Bộ Thiên Ca

Chương 42: Giao phó




Hoàng hôn chốn thành Tuyên luôn mang theo gió lạnh thổi đến. Gió ngày hôm ấy rất quái lạ, từ bốn phương tám hướng công kích cung điện, đập mãnh liệt vào cửa sổ, hất mái ngói rơi xuống. Mọi người đóng chặt cung điện trong tiếng gào rít của cuồng phong, cung Ly liền giống như một cái hộp lẻ loi run rẩy ở trong gió, dường như lúc nào cũng có thể bị gió to thổi bay lên trời.

Cung điện không thông khí làm người ta nôn nóng, Tố Ly cảm thấy nàng ấy không thể tĩnh tâm làm việc. A Thọ lại bất ngờ khóc òa lên. Chỉ chốc lát sau, em gái cậu bé ở một chỗ khác cũng phối hợp với cậu. Tố Ly phiền muộn không thôi, dặn nữ quan đến chỗ trắc phi Tố Từ, bảo nàng ta trông nom con gái mình là Tề Nhi cho tốt. Còn nàng ấy thì đi tới trước cửa sổ, nhìn bầu trời hoàng hôn.

Ngay trong khoảnh khắc đó, bầu trời có một vệt máu bắn tung tóe. Tố Ly cả kinh hét lên một tiếng, phát hiện mình hoa mắt, đó chẳng qua là mấy nhành hoa mai đỏ gãy bị gió cuốn lên trời. Nàng ấy đè lồng ngực đang đập “thình thịch” xuống, xoay người nói với Mê Nhạn đang dỗ A Thọ: “Đứa bé này làm cho ta ruột gan rối bời, cô mang nó ra ngoài đi.”

Nói cũng thật lạ, nàng ấy vừa nói ra lời này, A Thọ liền nín khóc. Tố Ly vẫn vẫy tay bảo Mê Nhạn mang đứa bé đi, chẳng biết tại sao tự mình lại bắt đầu lục tung khắp nơi lên. Nàng ấy cũng không biết mình đang tìm cái gì, chỉ là trong lúc khó chịu muốn nắm chặt một thứ gì đó.

Từ trong một chiếc rương nào đó, một bức tranh tiêu hàn đã nhuộm vài nét bút rơi ra. Chỗ bị nhuộm chẳng phải là bút tích của Duệ Tuân sao? Tố Ly kinh ngạc nhìn hoa mai đỏ trắng đầy giấy, bỗng nhiên chua xót trong lòng. “E rằng hai bức tranh này của chúng ta đã định trước có một bức không nhuộm xong rồi. Thiếp không hy vọng thứ thất bại là bức này của chúng ta.” Khi đó giọng nói của nàng ấy tự đại biết bao…

Gió “ầm” một tiếng thổi tung cửa ra, nàng ấy mau chóng đi ra đóng cửa, thoáng chốc máu cả người đã đông lại. Một người áo đen đứng ngoài cửa, toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt. Bọn họ đối mặt nhau chỉ trong nháy mắt, người áo đen kia đã rút đao hướng về phía nàng ấy không chút do dự.

Tố Ly đẩy cửa, ngăn cản một chiêu của gã, tiện tay nhặt giá cắm nến dài rơi trên đất lên đâm về phía cổ tay gã. Nực cười! Nàng ấy cười khẩy nghĩ: Cho là nàng ấy giống như Tố Doanh ư? Bị một thích khách giết đến mức chật vật chạy trốn? Ôi! Quá coi thường nàng ấy rồi.

Giá cắm nến bằng đồng nên trọng lượng không nhẹ, nhưng so với giáo bạc mà nàng ấy dùng ở trên chiến trường thì vẫn kém nhiều lắm. Người đến đổi chiêu cực nhanh nhưng không sánh bằng tướng lĩnh nước phía Tây uy phong hiển hách mà nàng ấy đã gặp ở trên chiến trường. Tố Ly nghĩ, bắt được người này sẽ có ích lớn, thế là dốc hết sức vật lộn với gã. Thích khách không biết nàng ấy có thể ngoan cố chống lại, không dám coi thường nàng ấy nữa, muốn dùng một đao chém gãy giá cắm nến của nàng. Nhưng giá cắm nến lại rất chắc, “Keng” một tiếng tóe ra đốm lửa, chỉ có thêm một vết nứt mà thôi.

Tố Ly cười khẽ, dùng sức đánh về phía thái dương của thích khách. Nhưng một kích này không tính toán tốt, giá cắm nến bị gãy ở chỗ có vết đao, thích khách kia bị đánh trúng đầu rơi máu chảy ngã trên mặt đất. Tố Ly cuống quýt đoạt được đao của gã, lúc nhìn lại, kích ấy đâm trúng huyệt thái dương, thích khách đã bị mất mạng. Tố Ly chán nản trong lòng, xách đao và nửa đoạn giá cắm nến đi ra ngoài cửa.

Trong cung Ly, tiếng gió thổi điên cuồng, gió ở mỗi phương hướng đều mang theo tiếng la kinh hoảng.

“A Thọ!” Tố Ly la to một tiếng, đi chung quanh tìm con trai của nàng ấy. “Phi Long Vệ! Phi Long Vệ!” Nàng ấy đi được vài bước bèn cất cao giọng hô hoán, hy vọng gió mang tiếng cầu cứu của nàng ấy đến cho Phi Long Vệ bên ngoài thành Tuyên. Người mang theo binh khí không được ở lâu trong thành, một nghìn Phi Long Vệ đang đóng quân ở dưới tường thành, chỉ cách nàng ấy độ một mũi tên bắn. Nhưng mà qua lâu như vậy, trong cung điện cũ nát, ngoại trừ nàng ấy vẫn không có lấy một bóng người. Tố Ly nóng ruột không thể chờ nữa, đá văng từng cánh cửa cung, có vài cung nữ trong phòng sợ đến mức ôm lấy nhau, có vài thi thể ngã vào trong vũng máu phía sau cửa.

“A Thọ đâu? Có ai nhìn thấy con trai ta không?” Tố Ly hoảng loạn, xách đao chạy khắp cung Ly, mắt không ngừng tìm kiếm, lỗ tai chỉ để ý tiếng khóc của trẻ con. Khi nàng ấy dừng lại, đã tìm đến trước chính diện cung Ly.

