nỗi đau mất con nên sinh bệnh ở trên giường điều dưỡng ít ngày mà Bình vương chưa từng tới đoái hoài. Hôm nay phái người tới lại nói những lời này, Duệ thị tức giận đến mức hai mắt tối sầm, ôm linh vị Tố Trầm nức nở khóc lóc. Mấy ngày trước đây bà ta đã bỏ ra nhiều tiền mời một bà đồng, suốt ngày gọi hồn Tố Trầm. Bà đồng đó thấy Duệ thị khóc đến đau lòng thì tiến lên an ủi một câu: “Vương phi nương nương cần gì phải thế? Tổn thương thân thể thì chính mình chịu khổ. Những kẻ không có lương tâm này sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Mụ chỉ tùy tiện nói một câu, Duệ thị lại tưởng mụ biết trước tương lai, ngừng khóc lại hỏi: “Chừng nào có thể khiến bọn họ gặp báo ứng?” Bà đồng chỉ đành đùn đẩy: “Nhanh thôi.” Duệ thị nghe xong thì nảy sinh ác độc nói: “Giả sử có thể nguyền rủa con của tiện nhân không thể lấy công chúa, tôi tình nguyện dâng lên trăm lượng vàng.”

Bà đồng tính toán thời gian hôn lễ của Tố Táp ở cuối tháng Bảy, lừa vàng của Duệ thị còn có đầy đủ thời gian bỏ trốn nên tiện đà nói: “Vương phi nương nương đã có tấm lòng này thì tôi sẽ liều mạng giúp người một lần.”

Từ đó về sau hai người bọn họ ở trong sân nhỏ của Duệ thị kêu trời gọi đất cả ngày. Bình vương chỉ cho là Duệ thị còn đang gọi hồn Tố Trầm, thương xót tấm lòng người mẹ của bà ta, coi như là ném chút vàng bạc mua lấy sự an lòng của bà ta, vì vậy không quản. Ông còn bận rộn vì hôn sự của Tố Táp không đoái hoài tới nữa.

Ai ngờ không lâu sau, có người nặc danh tố giác nói Bình vương phi làm phép nguyền rủa hoàng tôn ở nhà. Đại Lý Tự nhận được án này, ngay hôm đó dẫn người đến phủ Bình vương. Nhiều ngày Bình vương chưa từng đặt chân vào sân nhỏ của Bình vương phi, hôm nay hổn hển chạy vào, lúc này sửng sốt không nhúc nhích được – trước mắt rõ ràng là một tòa đạo trường[1] lớn, không nói được tên thần tiên quỷ quái ở mỗi phương của sân nhỏ, có ít lư hương, có chút thịt chim cúng.

[1] Nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ.

Các quan Đại Lý Tự thấy thế hai mặt nhìn nhau, nhặt con rối gỗ dưới đất lên, thấy sau lưng bị kim đâm ra lỗ nhỏ chằng chịt dày đặc, chính diện từng bị lửa thiêu, đã nhìn không rõ mặt mày, mơ hồ có thể thấy có ngày sinh tháng đẻ ở mặt trên. Chữ còn lại không thấy rõ lắm nhưng còn có thể phân biệt được hai chữ “tử”, “ất”. Trong bát tự của Duệ Hâm có “Nhâm tử” và “Ất Mão”. Sắc mặt của họ bỗng trầm xuống, cất con rối đi, không nói nhiều với Bình vương nữa.

“Giả thần giả quỷ muốn làm cái gì đấy?” Bình vương giận dữ, đẩy ngã tượng đất mấy cái, đá điện thờ ngã lăn. Bình vương phi nghe thấy tiếng động, tóc tai bù xù từ trong nhà lao tới.

Bình vương thấy trên người bà mặc thứ áo không giống áo, bào không giống bào, trên đầu còn đeo cái mũ cổ quái, không khỏi tặc lưỡi: “Mụ già chết tiệt như bà nổi điên làm gì?” Ông lại tức giận quát: “Làm phép gọi hồn còn chưa đủ à? Nhà ta sắp bị bà hại rồi đấy! Bà có biết nguyền rủa là cái tội gì không?”

Bình vương phi cười lạnh nói: “Thật đáng tiếc, qua tám ngày nữa thì nó chắc chắn phải chết. Đáng tiếc không thể để ta chính tay đâm kẻ tặng độc.” “Bà đang nói cái gì đấy?” Bình vương trợn hai mắt quát một tiếng, bỗng nhiên hiểu rõ, hiểu ra bà ta không hề nguyền rủa Duệ Hâm. Trong bát tự của Tố Doanh cũng có “Mậu tử”, “Ất Mùi”. Miệng ông há ra, cảm thấy thực sự hoang đường, vội vàng kéo đám quan Đại Lý Tự lại bảo: “Các đại nhân minh giám, mụ đàn bà điên này không phải nguyền rủa hoàng tôn đâu.” Ông dứt lời lại không nói tiếp được: Nếu như để người ta biết bà ta nguyền rủa hoàng hậu, sợ rằng tội còn nặng thêm vài phần.

