Bó Tay Chịu Trói

Chương 51




Editor: Cookie Oh

"Cái này không đúng, Kỷ Thừa An." Kiều Tịch nghiêm mặt nói: "Anh biết bây giờ hành động của anh được coi là gì không, tội đó cũng quá lớn!"

"A......" Kỷ Thừa An cười lạnh thành tiếng.

Đây là khinh thường sao, Kiều Tịch oán thầm.

"Kỷ Thừa An!" Cô lớn tiếng kêu, "Anh lập tức mở ra cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí!"

Thử đổi phương pháp, có lẽ có tác dụng.

"Em đang khiêu chiến tôi sao?" Kỷ Thừa An cúi thấp người, nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt đen như một cái hồ sâu rộng, nhìn cô chằm chằm.

Trong nháy mắt suy nghĩ vừa rồi của Kiều Tịch sụp đổ.

Vội vàng cười nịnh nọt,"Không có! Tuyệt đối không...... Tôi đây không phải thương lượng với anh sao, anh xem cái này làm tôi đau thế nào a, đỏ thành một vòng quanh tay, thực sự tôi sẽ không ra khỏi phòng, anh mở cái này ra cho tôi đi." Mắt lấp lánh nhìn anh, ưu điểm trời sinh, Kiều Tịch rất đẹp, băng cơ tuyết nhan (gương mặt đẹp, dáng vẻ thanh thoát), tóc đen mực, khi cười đuôi mắt cong lên, cực kỳ xinh đẹp, hiền dịu.

Kỷ Thừa An nhíu mày nhìn cô một lúc, nghiêng đầu.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lại bị lừa.

Không thể không nói, Kiều Tịch tỏ ra là một cô gái ngoan ngoãn thật sự rất thành công, nhưng anh biết, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt dịu ngoan này chỉ có thể đi lừa người khác, nếu như cô thật sự ngoan như vậy, lúc đầu làm sao cô có thể bưng ly rượu lên đến gần anh chứ.

Ngược lại, trong lòng người phụ nữ này mánh khóe rất nhiều, tuyệt đối không thể tin lời cô.

Thấy Kỷ Thừa An quay đầu không nhìn cô, Kiều Tịch biết chiêu này có thể thất bại, hết cách rồi, tiền án của cô quá nhiều, e rằng anh sẽ không "bị lừa" nữa......

Nhưng binh pháp Trung Quốc uyên thâm là thế, kế đầu tiên trong 36 kế không được, vậy thì đổi kế khác......

Tay Kiều Tịch chậm rãi lướt lên vai anh, thân thể cũng ngang nhiên tới gần, cơ bắp dưới lòng bàn tay cứng chắc, vẫn khỏe mạnh tráng kiện như trước.

"Kỷ đại nhân, ha ha," đây là lần đầu tiên Kiều Tịch gọi anh như vậy trước mặt anh, nhưng sau khi gọi xong phát hiện rất thuận tai, "Tôi sai rồi, anh đừng tức giận được không, tôi làm cho anh phần salad ngon nhất, anh tạm tha cho tôi đi, nha?" Truyện được đăng ở diễn đàn.

Tự thấy buồn nôn một lúc, nhưng vì không để bị chịu phạt, Kiều Tịch vứt hết mặt mũi đi luôn.

Nhưng rất thất vọng, Kỷ Thừa An vẫn không quay đầu lại.

Thêm vài giọt nước mắt, Kiều Tịch tựa đầu lên vai anh, cố ý chậm rãi hà hơi vào tai anh: "Kỷ đại nhân, tôi thật sự biết sai rồi, tối hôm qua tôi đã suy nghĩ, anh nói rất đúng, tất cả đều muốn tốt cho tôi, trước kia tôi không hiểu, anh đừng so đo với tôi được không, thật ra thì ngẫm lại tình hình, thật sự rất nguy hiểm, một người phụ nữ, một mình đi ra ngoài nhất định sẽ bị bắt, đến lúc đó thì xong rồi!"

......

Vẫn không quay đầu.

"Anh cũng phải nghe tôi giải thích chứ, anh xem đột nhiên tôi gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, tôi nhất định sẽ sợ, theo sinh vật học mà nói, hoàn toàn là phản ứng tự nhiên, hoàn toàn không suy nghĩ gì cả, nhưng dù thế nào tôi cũng thuộc loài sinh vật cao cấp nhất, bây giờ tôi đã hiểu rõ, tôi nên ở bên cạnh anh!" giơ nắm đấm lên, tỏ rõ quyết tâm của mình.

