Bộ Thiên Ca

Chương 47: Trầm luân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày sau, Chân Ninh nghe theo ý kiến của Phượng Diệp, xin hoàng đế tổ chức một trận đại hội mã cầu, để cô bé tự mình lựa chọn phò mã.

Hoàng đế trầm mặc quan sát cô con gái này, hỏi: “Con lại thích chàng trai giỏi mã cầu ư?”

Chân Ninh ngượng ngùng nói: “Không phải ạ, nếu như tổ chức một đại hội thi văn thì có lẽ sẽ có người viết thay, làm hỏng cả đời con. Trên đại hội mã cầu con cũng có thể chọn một vị công tử cử chỉ nhã nhặn, có phong phạm quân tử. Hơn nữa trong lúc vui mừng không phải càng dễ dàng phát hiện người vui mà vẫn giữ thái độ đúng mực, không quan tâm hơn thua sao?”

Tố Doanh cười nói: “Quả nhiên là ý kiến hay.”

Chân Ninh biết chắc chắn cha không thể có mặt, không bỏ lỡ cơ hội nói với Tố Doanh: “Việc này cần nương nương giúp đỡ, mong nương nương chớ chối từ.”

Tố Doanh tất nhiên không thể nào từ chối, lập tức bàn bạc với hoàng đế định vào ngày cuối cùng của tháng Ba.

Mặc dù không nói rõ là kén chồng cho Chân Ninh nhưng con em họ Tố trong kinh thành biết được việc này cũng có thể đoán ra một hai phần, không tránh khỏi cố ý chuẩn bị. Đến ngày đó, người có lòng hay không, có đỏ hay không đều tới góp náo nhiệt.

Công chúa Vinh An còn đang than khóc vì Tín Mặc nên không lộ mặt. Phượng Diệp lại tự mình đến xem, hiển nhiên vô cùng để ý. Công chúa Thịnh Nhạc cũng có mặt, tuy có ý xem xét các công tử con vua cháu chúa nhưng cô ấy càng thích vào sân trổ tài hơn. Trước nay Tố Trầm và Tố Táp là cao thủ trong đó, mỗi người vào một đội góp vui. Bình vương luôn thích xem náo nhiệt, đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Bởi vì thân thể khá hơn nên Bình vương phi Duệ thị cũng mang theo nô tỳ thành đàn tới quan sát.

Tố Doanh đặt ra phần thường lớn theo như truyền thống, một tiếng hiệu lệnh, những người tuổi trẻ kia liền thi đấu với nhau mạnh như rồng như hổ. Thỉnh thoảng Tố Doanh lại hỏi Chân Ninh: “Người này thế nào? Người nọ thì sao?” Chân Ninh chỉ cười không nói, lắc đầu liên tục.

Đợi cho một hồi phân ra thắng bại, Tố Doanh dựa theo xếp hạng ban thưởng, lại gọi hai đội lặng lẽ chờ bên ngoài vào sân. Cứ như vậy qua ba trận, Chân Ninh vẫn chưa phát hiện ra người nào thuận mắt, ngược lại không ngừng khen công chúa Thịnh Nhạc đánh bóng hay. Tố Doanh chỉ biết than thở: “Có lẽ là duyên phận chưa tới.”

Sau ba trận đó chính là tiệc trưa, các vị công chúa và Tố Doanh là người nhà đều ở trong lều lớn cùng ăn. Thịnh Nhạc được giải nhất nên vô cùng vui mừng, nói với người làm của mình: “Ta mang một xe rượu ngon đến, anh xách vò lớn nhất trong đó tới đây. Chỗ còn lại thì tặng cho đám người trẻ vừa rồi cùng đội với tôi.”

Phượng Diệp oán trách cô ấy: “Em cũng là người chưa hết thời gian để tang, vừa mua vui vừa uống rượu, để nhiều người bên ngoài như vậy thấy được, mặt mày vẻ vang lắm sao?” Thịnh Nhạc nghe xong thì nở nụ cười xấu hổ, không hề nói đến chuyện uống rượu nữa. Phượng Diệp nói: “Tôi cũng mang đến một ít rượu ngon, lúc đầu định chúc mừng Chân Ninh tìm được lương duyên. Nếu lúc này nó vẫn chưa rung động, chúng ta đành cầu xin thần linh thôi, chỉ mong lát nữa trời giáng anh tài.” Nàng ấy nói năng dí dỏm, mọi người cười ha ha, sai người mở rượu.