Kẻ vây quanh nàng ấy là ba người áo đen.

Khi còn bé Tố Ly từng bái thầy giỏi, khá có tự tin với kiếm thuật. Nàng ấy không để ba đối thủ vào mắt. “Các ngươi là ai?” Nàng ấy đứng vững vàng, lấy uy nghiêm của vương phi đối với võ tướng mà quát lớn, “Nơi đây chính là cung Ly của hoàng gia, mang đao xông vào cung đều là tội chết! Tội giết người trong cung ngang mưu phản, liên luỵ cả nhà. Các ngươi nỡ lòng nào liên lụy già trẻ cả nhà đầu một nơi thân một nẻo? Còn không mau mau bỏ đao xuống?”

Thứ bị áo đen bọc lấy dường như không phải thật sự là con người, mà là một luồng sát khí. Bọn họ lẳng lặng nhìn Tố Ly, trong chớp mắt, lấy việc ra tay làm câu trả lời. Tố Ly dùng giá cắm nến cản một kiếm, đồ đồng bền chắc nhẹ nhàng vang lên một tiếng, bị kiếm sắc của đối phương chẻ thành hai đoạn. Nàng ấy lập tức tỏ tường: Đó không phải hạng người tầm thường.

Tố Ly bứt ra tránh khỏi người cầm bảo kiếm trong tay, vật lộn với hai kẻ khác. Nhưng mà đối phương tựa như hiểu rõ từng chiêu của nàng ấy như lòng bàn tay. Nàng ấy lại cầm đao trong tay chứ không phải là kiếm, thi triển cũng không như bình thường, chỉ mấy hiệp đã rơi vào thế hạ phong.

“Họ Lý Phồn Dương.” Tố Ly nhảy ra một bước, nhìn chằm chằm vào mắt đối thủ, thấy gã quả nhiên bị bốn chữ này kích động. Thảo nào dùng chiêu lạ không thể chiến thắng, thì ra cùng học một thầy. “Họ Lý Phồn Dương đời đời được họ Tố Thái An chăm nom, vì sao lại đối địch với ta?” Tố Ly cầm đao gào to nhưng người nọ không để ý tới, lại đâm kiếm về phía trước.

Lúc Tố Ly ứng phó, khóe mắt liếc thấy người cầm bảo kiếm ôm kiếm đứng thẳng một cách yên ổn. Tầng mây ngẫu nhiên bị cuồng phong thổi ra một góc, điểm nắng chiều lên trên mũi kiếm của gã, kiếm kia bỗng sặc sỡ lóa mắt như mặt trời mới mọc.

“Hoán Văn!” Tố Ly bừng tỉnh, “Thanh Y Vệ!”

Lúc không biết, nàng ấy còn mang lòng tất thắng. Vừa phát hiện ra thân phận của đối phương, trong lòng nàng ấy bỗng nhiên không nắm chắc nữa. Mỗi Thanh Y Vệ của phủ tướng đều là trong trăm có một, tể tướng mời cao thủ của họ Lý ở Phồn Dương truyền nghề cho họ, chắc chắn người tập võ của họ Lý để phòng thân như nàng ấy không thể địch nổi.

Nàng ấy hơi nhụt chí, đối phương đã phát hiện tâm trạng nàng ấy không yên, nháy mắt đã chiếm cơ hội trước, chỉ ba chiêu đã đánh rơi vũ khí của Tố Ly, làm cho nàng ấy ngã ngồi trên mặt đất.

Kẻ cầm bảo kiếm không chút hoang mang đi tới bên cạnh nàng ấy. Tố Ly nhìn chằm chằm vào mắt gã. Người này còn trẻ, không phải Cư Hàm Huyền. Nàng ấy cố gắng trấn định, nói: “Thế lực của tể tướng có mạnh hơn nữa cũng không thể kéo dài muôn đời, trong mấy năm chắc chắn sẽ sụp đổ. Các ngươi đi theo hắn có thể càn rỡ trong chốc lát, lẽ nào có thể càn rỡ cả một đời sao?”

Người nọ từ trên cao nhìn xuống nàng ấy, miệng mấp máy: “Nhân sinh khổ đoản, kẻ có thể thoải mái càn rỡ vốn không quá mấy năm ngắn ngủi mà thôi!” Tố Ly quen thuộc với giọng nói này, nghe xong gần như muốn nhảy dựng lên.

Trong nháy mắt ấy, người nọ đâm một kiếm ngay ngực…

Ánh sáng của Hoán Văn lấp lóe trong mắt Tố Ly. Nàng ấy nghĩ nhất định là lại hoa mắt rồi. Thứ chiếu rọi trên bầu trời chắc là mấy đóa mai đỏ mà thôi?

Lỗ tai bỗng nhiên có thể nghe được tiếng trẻ con khó truyền đến trong gió từ nơi cực xa.

“A Thọ… Mẹ tới cứu con ngay đây.” Nàng ấy nói, xoay người về hướng ấy một cách tự nhiên. Nhưng sức lực từ tất cả xương cốt và máu đã biến mất, thân thể không nghe theo sai bảo, bất lực ngã xuống mặt đất. Một thoáng, trong mắt nàng ấy phản chiếu ra vô số cành đỏ như máu lan tràn về phía chân trời, rất nhanh nở rộ thành một cây hoa mai hoàn mỹ…

Từ trước tới nay Tố Ly và trắc phi Tố Từ của Duệ Tuân bằng mặt không bằng lòng, có lúc ngay cả bằng mặt cũng khó. Từ sau khi Duệ Tuân chết, hai người hầu như không thèm nói với nhau nữa. Con cái do hai người sinh ra đều nhỏ, thỉnh thoảng khóc cũng rất bình thường. Nhưng Tố Ly luôn gay gắt đối với con gái Tố Từ. Tuy nữ quan bên cạnh nàng ấy luôn bảo vệ nàng ấy bằng mọi cách nhưng lại không nhìn nổi việc này. Song chủ tớ khác biệt, từ nhỏ họ đã không xen mồm vào giữa Tố Ly và Tố Từ. Vì vậy việc dễ dàng đắc tội người khác này luôn đổi tới đổi lui rơi xuống tay Phùng thị.