Quan Đại Lý Tự kính trọng ông là cha hoàng hậu nên lén nói riêng: “Chắc vương gia cũng biết chưa bao giờ hỏi động cơ của việc nguyền rủa, hễ bị phát giác thì là tội chết ngay. Thứ cho chúng hạ quan bất lực.”

Bình vương nóng ruột đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, muốn tìm Tố Doanh lại bị ngăn ở ngoài cửa cung. Lúc ông đau khổ năn nỉ ở bên ngoài cửa cung thì đồ vật mà Bình vương phi nguyền rủa đang được quan sai niêm phong, lúc từng món một bị mang ra khỏi phủ Bình vương đã dẫn tới không biết bao nhiêu người vây xem. Việc này rất nhanh đã truyền ra khắp kinh thành, người ta nói phủ Bình vương muốn dùng vu thuật xác định được thai nhi của Khâm phi là trai, đồng thời muốn mưu hại tính mệnh hoàng tôn.

Lúc Tố Doanh nghe nói thì đang chọn vải may quần áo mới cho A Thọ. Một cuộn vải nhã lăn xuống từ trong tay, trải thành một mảnh gấm thêu. “Sao, sao lại thế chứ?” Nàng biết rõ chắc chắn Duệ Thị không có tham vọng như vậy, kinh hoàng hỏi, “Là vu cáo đúng không?”

Tố Doanh dằn lòng xuống, dặn dò Thôi Lạc Hoa đợi vài nữ quan cơ trí đi hỏi thăm tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Qua thật lâu, Thôi Lạc Hoa trở về báo cáo: “Bình vương phi làm phép là thật, bà đồng đã bị đưa vào ngục. Bình vương phi là cáo mệnh phu nhân, tạm thời bị giam lỏng ở trong phủ.” Sau khi nghe xong, Tố Doanh lập tức thay trang phục lên triều đi tới cung Ngọc Tiết, lúc đến đó lại phát hiện chẳng biết vì sao Chân Ninh đã ở trong cung trước rồi.

Hoàng đế biết ý đồ khi Tố Doanh đến, không đợi nàng trần thuật đã nói: “Việc này tự có phép nước, hoàng hậu vướng bận tình cảm nên khó cả đôi đường, chớ có hỏi tới nữa.” Một câu nói đã chặn được miệng của Tố Doanh, nàng chỉ đành khiêm tốn tạ tội.

Đợi khi Tố Doanh xin cáo lui, Chân Ninh mới than thở với cha: “Dù sao phủ Bình vương cũng là người khác nhà với chúng ta, không có cách nào đồng lòng được. Chắc ít ngày trước bị rơi xuống nước chính vì bị nguyền rủa đấy.”

Hoàng đế quét mắt liếc con gái, không nói gì thêm. Chân Ninh đảo mắt lại hỏi: “Có lẽ hoàng hậu đối với A Thọ là chân tình. Nhưng người bên cạnh ngài nghe theo ngài hay là nghe Bình vương đây? Đã xảy ra chuyện như vậy, cha vẫn để hoàng hậu nuôi dạy A Thọ, có phải là không thích hợp không?”

“Tuy hậu cung có nhiều vị phi tần nhưng để họ nuôi dạy hoàng tôn càng sinh phiền phức.”

Chân Ninh xung phong nhận việc nói: “Nếu phụ hoàng lo lắng về bọn họ thì con nguyện chăm nom A Thọ.”

“Đúng là chuyện tiếu lâm!” Hoàng đế quát khẽ một tiếng, “Chính con vẫn còn là con nít đấy.”

Chân Ninh không phục nói: “Mẹ ở cái tuổi này của con đã sinh chị cả rồi, không phải là vẫn nuôi chị nên người yên lành đó sao? Chăm sóc A Thọ lại chẳng cần con một mình ba đầu sáu tay. Ở cung Đan Xuyến có một đám người vây quanh nó, đến chỗ con cũng sẽ có một đám người vây quanh nó, có thể khác biệt là bao?”

Hoàng đế dứt khoát không để ý tới cô bé. Chân Ninh bị bẽ mặt, ủ rũ cúi đầu xin cáo lui, nghĩ thầm: Tố Doanh chỉ lớn hơn mình năm sáu tuổi, cũng chẳng có mánh khóe tột cùng, xem tình thế này lại vẫn ngồi vững vị trí chủ cung Đan Xuyến rồi. Cô bé lại nghĩ: Trước giờ án nguyền rủa chưa từng giải quyết qua loa, cho dù phụ hoàng muốn một sự nhịn chín sự lành, đám người mới trong triều đó cũng sẽ không bỏ mặc. Lại xem bọn họ ầm ĩ thế nào.