Mùi thơm của rượu bay khắp nơi, ngay cả Bình vương đã uống vô số cũng lớn tiếng khen hay.

Phượng Diệp tự mình rót một chén nâng đến trước mặt Tố Doanh, nói: “Quận vương Đông Lạc biết nương nương có rất nhiều đồ ăn phải kiêng, loại rượu này cực kỳ hiếm có, không phạm phải các loại kiêng kỵ đâu. Quận vương đặc biệt tìm vì nương nương, vẫn luôn tích góp lại, cuối cùng dự định tìm thời cơ tặng cho người. Hôm nay vừa khéo.” Tố Trầm mỉm cười nói với cha: “Rượu này chỉ có một vò, mở ra đã lâu không thể cất đi. Vì vậy không thể sớm biếu cho cha, mong cha thứ lỗi.”

Tố Doanh khó xử cười nói với vợ chồng họ: “Không phải em không tin hai vị nhưng còn cần xem qua nguyên liệu mới dám uống.” Phượng Diệp cười nói: “Vậy thì có khó gì?” Nói rồi đi ra ngoài lều, sai người viết một tờ ghi nguyên liệu ra.

Thôi Lạc Hoa ngửi mùi rượu, nói: “Hình như có hoa quế.” Tố Doanh chỉ đành tiếc nuối nói: “Gần đây ngay cả hoa quế em cũng kiêng rồi!” Nói xong ban rượu cho Tố Trầm, nói: “Quận vương uống thay em đi. Cầu chúc anh phát huy tài nghệ vượt qua quần hùng bên trong sân.”

Tố Trầm cảm tạ rồi uống một ngụm, bỗng nhiên ngơ ngẩn. Lúc này Phượng Diệp trở lại trong lều vừa thấy cảnh này, chợt mặt cắt không còn giọt máu, giấy trong tay cũng rơi xuống. Trái tim Tố Doanh chết lặng, đưa tay muốn gạt chén rượu của Tố Trầm.

Nhưng hắn ta đã ngửa cổ uống xong rồi.

“Anh!” Tố Doanh luống cuống trong nháy mắt, trầm giọng nói: “Nhổ ra!”

Sự hoảng hốt của nàng làm cho mọi người trong lều lớn đang cầm chén rượu ngây người ra. Chỉ có Tố Trầm trấn định như thường nói: “Sao nương nương lại kinh hoảng thế?”

“Trong rượu có chỗ khác thường!”

Tố Trầm kinh ngạc nhìn em gái, mỉm cười nói: “Nương nương chớ đùa kiểu này. Làm sao có thể chứ?”

Tố Doanh cầm lấy cổ tay của hắn ta vội vàng bảo: “Anh cứ nhổ ra trước đi! Chậm thì không kịp đâu…”

Tố Trầm lại cười nói với mọi người: “Quả thật là rượu ngon!” Sau đó bình tĩnh nhìn Phượng Diệp, nói: “Công chúa Phượng Diệp sẽ không đầu độc hại nương nương đâu. Đây chính là phản nghịch, nàng sẽ không làm đâu.” Hắn ta thấy sắc mặt Phượng Diệp vẫn tái nhợt, mồ hôi lạnh ở thái dương cũng chảy ra, mỉm cười nói một cách đầy ý tứ sâu xa: “Nàng không giỏi việc này, đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Chàng…” Phượng Diệp run rẩy nói một chữ, dứt lời bắt lấy cánh tay Tố Trầm, dường như không bắt lấy thì hắn ta không đứng vững được. Tố Doanh thấy môi của nàng ấy nhẹ nhàng mấp máy nhưng những lời này chỉ có Tố Trầm nghe được, người bên ngoài không rõ. Tố Trầm lại thản nhiên như không có việc gì, sau khi dìu nàng ấy ngồi xuống thì ăn cơm uống rượu như thường.

Bình vương phi ân cần hỏi: “Không nghiêm trọng chứ?” Tố Trầm cười nói: “Mẹ chớ cho là thật. Là nương nương hiểu lầm.”