Phùng thị phụng mệnh đến tẩm điện của Tố Từ, thấy bên cạnh Tố Từ không có ai, một đứa nít nhỏ đã làm cho người mẹ trẻ này sứt đầu mẻ trán rồi, nàng ấy không đành lòng truyền đạt trách móc của Tố Ly. Đang giúp đỡ an ủi Tề Nhi – cô em gái nhỏ của A Thọ thì thấy Mê Nhạn ôm A Thọ hoảng loạn chạy vào.

Mê Nhạn vội vàng khép kín cửa, thở không ra hơi nói: “Không xong rồi! Có người xông vào trong cung. Tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.” Tiếng nói của cô ta vừa dứt, một tiếng thét kinh hãi lại bay tới theo gió. Tố Từ và Phùng thị sợ đến ngừng thở, chỉ cảm thấy khắp nơi trong cung Ly cuồng phong gào thét đều tán loạn tiếng hét kinh hãi ấy.

Mê Nhạn vội vã nói: “Hai vị mau mau tìm chỗ thỏa đoáng mà trốn đi.”

Phùng thị vội vàng kéo ống tay áo của cô ta, hỏi: “Chị còn muốn đến nơi nào?”

“Đứa bé trong lòng tôi có quan hệ rất quan trọng, không thể qua loa.” Mê Nhạn liếc mắt nhìn ra bên ngoài qua khe cửa, nói: “Nơi này quá lộ liễu, chị không dám ở lại.”

Tố Từ ôm ấp bé gái, rơi lệ nói: “Tôi có thể tránh đi đâu được chứ? Ngoại trừ xuống dưới đất tìm Tuân điện hạ, không tìm được một ai bằng lòng che chở tôi.”

Mê Nhạn không muốn lãng phí thời gian khuyên bảo nàng ta, bèn nói với Phùng thị: “Nếu như em bằng lòng thì theo chị cùng nhau tìm một nơi, cố gắng tránh một kiếp.” Tố Từ thấy thế nhét bé gái vào trong lòng Phùng thị, nói: “Tôi thấy cung nữ là người từng trải, cô đi cùng cô ta, có lẽ có thể chuyển nguy thành an. Nhờ cô chăm sóc con tôi.” Phùng thị không dám nhận trách nhiệm nặng nề này, Tố Từ lại nói: “Tôi đã có lòng đi theo Tuân điện hạ từ lâu. Nếu hôm nay là kiếp số, tôi nhất định sẽ không bị giặc làm nhục. Cô hãy giải quyết ràng buộc cho tôi, mau mau đưa nó trốn đi.”

Phùng thị gặp cảnh này thì hoang mang lo sợ, nghe Mê Nhạn lại thúc giục, nàng ấy căng thẳng trong lòng đón lấy bé gái, đuổi theo bước chân của Mê Nhạn, chạy ra khỏi tẩm điện của Tố Từ.

Phùng thị chưa bao giờ dám đi bừa ở trong cung, lúc này lại càng không phân biệt được phương hướng. Nhưng Mê Nhạn đã cố ý mò đường trong cung Ly từ lâu, chuyên men theo nơi hẻo lánh mà đi. Cô ta vốn định từ một cánh cửa hông tầm thường đi ra ngoài, cách đó xa xa, thấy trước cửa kia có hai người đàn ông áo đen âm trầm nhìn chung quanh. Cô ta sợ hãi ngăn Phùng thị lui lại mấy bước, nghiêng người hoảng hốt chạy ra từ trong kẽ hở của cung điện, dọc đường gặp bất ngờ nhưng không nguy hiểm, di chuyển đến dưới cây mai mà bọn họ kết bái.

Một cây hoa mai sừng sững bị gió lớn chà đạp, chỉ còn lại có mấy cành hoa tàn. Mê Nhạn lẩm nhẩm khấn vái dưới tàng cây: “Trời xanh có biết thì chớ để kẻ điên cuồng tìm đến đây!” Cầu khấn xong, cô ta giao Duệ Hâm cho Phùng thị, còn mình thì leo lên cành cây thô chắc, nhìn ra xa bên ngoài tường.

Ngoài tường cung Ly là một mảnh đất trống trải. Nhà cửa trong thành Tuyên không được xây dựng tại thành cung, học trò phục vụ cung Ly, tiều phu và các loại tạp dịch đều cách trăm bước. Cô ta quay đầu nhìn ra xa, mơ hồ thấy ở mái hiên che trước chính điện có người đấu đá với Tố Ly. Một lát sau, người áo đen vẫn đang di chuyển nhưng không thấy động tĩnh của Tố Ly. Mê Nhạn bắt đầu lo lắng, nhanh chóng cởi túi áo váy lụa xuống, thắt lên trên cành to, nói với Phùng thị: “Ra bên ngoài tường có lẽ có thể chạy trốn.”

A Thọ dường như cảm nhận được lúc này sự việc quan trọng, âm thầm chuyển động mắt nhìn bọn họ. Phùng thị ôm cậu bé bình ổn rơi xuống chân tường, nhìn hai bên không có người, vội vàng nói: “Chị mau lên!” Nhưng Tề Nhi lại bị lạnh nên òa khóc, một tiếng khóc nức nở truyền đi không biết bao xa. Mê Nhạn cuống quýt dỗ cô bé im lặng, bụng dạ loạn lên, lúc rơi xuống đất không cẩn thận bị sái chân. Cô ấy cho rằng không quan trọng nên không nói gì, cùng Phùng thị mỗi người ôm một đứa bé, hoảng hốt trốn vào phòng trống gần nhất.

Phùng thị run rẩy hỏi: “Chị ơi, chúng ta chạy đi đâu đây?”

Mê Nhạn trầm ngâm chốc lát, nói: “Thích khách nghênh ngang hành hung ở cung Ly, không biết Phi Long Vệ ngoài thành có thể phát hiện hay không, hay lại là đồng mưu. Bọn họ lệ thuộc công chúa Phượng Diệp, tổn thương mẹ con Tố Ly không có ích lợi chút nào, chắc là không phát hiện ra. Chị muốn mạo hiểm ra khỏi thành cầu cứu, nếu có thể thành công, có lẽ có một chút hi vọng sống.” Cô ta căn dặn Phùng thị chăm sóc tốt hai đứa bé, lại nói: “Nếu như chị không trở về hoặc là nơi đây lại sinh thảm kịch thì em nhất định phải mang theo hai đứa bé. Chờ sau khi gió êm sóng lặng, tìm cách dẫn họ rời khỏi.”