Đám triều thần trẻ tuổi vừa mới trừ tể tướng nên còn vui sướng. Trải qua chuyện này, bọn họ chợt phát hiện hoàng hậu cũng uy hiếp đến người thừa kế của hoàng gia. Mặc dù nàng không tự mình làm điều gì nhưng người nhà của nàng lại mong chờ hoàng tôn chết yểu.

Bọn họ cũng chẳng có ác cảm đặc biệt gì đối với hoàng hậu Tố Doanh nhưng chuyện này cần phải chú trọng. Cho nên bọn họ đề xuất lập nơi ở riêng cho hoàng tôn, chọn người chuyên môn chăm sóc, để tránh gặp phải bất trắc ở hậu cung.

Lý Hoài Anh đã từ tả ty gián thăng làm tả gián nghị. Y được Tố Doanh giúp đỡ trong chuyện lật đổ tể tướng nhưng y không phải là người vì việc riêng mà lơ là việc công. Chức trách của y là nói ra suy nghĩ và phán đoán chân thật. Hơn nữa y vẫn biết hoàng hậu trợ giúp mình không phải là vì chính nghĩa của thiên hạ.

Một hôm hoàng đế gặp mặt vài bề tôi ở các Chiêu Văn, nói: “Hoàng hậu thực sự vô tội.”

“Người vô tội thường chính là kẻ bị lợi dụng!” Lý Hoài Anh nói, “Thứ cho thần bất kính mà đưa ra một giả thiết. Giả sử sau khi bệ hạ trăm tuổi, hoàng hậu trở thành thái hoàng thái hậu hoặc hoàng thái hậu. Trong nhà nàng có thân thích Duệ thị để lại, vì nắm quyền thế mà không từ thủ đoạn, bệ hạ ở nơi chín suối có thể yên lòng ư?”

Hoàng đế trầm ngâm chốc lát, nói: “Hoàng tôn bị người ta nguyền rủa vô căn cứ, sợ rằng khí xấu quấn thân không thích hợp với con nít. Phong nó là Lương vương, có lẽ có thể chuyển nguy thành an. Hoàng hậu vốn là người quản lý việc hậu cung, trước mắt lại giống như vú nuôi của hoàng tôn hoàn toàn không thích hợp. Có thể để Lương vương chuyển vào Đông cung ở. Chọn lọc cung nhân có thân thế trong sạch, thuần hậu chăm nom.”

Lương vương là phong hiệu của hắn trước khi lên ngôi, không cần hoài nghi ý trong đó nữa.

Nhưng việc này lại dẫn tới chê trách: Có người chất vấn tuổi tác hoàng hậu còn trẻ, Khâm phi đang có mang, ngày sau hai vị nương nương đều có thể sinh hoàng tử, thậm chí là hoàng tử trưởng. Hôm nay lấy phong hiệu “Lương vương” ban cho hoàng tôn thì ngày khác lại lấy phong hiệu gì để xứng với hoàng tử trưởng đây? Xin chớ dễ dàng phong vương cho hoàng tôn.

Lúc này đám triều thần trẻ tuổi mới phát hiện bọn họ chỉ biết bảo vệ thứ “đã có” của nước nhà, bảo vệ cháu trai hoàng đế nhưng có người lại đang chờ mong điều “chưa có”. Có hoàng hậu trẻ tuổi ở đó thì sẽ có người đợi hoàng tử trưởng ra đời – một người thừa kế còn chính thống hơn con của thứ dân Tuân.

Hoàng đế sẽ nghe bọn họ khuyên bảo, cũng sẽ nghe người khác. Chuyện hoàng tôn phong vương tạm thời bị gác lại nhưng đối với việc xử quyết Duệ thị thì lại đạt được sự nhất trí là ban cho cái chết.

Người cả nhà khóc liệm Duệ thị. Bình vương vừa khóc vừa nói: “Mụ đàn bà không chịu chết sớm như bà! Cả đời chưa từng làm chuyện gì trọng đại nhưng lúc sắp chết lại hại cả nhà ta rồi!”

Lúc sửa sang lại di vật của bà ta, Bình vương thấy món đồ trang trí bằng ngà voi trong rương, cầm ở trong tay không khỏi rơi lệ, bỗng nhiên nhấc lên thì vỡ thành mấy mảnh. Bọn a hoàn bèn vội vàng tiến lên khuyên can, lại nghe Bình vương khóc ròng nói: “Còn lấy công chúa cái gì nữa? Mụ đàn bà lòng dạ ác độc này, để cho bà ta được như ý rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.