Bình vương biết Tố Doanh luôn đa nghi, hôm nay trước mặt mọi người gây ra chê cười, ông lúng túng ho khan một tiếng nói: “Hôm nay tinh thần nương nương không tốt, chúng ta không tiện quấy rầy, chuyển sang nơi khác uống rượu đi!” Ông vừa nói vừa đuổi mọi người ra khỏi lều lớn. Tố Doanh đi theo mấy bước tới trước lều, vẫn nhìn theo Tố Trầm sít sao. Bình vương ngăn nàng lại, nói: “Nương nương nghỉ ngơi cho tốt, chớ suy nghĩ lung tung. Nếu như chỉ trích người bên ngoài thì thôi, người lại cứ vạch trần chị dâu người, làm anh cả người sượng mặt.”

Tố Doanh không nói nhảm với cha, trực tiếp lệnh một gã thái y đi theo đến chăm sóc cho quận vương Đông Lạc. Chỉ chốc lát sau thái y chán nản trở về nói: “Quận vương ngăn thần ở ngoài lều, nói là không có việc gì.”

“Thật sự không sao ư?”

“Thần không nhìn ra có gì khác lạ. Không biết nương nương muốn thần chẩn đoán bệnh gì?”

Tố Doanh phất tay đuổi gã đi, không biết rốt cuộc mình làm sao. Thực chất nàng không nghĩ ra Phượng Diệp có lý do gì mà đầu độc hại nàng cả, chỉ là trong nháy mắt lạnh thấu xương, nàng không khống chế được nghi ngờ trong lòng mình.

Không lâu sau, Tố Trầm và đám con em quý tộc vào sân. Tố Doanh không thể không chăm chú nhìn hắn ta, đồng thời phát hiện Phượng Diệp và Bình vương phi cũng khẩn trương giống nàng.

Tố Trầm vốn là cao thủ mã cầu, hình như trạng thái hôm đó không tốt, lúc phi nhanh đuổi theo bóng, bỗng nhiên rơi xuống từ trên lưng ngựa. Toàn sân hét lên kinh hãi, Tố Doanh chỉ cảm thấy trước mắt bỗng quay cuồng, vội vã vịn lấy Thôi Lạc Hoa bên cạnh. Trong lúc nàng bị chóng mặt thì công chúa Phượng Diệp ngất xỉu xuống đất.

Tố Doanh cắn răng nói: “Ta biết nhất định sẽ như thế này mà.”

“Hội cầu cứ tiếp tục đi.” Tố Trầm ngượng ngùng nói: “Chân Ninh và chư vị công tử mới là nhân vật chính. Bởi vì tôi mà làm mất hứng của mọi người thì không tốt đâu. Tôi sẽ cùng Phượng Diệp về phủ nghỉ ngơi, nương nương không cần phải lo lắng.”

“Được.” Tố Doanh nhìn hắn ta được người vây quanh rời đi, lại ngồi thẳng chủ trì đại hội. Nhưng mà không ai có thể một lòng quan sát mã cầu nữa. Tố Doanh quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi tất cả trận đấu kết thúc, nóng lòng muốn đi thăm Tố Trầm. Chân Ninh tất nhiên nhìn ra được bụng dạ của nàng, cô bé cũng vội đi thăm chị mình. Hai người dứt khoát cưỡi ngựa giỏi, mang theo vài người đi theo hầu, chạy như bay đến phủ công chúa Phượng Diệp.

Bình vương vẫn không biết nặng nhẹ, nói: “Đã mời thầy thuốc giỏi. Thầy thuốc đó đã chữa rất nhiều người ngã ngựa, có thể chữa lành thôi.”

“Tôi chờ ở đây.” Tố Doanh ngồi xuống không khách sáo. Bình vương ngạc nhiên nói: “Trước giờ chưa từng thấy người quan tâm anh cả người như vậy.” Chẳng biết Tố Doanh có nghe thấy không mà vẫn không để ý đến ông.

Thầy thuốc đó sắc một loại thuốc kỳ lạ trong phòng, chỉ chốc lát sau đã có khói đặc cuồn cuộn gay mũi. Bình vương bịt mũi, muốn vung tay áo nhưng thấy Tố Doanh vẫn không nhúc nhích, đành múa tay áo trước mặt nàng, xua khói đặc giúp nàng rồi nói: “Không biết trong thuốc này có vật gì. Nương nương kiêng kỵ nhiều thứ, thôi thì tránh đi. Đừng thân thiết với anh người rồi người lại bị bệnh.”