Phùng thị nức nở nói: “Em chỉ là một ả đàn bà, có thể dẫn họ đến nơi nào chứ?”

Mê Nhạn nói: “Họ là con cháu hoàng gia, tất nhiên có người trông nom. Sợ rằng còn có người tới tranh đoạt ấy chứ! Em nhớ kỹ một điểm: Tuyệt đối không thể giao đứa bé cho công chúa Vinh An. Nhà họ Bạch và hai đứa bé có thù giết cha, công chúa Vinh An là con dâu họ Bạch. Công chúa không trải sự đời, dễ bị người ta lừa gạt. Nàng không đoạn tuyệt quan hệ với họ Bạch thì không thể giao phó đứa trẻ cho nàng.”

Cô ta dứt lời thì nhìn ra ngoài phòng, cẩn thận đi ra ngoài. Mấy bước ban đầu, cô ta đi rất cẩn thận. Nhưng đau đớn như kim châm muối xát nói cho cô ta biết, nếu không mau mau hành động thì chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ khó đi nổi nửa bước. Mê Nhạn hít một hơi thật sâu, dốc hết toàn bộ sức lực chạy ra cửa thành, đột nhiên người nghiêng đi. Lúc chống đỡ thân thể nhìn lại, mới biết chân bị người ta gạt.

“Là ngươi đuổi theo từ thành cung?” Người gạt chân cô ta mặc áo đen, gần như hoàn toàn hòa vào bóng tối. Mê Nhạn nhìn gã, biết mình chạy trời không khỏi nắng, đành thở dài.

Phùng thị kinh hồn táng đởm mà không dám động đậy, chỉ hy vọng bóng đêm mau mau che hành tung của Mê Nhạn đi, vừa sợ bóng tối bao trùm chính mình. Trong lúc lòng dạ rối bời, chợt thấy sắc trời ngược lại càng ngày càng sáng, nàng ấy nhìn ra từ cửa sổ, ngọn lửa trên nóc nhà ở cung Ly đã bốc lên giữa không trung. Phùng thị bỗng như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn ngọn lửa lắc đông lắc tây ở trong gió lớn, không bao lâu đã như con sói tràn qua thành cung kéo tới phía nàng ấy.

Lập khắc, tiếng người trong thành Tuyên trở nên huyên náo, Phi Long Vệ vào thành cứu hoả. Phùng thị vẫn không dám ra khỏi cửa, ôm chặt hai đứa bé, cuộn thành một khối. Lửa kia cháy tới sau nửa đêm mới giảm thanh thế. Hai đứa bé không biết mình gặp tai bay vạ gió, bình yên đi vào giấc ngủ trong vòng tay Phùng thị. Đến khi ngoài phòng không còn tiếng người ầm ĩ nữa, Phùng thị mới cẩn thận đẩy cửa ra nhìn ra bên ngoài. Chỉ động tác nhỏ xíu như vậy lại lập tức bị người ta phát hiện. Cửa bị người ta kéo ra.

Một gã Phi Long Vệ quan sát nàng ấy cẩn thận, quay đầu lại hô: “Nơi này còn có người.”

Ngoài phòng khói đặc cuồn cuộn, làm Phùng thị bị sặc không ngừng ho khan, bèn luống cuống tay chân lật ống tay áo lên, che miệng mũi của hai đứa bé. Gã cầm đầu Phi Long Vệ đi tới hỏi: “Cô là ai?”

Phùng thị si ngốc cúi thấp đầu, không trả lời.

Người dẫn đầu thấy trên người nàng ấy không phải quần áo của cung nữ cũng không phải phục sức của cung nữ, lặng lẽ nhìn đứa bé trong ngực nàng hỏi.

Phùng thị vẫn vùi đầu không nói.

Người dẫn đầu không dám vô lý, đưa nàng ấy tới ngoài thành. Người may mắn còn sống sót trong thành Tuyên đều tụ ở chỗ đóng trại của Phi Long Vệ, Phùng thị cuống quýt tìm kiếm, không những không thấy bóng dáng Mê Nhạn đâu mà ngay cả cung nữ cũng chẳng có một ai, chỗ nhìn thấy chỉ có tạp dịch ở bên ngoài cung Ly. Trong đó có thầy thuốc già của thành Tuyên, vừa thấy Phùng thị ôm ấp đứa bé thì quỳ xuống đất miệng nói: “Trời xanh có mắt! Trời xanh có mắt!”

Kẻ dẫn đầu vội hỏi: “Ông biết người này?” Thầy thuốc già nói: “Tôi không biết người đàn bà này nhưng tôi biết trong ngoài thành Tuyên chỉ có hai đứa bé, chính là một đôi trai gái của thái tử điện hạ bị chết oan.” Dân gian vẫn coi Tuân là thái tử điện hạ, người cầm đầu nghe xong cuống quýt hành lễ với Phùng thị, hỏi: “Lẽ nào ngài là phu nhân Tố Ly? Phu nhân Tố Từ?”

Phùng thị ngơ ngác không để ý đến gã. Kẻ dẫn đầu thấy thần chí nàng ấy mơ hồ, vội vàng hỏi: “Có ai từng thấy mặt vàng của hai vị phu nhân không?” Nơi này chỉ tụ tập một ít tạp dịch, chưa từng gặp qua. Thầy thuốc già nói: “Lúc phu nhân Tố Ly tới có mang theo lương y rồi, không vời tôi. Nhưng có một lần vào hỗ trợ, nhìn thấy mặt phu nhân từ xa. Mặt phu nhân như trứng ngỗng nhưng người đàn bà này có hàm dưới nhọn. Phu nhân Tố Từ thì càng chưa ai từng thấy.”

Kẻ dẫn đầu không dám thờ ơ, sắp xếp Phùng thị ở trong lều tốt nhất, tiện tay sai khiến thầy thuốc già chăm sóc nàng ấy. Mặc cho người bên ngoài khuyên bảo với ý tốt nhưng Phùng thị vẫn cấm khẩu không nói, càng không cho ai đụng vào đứa bé trong ngực nàng ấy.