Tố Doanh vẫn không để ý đến ông. Bình vương đành tự mình bịt mũi chạy trốn tới chỗ không khí lưu thông.

Trong khói trắng hình như xuất hiện một đường nét, khẽ khàng lẩm bẩm: “Ôi chao, chưa từng ngờ rằng ngay cả anh của mình cũng bị hiến tế rồi.” Tố Doanh lấy làm kinh hãi, đã rất lâu rồi nàng không nhìn thấy ảo ảnh này. Nàng đưa tay chộp lấy, khói trắng vỡ tan trong tay, thứ nàng bắt được là cánh tay Tố Táp.

Tố Táp thấy nàng ra sức tóm lấy, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?” Tố Doanh cầm lấy hắn không chịu buông tay. Tố Táp nhỏ giọng nói: “Chuyện ngã ngựa này có thể lớn có thể nhỏ. Người ở chỗ này cũng vô ích! Cung nhân bên ngoài nhờ tôi vào giục người về cung đấy. Người đã làm lỡ rất nhiều thời giờ rồi.”

Mặc cho hắn nói thế nào, Tố Doanh vẫn không nói một lời. Chỉ chốc lát sau, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi quái lạ của Bình vương phi. Tố Doanh lập tức đứng lên. A hoàn của Bình vương phi chạy đến nói: “Phu nhân đã hôn mê! Mau mời thầy thuốc.”

Tố Doanh đẩy cô ta sang một bên, nhanh chân đi vào trong phòng, thấy thầy thuốc kia chân tay luống cuống ngồi liệt dưới đất. Bình vương phi ngã vào bên giường Tố Trầm, hai mắt trắng dã. Tố Doanh vừa thấy liền hiểu, đi tới thăm dò hơi thở của anh cả, nào còn có thể tìm được nữa! Sờ ngực của hắn ta, đã lạnh rồi. Nếu không phải Duệ thị phát giác thì thật làm khó dễ thầy thuốc kia, từ đầu đến cuối không nỡ báo một tiếng tang, còn dày vò ông ta.

Tố Táp thấy tình cảnh này cũng không khỏi ngây người. Hai người đều quên việc giúp Duệ thị, Duệ thị tự mình dần dần tỉnh lại, nhìn Tố Trầm gọi một tiếng: “Con tôi!” Định thần khoảnh khắc lại bừng tỉnh ra, gọi như đứt ruột: “Trầm nhi!”

Bình vương nghe nói Tố Trầm đã mất, hốt hoảng chạy vào, chỉ nhìn thoáng qua tay chân bỗng lạnh buốt. Sau một lúc lâu ông rú to hai tiếng, níu lấy thầy thuốc muốn đánh cho chết. Thầy thuốc đó không ngừng kêu oan, nói Tố Trầm ngã bị thương không nghiêm trọng lắm, không biết sao lại đi đời nhà ma.

Trong phòng loạn cả lên. Đám người trong cung chờ bên ngoài nghe thấy biến cố này, nối đuôi nhau mà vào nói với Tố Doanh: “Nương nương hãy nén bi thương, xin cứ về cung trước. Đợi phủ Bình vương chuẩn bị lo việc tang ma, lại làm theo cấp bậc lễ nghĩa…”

Tố Doanh lấy tay đẩy đám người trong cung ra hai bên, mang theo tức giận sải bước đi tới phòng Phượng Diệp.

Phượng Diệp nửa nằm ở trên giường, khóc đứt từng khúc ruột. Tố Doanh tiến lên cho ngay một bạt tai. Chân Ninh chưa từng thấy nàng ác độc như vậy, cũng chưa từng thấy Phượng Diệp chịu đòn, sợ đến mức không dám lên tiếng. Tố Doanh dữ tợn nói với Chân Ninh: “Người đi ra ngoài ngay!” Chân Ninh run rẩy đứng lên đi ra ngoài, không dám nghe họ muốn nói gì.

“Cô giết anh của ta…” Tiếng Tố Doanh run rẩy, chỉ vào Phượng Diệp hỏi: “Vì sao?”