Phi Long Vệ dùng bồ câu đưa tin về biến cố bi thảm của cung Ly cho công chúa Phượng Diệp, vừa tiếp tục dập tắt lửa, vừa chờ chỉ thị của Phượng Diệp. Mãi đến chạng vạng ngày thứ ba trận lửa kia mới hoàn toàn dập tắt, cung Ly sớm đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Lại nói Lý Hoài Anh được Tố Ly nhờ cậy đi truyền tin, nhận ngựa giỏi rồi lên đường, đến lúc người ngựa vô cùng mệt mới nghỉ ngơi. Chuyến này lại đi mất bốn ngày, cuối cùng thuận lợi đến kinh thành.

Y đến phủ của Phượng Diệp và Tố Trầm không chỉ một lần, người trông cửa nhận ra y, nhanh chóng thông truyền vào. Tố Trầm tự mình ra cửa nghênh đón, vui vẻ nói: “Thầy đến thật vẻ vang cho kẻ hèn này.” Lý Hoài Anh gặp lại hắn ta cũng rất thích nhưng thân mang gửi gắm nặng nề không muốn dây dưa, nói: “Lần này tại hạ tới đưa tin, khẩn cầu quận vương cho phép tại hạ gặp mặt công chúa.”

Tố Trầm biết là Tố Ly đưa tin cho Phượng Diệp, âm thầm lấy làm kinh hãi. Người đưa tin của Phượng Diệp đến sớm hơn Lý Hoài Anh một bước, mang đến hai phong thư nản lòng. Phượng Diệp sớm đã cho Tố Trầm xem qua phong thư gửi cho Phượng Diệp, nội dung chẳng gì ngoài mấy chuyện thường ngày. Tố Trầm cũng đã xem phong thư viết cho Tố Doanh. Bởi vì chuyện quan trọng nên hắn ta sai người đưa vào trong cung.

Lúc này biết Tố Ly hoàn toàn không tin người đưa tin kia, thư hồi âm cho Phượng Diệp chỉ là ngụy trang thì trong lòng Tố Trầm không yên, nghi ngờ phong thư mà Tố Ly viết cho Tố Doanh cũng có điều dối gạt. Hắn ta có ý định thăm dò tường tận tình hình nên tự mình dẫn Lý Hoài Anh đến một gian phòng tao nhã, mời Phượng Diệp đi ra gặp.

Sau khi Lý Hoài Anh hành lễ với Phượng Diệp thì lấy lá thư đó ra nói: “May mắn tại hạ không hổ thẹn với lời nhờ cậy, mời điện hạ kiểm tra.”

Phượng Diệp mỉm cười mở phong thư ra, đọc hai ba lần, nụ cười nhạt đi. Tố Trầm trầm tĩnh hỏi: “Có gì không ổn sao?” Phượng Diệp nặng nề nở nụ cười: “Không có gì. Vài câu về chuyện lập trữ quân thôi nhưng thiếp không tham dự vào chuyện này. Thầy trở về thì hãy chuyển lời lại, không có thư hồi âm. Bảo nàng đừng quá lo nghĩ.”

Lý Hoài Anh lại hỏi: “Thư lần trước nhờ điện hạ giao cho công chúa Vinh An, điện hạ có từng chuyển giao?”

Phượng Diệp không ngờ y còn nhớ mãi không quên, than thở: “Không dối gạt thầy, sau khi thầy đi rồi, phủ công chúa Vinh An liên tiếp sinh biến cố. Nó không chịu nổi đả kích, bị bệnh mấy đợt. Ta vẫn không có cơ hội đưa thư cho nó.”

Lý Hoài Anh đoán được nàng ấy không nói thật, lạnh lùng bảo: “Đã như vậy, xin điện hạ trả thư lại. Tại hạ trở lại thành Tuyên cũng biết ăn nói đối với người viết thư.”

Phượng Diệp ngẩn ra, không tình nguyện nói: “Xin thầy chuyển lời lại với người viết thư, thư không cẩn thận bị mất rồi. Mong nàng lượng thứ.”

Lý Hoài Anh nhìn Phượng Diệp, lại nhìn Tố Trầm, cười khẩy nói: “Nhân vật như quận vương lại có người vợ như thế.”

Cả đời này Phượng Diệp chưa từng bị trách móc như vậy, hôm nay bị một anh học trò châm chọc khiêu khích, trước nay tính nàng ấy lãnh đạm mà cũng đã đổi sắc mặt. Tố Trầm vội nói: “Gần đây cơ thể của công chúa cũng không dễ chịu, mời vào bên trong nghỉ ngơi.” Đợi Phượng Diệp đi rồi thì nói với Lý Hoài Anh: “Lúc này thầy mà ra khỏi thành, tất phải ở nơi đồng không mông quạnh vài đêm, trời băng đất tuyết, đường đi nguy hiểm, hôm nay hãy ở lại. Ta có thiên lý mã, sáng sớm ngày mai tiễn thầy ra khỏi thành sẽ không hỏng việc.”

Lý Hoài Anh vốn không muốn phật lòng Tố Trầm, nhưng mà đã một lời trở mặt với Phượng Diệp nên y không muốn ở lâu. Huống gì lúc ra cửa y đã mang theo đổ để ngủ ngoài trời, dù thế nào cũng không nghe Tố Trầm giữ lại, lập tức cáo từ.

Từ khi rời khỏi thành Tuyên, ngựa của y chưa được nghỉ ngơi thật tốt, sau khi ra khỏi thành lại bị thúc giục chạy như điên, màn đêm chưa buông xuống đã mệt mỏi không chịu nổi. Lý Hoài Anh đành phải xuống ngựa, đi bộ về phía trước ở nơi hoang dã. Lúc bầu trời tối đen, y tìm một chỗ an toàn, dựng một cái lều vải, ngồi bên đống lửa ngắm nhìn bầu trời.

Gió đêm quét sạch trời cao, đêm tuyết giao hòa ánh sáng, cái lạnh phủ khắp không gian. Khoảng không mịt mờ làm cho Lý Hoài Anh xúc động, y vốn nhiệt tình đền đáp quốc gia, cho dù phải giao thiệp với các quý tộc thì đã sao? Hành động hôm nay dường như đã cách xa vạn dặm. Nhưng nếu đã như vậy mà ngay cả người nghiêm túc nghe y cũng không có… Nghĩ đến chỗ ấy, y lấy túi rượu ra, vừa uống vừa hát bài ca bi thương, sau nửa đêm thì ngủ trong nỗi buồn khổ và cơn say.