Phượng Diệp chịu một cái tát của nàng, ngược lại ngừng khóc lóc.

“Người giết chết chàng không phải là tôi. Là chúng ta, tôi và cô.” Phượng Diệp đau thương nói.

“Cô đang nói cái gì đấy?”

Phượng Diệp nghiêm nghị nhìn Tố Doanh, nói: “Bản thân cô tự biết cô đã làm gì với người nhà của tôi.” Tố Doanh há miệng, cổ họng khô khốc: “Duệ Tuân không phải do tôi…” Nhưng lại nghĩ, làm sao Phượng Diệp biết chứ? Nhất định không phải nói đến y, lại bảo: “Tố Ly…” Buột miệng nói ra rồi lại nghĩ, chắc Phượng Diệp không nói đến nàng ấy? Chẳng lẽ là nói Bạch Tín Mặc sao? Nàng không dám tùy tiện lên tiếng.

Phượng Diệp cười nhạt lắc đầu: “Quả nhiên cô chột dạ rồi.” Nàng ấy gục đầu xuống, vừa rơi nước mắt vừa nói: “Trách tôi có ý sát sinh, trách cô tuyệt tình đến mức này… Trầm… Tại sao chàng lại muốn thay cô?”

“Anh ấy không phải thay tôi, là thay cho cô.” Tố Doanh bỏ lại những lời này, thê lương xoay người, hai tay che miệng nức nở.

Ngụm đầu tiên đã nếm ra rượu không phải rồi, đúng chứ? Rõ ràng có thể không uống tiếp nhưng không thể ở trước mặt mọi người làm cho hành vi phạm tội đầu độc giết hoàng hậu của Phượng Diệp rõ rành rành được…

“Cô là con gái yêu của hoàng đế, tôi không thể nói ra tội của cô khiến người khác tin tưởng. E rằng thiên hạ không có ai biết hôm nay cô đã làm gì, chỉ có một mình tôi biết.” Tố Doanh đưa lưng về phía Phượng Diệp, vừa khóc vừa nói từng câu từng chữ: “Từ nay về sau, nếu tôi biết có một kẻ nào vì thù hằn mà đầu độc giết chồng thì tôi sẽ cộng thêm phần của kẻ đó để thù hận cô. Nếu có mười người như vậy thì tôi sẽ dùng thù hận của mười người để đối đãi với cô. Nếu như khắp thiên hạ đều như thế thì tôi sẽ thay mặt người trong cả thiên hạ, hận cô!”

Phượng Diệp nghe xong sắc mặt trắng bệch, ôm lồng ngực đau đớn, lẩm bẩm nói: “Vậy chính cô đã làm cái gì với chồng đấy?”

Tố Doanh không thèm liếc nàng ấy lấy một cái, lau rơi nước mắt đi ra bên ngoài cửa, nói với đám người trong cung: “Công chúa có vẻ không được tốt. Đi cho đòi một vị thái y qua đây chăm sóc nàng.”

Bộ dạng của nàng cũng không tốt lắm. Tố Táp đuổi kịp bước chân của nàng, thấp giọng nói ở bên tai nàng: “Quá kỳ lạ! Nương nương nghi ngờ rượu kia nhưng tôi ra khỏi lều là cầm cho ngựa uống ngay, không hề có việc gì.”

“Không cần nói việc này nữa.” Cách để hạ độc vào trong rượu của một mình nàng có rất nhiều, không cần kéo cả nhà chôn cùng. Phượng Diệp chỉ hận một mình nàng, không phải là cả nhà hậu. Nhưng mà… khuôn mặt loang lổ nước mắt của Tố Doanh trở nên lạnh lẽo.

Cả nhà hoàng hậu phải hận Phượng Diệp.

Phượng Diệp khóc xong lại tỉnh, tỉnh rồi lại khóc, bản thân cũng không phân biệt được là đã tỉnh hay vẫn ngủ say, không biết đang ở cõi trần hay chốn u minh. Bỗng nhiên dường như có một trận gió tà kéo tới, nàng ấy mở mắt ra, thấy trong một mảng bóng tối có bóng người.

“Trầm…” Nàng ấy nhẹ nhàng gọi một tiếng, hy vọng là hồn hắn ta về. Nếu như là tìm đến nàng ấy thì nàng ấy sẽ đi theo!