Ngoài đồng giá rét thấu xương, y vừa ngủ liền dính bệnh, ngày hôm sau cả người giống như lửa đốt, bắt đầu không dậy nổi cũng không kêu được. Lòng y hoảng loạng, nghĩ: Chẳng lẽ phải chết ở chỗ này? Nằm đến tận sau giờ ngọ, đầu óc mới thoáng tỉnh táo, cũng có thể gắng gượng lên lưng ngựa, y mặc cho ngựa vác mình đi

Càng đến gần thành Tuyên, Lý Hoài Anh càng phấn chấn tinh thần, muốn bay ngay trở về. Bỗng nhiên trên đường chân trời dần dần xuất hiện một bóng tối, giống như trong lúc tả nắng chiều, người vẽ đã vô ý dùng nhầm màu đen, nhuộm một nét không cân đối. Khi càng lúc càng xa, Lý Hoài Anh mới thấy rõ: Đó là một luồng khói đặc xông thẳng lên trời. Y nghi ngờ sau khi mình sốt thì hai mắt bị hoa, dùng sức mà dụi nhưng luồng khói đặc ấy không bị y dụi mất.

Bấy giờ Lý Hoài Anh mới cảm thấy chuyện không ổn, dùng hết sức lực toàn thân giục ngựa phi nhanh.

Lúc nhìn thấy, ngọn lửa màu đỏ bên trong cung Ly vẫn chưa hoàn toàn tắt. Ngoài chúng ra, trong góc trời đất này chỉ còn lại có một đống đổ nát màu đen. Lý Hoài Anh chóng mặt ngã ngồi trên mặt đất, lập tức có Phi Long Vệ tiến lên gặng hỏi. Y mất hồn mất vía mà đáp vài câu, chân không tự chủ được mà đi lại chung quanh, miệng gọi Phùng thị khàn cả giọng. Phi Long Vệ thấy y như si như cuồng, không ngăn cản nổi y.

Bỗng nhiên trong một cái lều truyền đến tiếng khóc, một người đàn bà ôm hai đứa bé khóc sướt mướt chạy đến. Lý Hoài Anh vừa thấy vợ mình, vội vã đi tới ôm lấy. Hai người không để ý người bên ngoài, ôm đầu khóc nức nở.

Bấy giờ Phi Long Vệ mới biết người đàn bà không phải phu nhân ở cung Ly trong thành Tuyên, mà là vợ của môn khách mà Duệ Tuân chiêu mộ. Sau khi biết được, người dẫn đầu liền muốn đón lấy hai đứa bé. Nhưng Phùng thị dẫu có chết cũng không buông tay, nghiêm nghị nói: “Mẹ của đứa bé giao phó nó cho tôi, sao có thể dễ dàng giao cho người khác?” Người nàng ấy nói chỉ là Tố Từ với Tề Nhi. Nhưng lúc này người bên ngoài sao phân biệt rạch ròi được?

Người dẫn đầu khuyên bảo: “Phu nhân, bà có thể ôm họ tới bao giờ? Trong thành cung không ai sống sót, bà muốn trả họ cho ai? Chi bằng giao cho Phi Long Vệ, dùng ngựa giỏi đưa về kinh.”

Mặc cho gã nói khô cả họng, Phùng thị vẫn chỉ cúi đầu ôm chặt hai đứa bé không buông tay. Lý Hoài Anh khom người nói với kẻ dẫn đầu: “Vợ tôi không khéo ăn nói, đại nhân chớ trách. Nàng ấy là người thành thật, một khi được người khác nhờ cậy thì dẫu có chết cũng phải thực hiện. Dù cho muốn đưa hai vị công tử tiểu thư vào kinh thành thì cũng không thể dời khỏi cái ôm của nàng. Bằng không nàng ấy tuyệt đối không tuân theo. Mặt khác, tôi nghĩ nếu vợ tôi đã nhận lời nhờ vả chăm nom hai đứa bé thì hẳn là biết biến cố bên trong cung Ly. Với sự thận trọng của nàng ấy nhất định chưa từng nói với đại nhân mà đối mặt với người tin cậy mới bằng lòng thổ lộ mọi điều trong đó. Xin đại nhân thứ lỗi.”

Người dẫn đầu thấy Lý Hoài Anh hào hoa phong nhã, cũng khách sáo nói: “Đã như vậy, mời thầy nghỉ tạm một đêm, ngày mai Phi Long Vệ sẽ hộ tống vợ chồng thầy và tiểu công tử tiểu thư cùng nhau về kinh.” Gã lại xấu hổ nói, “Chúng tôi vâng mệnh công chúa Phượng Diệp tới bảo vệ thành Tuyên, ngờ đâu trong chốc lát bỗng xảy ra biến cố. Mong phu nhân nói ra chân tướng, chớ làm cho bọn tôi đến chết vẫn không biết gì.” Trong lời nói của gã để lộ ra ý thất trách và khó thoát khỏi cái chết.

Lý Hoài Anh lấy làm kinh hãi, không ngờ công chúa Phượng Diệp gầy yếu như vậy mà trong nhà cũng có hình phạt riêng tàn khốc, lập tức nảy sinh khúc mắc đối với Phượng Diệp trong lòng. Y không dám ba hoa rằng có thể nói tốt cho người dẫn đầu, trong bụng cũng sinh ra nỗi thê lương, cảm thấy kết quả của việc dốc lòng phục vụ hoàng gia lại chỉ đến bây nhiêu đây.

Thầy thuốc già sắc một thang thuốc theo phương thuốc cổ truyền, bảo Lý Hoài Anh uống rồi đi ngủ, sau khi rời giường quả nhiên khá hơn nhiều. Dường như Phùng thị chưa chợp mắt suốt cả đêm, ôm hai đứa bé ngồi lặng lẽ bất động. Lý Hoài Anh thấy xót, dịu dàng an ủi nàng ấy vài câu, nàng như thể không nghe thấy gì. Hai vợ chồng ôm hai đứa bé hoàng gia, ngồi xe ngựa xuất phát đi về phía kinh thành.

Dọc theo đường đi Lý Hoài Anh càng nhận thấy vợ khác lạ, lúc y không chịu nổi mệt nhọc nên mơ màng ngủ, nàng ấy vẫn không chợp mắt. Nửa đêm thỉnh thoảng y tỉnh lại, phát hiện nàng ấy vẫn mở mắt nhìn hai đứa bé bên cạnh. Lý Hoài Anh đâm ra khiếp đảm, gọi tên mụ của nàng ấy, nàng ấy đáp lại như thường. Nhưng khuyên nàng ấy đi vào giấc ngủ, nàng ấy lại không nghe theo, cho dù nằm xuống cũng vẫn mở to mắt. Liên tiếp mấy ngày như thế, cho đến tận cửa kinh thành, Lý Hoài Anh vẫn chưa từng thấy nàng ấy chợp mắt lúc nào.

Ngày hôm đó đến kinh thành lúc hừng đông, cửa thành chưa mở ra. Dưới thành đã có mấy chiếc xe ngựa xe trâu chờ vào thành. Xe ngựa của vợ chồng Lý Hoài Anh do Phi Long Vệ bảo vệ, rất không giống người thường. Nhưng lúc từ trong cửa sổ nhìn ra ngoài, Lý Hoài Anh lại hâm mộ với người đi bên ngoài. Họ dậy thật sớm chỉ để làm ăn, buôn bán, tuy là hạng hèn mạt trong bốn loại dân sĩ công nông thương, vội vàng chỉ vì chút lợi nhỏ nhoi nhưng không cần lo lắng hãi hùng. Ban đầu y cùng với Phùng thị cũng là đám dân đen, sao lại đi đến nước này cơ chứ? Nhất là Phùng thị, vốn là con gái nhà nghèo, gả cho y chỉ mong sống những ngày tháng bầu bạn với thơ với đàn, bây giờ lại bị y liên lụy đến nước này.

Nghĩ đến đây, y nắm tay Phùng thị, không nhịn được mà lặng lẽ rơi lệ. Lại nhìn hai đứa bé ngủ say trong xe, trời đất tuy lớn, song không có một cõi cực lạc cho hoàng thất. Việc nhà như vậy, việc nước lại như thế. Lý Hoài Anh nghĩ xong bèn khóc lên, y vốn giàu cảm xúc, dứt khoát khóc lớn tiếng để phát tiết hết tình cảm trong lòng.

Y vừa khóc thê thảm, có người nghe thấy không ngồi yên được nữa, xuống khỏi một chiếc xe ngựa đi tới. Phi Long Vệ ngăn không cho đến gần, người nọ chỉ nhỏ giọng nói một câu nói đánh tan nghi ngờ của Phi Long Vệ, đi tới trước xe của Lý Hoài Anh.

“Tiếng khóc của thầy mơ hồ, bệnh nặng mới khỏi không nên đau lòng.” Nàng ấy nói.

Lý Hoài Anh vén rèm lên, thấy một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi. Nàng ấy ôn hòa gật đầu với y, nói: “Nếu như thân thể thầy không khỏe, tôi biết ít y thuật, có thể giúp đỡ.” Lý Hoài Anh lau nước mắt, buồn bã nói: “Đa tạ ý tốt. Phu nhân biết trị bệnh đau lòng như thế nào sao?”

Long Phi Vệ canh giữ ở bên cạnh xe nghe y lại nói chuyện phiếm không đâu, quýnh lên vì y: “Thưa thầy, đây chính là thầy thuốc nữ chữa bệnh cho thánh thượng! Đây là cơ duyên ngàn năm khó gặp, mau xin nàng cứu vợ của thầy đi.” Lúc bấy Lý Hoài Anh mới biết lai lịch của cô gái, vội vã nhảy xuống xe hành lễ, xin nàng ấy xem cho Phùng thị.

Vương Thu Oánh vừa nhìn trạng thái của Phùng thị đã biết là không ổn. Nàng ấy thử nói với Phùng thị nhưng Phùng thị không phản ứng nhiều. Vương Thu Oánh vội vã gọi một người thanh niên chừng hai mươi từ trong xe của mình ra, nói với Lý Hoài Anh: “Đây là em tôi, y thuật cao siêu hơn tôi.” Lúc nói chuyện giọng có chút tự hào. Người thanh niên quả nhiên có cách, lấy một bộ kim châm từ trong bọc vải nhỏ mang bên mình, vừa nhỏ giọng trấn an Phùng thị chớ sợ, vừa đâm hơn mười kim ở trước sau cổ nàng ấy.

Lý Hoài Anh nín hơi nhìn chăm chú, nhìn một lúc Phùng thị liền nhắm mắt lại, ngủ yên ổn. Lý Hoài Anh như trút được gánh nặng, không ngừng nói lời cảm ơn với chị em họ Vương. Vương Thu Oánh nói rõ sự thật: “Bệnh thầy ở bên ngoài, dùng thuốc có thể chữa khỏi. Bệnh tôn phu nhân tuy biểu hiện không hiểm ác đáng sợ nhưng lại khá khó chữa. Lần này em tôi vào kinh thành, ở tạm phủ tướng quân Tạ Chấn. Thầy có thể tìm nó.”

Người thanh niên họ Vương thoạt nhìn vô cùng ngại ngùng, lúc chị nói chuyện chỉ mỉm cười. Lý Hoài Anh thấy chị em họ đối đãi nhiệt tình, lại rối rít cảm ơn. Ba người tiện đó bắt chuyện, Vương Thu Oánh mới biết thảm kịch ở thành Tuyên. Nghe nói hai đứa bé bên trong xe chính là con gái và con trai của Duệ Tuân, không kiềm được hỏi: “Thầy muốn đưa họ đến nơi nào?”

Lý Hoài Anh nói: “Lúc thánh thượng xuống chiếu phế thái tử, cố ý làm rõ rằng không có chiếu thì không cho phép Duệ Tuân tự ý về kinh thành. Tuy nói hai đứa bé vừa không tự tiện về, vừa không giống như họ trở về nhưng trước đó vài ngày còn từng có lời đồn muốn cho đòi họ về kinh, sau trận hỏa hoạn ở thành Tuyên lại không còn thấy động tĩnh gì. Bây giờ hai đứa bé này chỉ là con của thứ dân, lại thành trẻ mồ côi không ai lo. Lần này phải đi tìm cô họ là công chúa Phượng Diệp để nương tựa.”