Người nọ đi về phía trước một bước, lại là một phụ nữ.

“Tiện nhân kia.” Bà ta thở hồng hộc mà đi lên trước, gương mặt già nua hệt như ma quỷ. Khuôn mặt của bà ta đã co quắp, Phượng Diệp nhận ra trước mặt là Bình vương phi – mẹ của Tố Trầm.

“Tao biết là mày! Là mày hại chết nó!” Duệ thị đi lên trước, đưa tay tóm lấy mặt Phượng Diệp. Phượng Diệp không ngờ mẹ chồng thường ngày khoan thai nhã nhặn, đêm nay lại dữ tợn như ma quỷ. Nhưng không biết Duệ thị lấy đâu ra sức mạnh, còn nàng ấy thì ngay cả một chút lực giãy giụa cũng không có. “Mày không phải là công chúa hoàng gia gì cả, mày là con đàn bà cay độc đáng chết!” Duệ thị cạy miệng Phượng Diệp ra, cưỡng ép nhét một khối vàng vào trong miệng nàng ấy.

“Đồ đáng chết! Đồ đáng chết! Đồ đáng chết! Đáng chết!” Duệ thị vừa nói như vậy, vừa bịt miệng Phượng Diệp. Phượng Diệp ngạt không thở nổi, cổ họng cứng ngắc liền bất tỉnh. Mãi đến lúc thấy cổ họng Phượng Diệp nhúc nhích, Duệ thị mới buông tay ra, hai mắt nhìn thẳng vào ngực Phượng Diệp, dường như có thể thấy một ít vàng rơi vào trong bụng nàng ấy.

Dần dần, Duệ thị mỉm cười, kế đó cười ha hả, thở ra một hơi như thể đã an lòng. Bỗng nhiên bà ta lại giận tái mặt, hung tợn xòe bàn tay ra, bàn tay còn có một khối vàng khác.

Ánh vàng lóe ra, chói mắt giống như ánh sáng của chén rượu vàng ấy. “Quận vương uống thay em đi.” Cô gái cầm ly rượu nói.

“Tố Doanh…” Duệ thị cắn răng, xoay người rời đi.

Phượng Diệp thiếu khí nhưng trong bụng khó chịu, nàng ấy lại đau đến mức mở mắt rên rỉ.

Hai a hoàn chăm sóc nàng ấy sợ hồn về nên kết bạn đi, khi trở về thấy Phượng Diệp kéo chăn trằn trọc thì lập tức bẩm báo Bình vương. Bình vương đang uống rượu gào khóc, sau khi nghe nói vội vàng đến xem. Phượng Diệp đã nói không nên lời, chỉ đưa tay quào loạn, đau khổ dằn vặt nhiều lần đến bình minh mới mất.

Quận vương Đông Lạc Tố Trầm ngã ngựa mà chết, lại trở thành một chuyện tang tóc vào mùa xuân. Điều càng làm cho người ta than tiếc chính là công chúa Phượng Diệp của hắn ta nuốt vàng tuẫn táng theo chồng ngay đêm hắn ta mất.

Hoàng đế đau đớn khi mất con gái yêu, không lên triều ba ngày. Thấy Tố Doanh cũng suốt ngày ưu sầu, hắn không nhịn được mà nói: “Ta còn tưởng rằng nàng và Tố Táp tương đối gần gũi.”

“Bệ hạ nói không sai.” Tố Doanh vừa lau nước mắt, vừa nói: “Anh cả là con trai trưởng rất được cưng chiều, cha mẹ kỳ vọng cao, không phải là một loại người với anh em thiếp. Tuổi của anh ấy lớn hơn thiếp nhiều lắm, từ nhỏ thiếp đã sợ anh. Nhưng càng lớn lên càng tỏ tường: Muốn hiểu được tình cảm của anh thì cần thời gian. Đáng tiếc lúc thời gian để cho thiếp hiểu được lại khiến thiếp mất anh.” Nàng vừa nói vừa khóc không thành tiếng.

Hoàng đế đau lòng, bảo: “Chỉ mong ở trên chín tầng trời anh cả đáng quý của nàng cùng cô con gái yêu của ta vẫn là thần tiên quyến lữ. Phượng Diệp của ta lại yêu hắn như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.