Vương Thu Oánh thấy y rất không tình nguyện, tò mò hỏi: “Thầy hoàn toàn bất đắc dĩ mới đưa giao hoàng tôn cho công chúa Phượng Diệp sao?” “Không phải.” Lý Hoài Anh thổn thức nói, “Chẳng qua là tôi cảm thấy công chúa Phượng Diệp làm người… không đủ ngay thẳng. Giao con côi của Đông cung cho nàng, thực sự khó có thể khiến người khác yên tâm.”

“Vậy còn có công chúa Vinh An.”

Lý Hoài Anh nghe căn dặn của Mê Nhạn, cũng biết không thể đưa hai đứa bé đến nhà kẻ thù giết cha. Y vẫn chưa biết Vương Thu Oánh là hạng người gì, lời này không thích hợp nói ra khỏi miệng trước mặt nàng ấy. Nhưng biểu hiện trên mặt y đã tiết lộ bản thân không tin tưởng Vinh An.

Vương Thu Oánh mỉm cười, nói: “Thầy chớ có trách tôi nói năng không suy xét. Tôi ở trong cung cũng không phải ngày một ngày hai, khá hiểu biết mấy người con cháu hoàng gia này. Trong lòng tôi cũng có một người đáng để gửi gắm hoàng tôn, không biết thầy có muốn nghe hay không?”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

Vương Thu Oánh thong thả nói: “Chính là đương kim hoàng hậu.”

Lý Hoài Anh thoáng chốc nhớ tới gương mặt không có chút rung động nào của Tố Doanh. “Nàng?”

Vương Thu Oánh thấy vẻ mặt y do dự, ngạc nhiên nói: “Thầy đã có hiểu biết về hoàng hậu nương nương?”

Lý Hoài Anh ngay thẳng nói: “Tôi chẳng qua chỉ là một anh học trò nghèo hèn, không sợ nói ra đắc tội với người. Không dối gạt phu nhân, quả thật tôi đã may mắn gặp được hoàng hậu. Theo cách nhìn ngu dốt của tôi, nếu như giao đứa bé cho nàng, sợ rằng sau khi lớn lên vẫn là một người chỉ biết đến hai chữ Duệ Tố! Tôi mang suy nghĩ vì kẻ áo vải trong thiên hạ, không muốn cậy nhờ nàng.”

Vương Thu Oánh nghẹn ngào cười nói: “Chắc thầy hiểu lầm rồi? Lẽ nào thầy không phát giác ra dòng họ của tôi sao? Hoàng hậu nương nương không phải hạng người như thầy nói.” Nàng ấy nhìn A Thọ, bảo, “Lúc đứa nhỏ này ra đời không bao lâu đã bị một trận bệnh nặng, suýt nữa toi mạng. Chính nhờ hoàng hậu nương nương ngăn cản mọi lời chỉ trích, cho đòi tôi vào cung cứu chữa. Bản thân người cũng cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn, ngày đêm săn sóc. Từ đó về sau, ai nấy trong cung đều biết hoàng hậu yêu thương đứa bé. Thầy muốn giao ngài ấy cho người thực sự quan tâm ngài ấy thì ngoại trừ hoàng hậu nương nương, còn có lựa chọn thứ hai sao?”

Lý Hoài Anh cẩn thận nhìn Vương Thu Oánh.

Tính cách con người thường có thể đánh giá từ khí chất của người bên cạnh. Mặc dù Lý Hoài Anh ít ở chốn quan trường tranh đấu nhưng đã từng thấy mấy trăm học trò muôn hình muôn vẻ ở thư viện, có mấy điều tâm đắc với việc nhìn người. Trong giọng điệu của Vương Thu Oánh không có sự nịnh hót ba hoa chích chòe, Lý Hoài Anh lại nhìn ra được, hành vi của nàng ấy chính trực, còn hết lòng tin theo không nghi ngờ tấm lòng hoàng hậu nương nương đối với Duệ Hâm. Y vốn tự tin vào sự nhận thức đối với hoàng hậu, lúc này không khỏi sinh ra điểm khả nghi nhỏ nhoi, có lẽ hoàng hậu mà y thấy chỉ là một mặt rất nhỏ.

Y vẫn chưa quên, hoàng hậu còn trẻ, một khi sinh hoàng tử, e rằng nàng sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của Duệ Hâm. Nhưng nghĩ lại lại thấy, nếu như hoàng hậu thực sự sinh hoàng tử, nàng thật sự có lòng hại người thì dù Duệ Hâm ở bên ngoài cũng có thể thoát khỏi nàng sao? Có lẽ để nàng nuôi dưỡng lại tốt hơn.

“Lần này phu nhân trở lại kinh thành là muốn vào cung sao?” Lý Hoài Anh hỏi.

Vương Thu Oánh thản nhiên nói: “Đúng vậy, trong cung còn có bệnh nhân của tôi.”

“Tôi nghe lời của phu nhân, cũng có lòng cậy nhờ hoàng hậu, lúc nào tiện, xin phu nhân chuyển lời cho hoàng hậu rằng vợ chồng tôi đã dắt hai đứa bé này trở lại kinh thành.” Lý Hoài Anh suy nghĩ một lát, nói: “Tôi không thể không đến phủ của công chúa Phượng Diệp. Phò mã của nàng là quận vương Đông Lạc Tố Trầm có tình cảm qua lại với tôi. Ngài ấy là anh cả của hoàng hậu, tôi cũng tin ngài ấy.”

Lúc nói đến đây, trong thành truyền đến nhiều tiếng chuông buổi sáng, cửa thành đúng giờ mở ra. Lúc chị em Vương Thu Oánh và Lý Hoài Anh chào tạm biệt, nàng ấy chợt nhớ tới một chuyện, nói: “Nếu như thầy trước sau không muốn qua lại với công chúa Phượng Diệp thì trong kinh thành có một người đáng tin cậy. Chính là Tạ tướng quân mà em tôi muốn đến cậy nhờ. Thầy hẳn đã biết cách làm người của ngài ấy.”

Lý Hoài Anh đang không muốn đi thăm hỏi Phượng Diệp, vừa nghe xong mắt liền sáng lên, nói: “Đã vậy tôi sẽ cùng em phu nhân đến thăm hỏi ngài ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.