Trầm mặc......

Tiếp cận, dỗ quá khó đi! Tôi không hầu hạ nữa!

Đợi chút...... Kiều Tịch sững sờ, vành tai đang ửng đỏ là gì vậy?

Trời ạ, anh không quay đầu lại không phải không hiệu quả, mà là đỏ mặt xấu hổ!

Cô đâu biết, khi cô gọi Kỷ đại nhân, Kỷ Thừa An cảm thấy trái tim mình bắt đầu nhảy lên bất quy tắc, áp chế thế nào cũng vô ích, cho nên chỉ có thể gồng mình mặc cho cô ôm.

Lần đầu tiên có cảm giác thế này, không biết phải làm sao, muốn đẩy cô ra, nhưng lại cảm thấy thân thể mềm mại dán chặt trên người mình như vậy rất thoải mái, nhưng để cho cô ôm, cảm giác quẫn bách lại càng ngày càng rõ ràng.

Trong nháy mắt rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan (tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó).

Đây thật sự là phát hiện lớn, Kiều Tịch kích động không để ý chuyện bị còng tay.

Kể từ khi ở cùng Kỷ Thừa An, anh rất ít khi lộ ra vẻ gì khác, hầu như chỉ là một gương mặt đẹp lạnh nhạt, trước kia, Kiều Tịch trêu chọc cả ngày trời mới hơi cười nhạt, mà bây giờ, vào giờ phút này, người này lại đỏ mặt!

Tôi muốn xem!

Kiều Tịch lắc vai Kỷ Thừa An, trong lời nói không nhịn được ý cười: "Cái đó, Kỷ, Kỷ đại nhân, anh muốn tôi nói thế nào, anh không nói làm sao tôi hiểu được, dãy dỗ một chút cũng tốt, tôi nhất định nghe theo phân phó của anh, a, Kỷ đại nhân, anh nhìn tôi một cái, nào." Kiều Tịch đùa giỡn. Truyện được edit bởi diễn đàn (DĐLQĐ)

Nhưng Kỷ Thừa An không muốn Kiều Tịch xoay anh anh lại?

Hay bởi vì do khoảng cách, cô cũng không có cách nào lên phía trước để nhìn vẻ mặt anh, chỉ có thể nói tiếp: "Anh làm gì thế, sao không xoay người lại, chẳng lẽ...... anh xấu hổ?"

"Được rồi!" Kỷ Thừa An không nhịn được nữa, đứng dậy, lạnh giọng nói: "Tôi bảo chị Trần lấy đồ ăn cho em."

"Vậy anh có trở lại không?" Kiều Tịch nói vô cùng tủi thân, cứ như anh muốn vứt bỏ cô vậy.

"Chuyện này...... nói sau đi, tôi đi đây." Nói xong Kỷ Thừa An vội vàng đi ra khỏi cửa.

Kiều Tịch cũng không nhịn được nữa, nằm bò ở trên giường cười ha ha, ai nha, thật là đáng yêu!

Trước kia sao cô không phát hiện anh đáng yêu như vậy chứ! Ha ha.

Cười một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại.

Rõ ràng cảm thấy rất vui vẻ, tại sao lại đột nhiên thấy...... Trống vắng.

Nếu như, nếu như anh chỉ là một người bình thường thì thật tốt.

Kiều Tịch nhắm lại mắt, nằm yên trên giường.

Nếu như anh không có thân phận như vậy, chỉ là người bình thường, cho dù không có nhà xe cao cấp, cô cũng tình ngyện ở cùng anh.

Nhưng sự thật không thể thay đổi, anh mãi mãi là anh, cao cao tại thượng, xa không thể chạm tới.

Nếu như cô muốn ở cùng anh, nhất định phải theo bước anh, cô không có xuất thân hiển hách, chỉ có thể tự cải thiện mình tới để những người khác đồng ý, nhưng một mực theo đuổi, cô thật sự nhận được thứ mình muốn sao?

Không cần......

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô pass rồi, cô quá lười, sẽ không bao giờ liều mạng đuổi theo một người, nếu không cô đã sớm cùng Kiều Vọng giành Hoắc Dục rồi, điều cô muốn là có thể để cô và người đó cùng nỗ lực, chứ không phải chỉ biết đứng ở chỗ cao để một mình cô trèo lên.

Cho dù người kia phát sáng rực rỡ, nhưng cô sẽ không trèo cao, chẳng bằng tìm người giống mình, cùng nhau về nhà.

Giống như bạn đang ở trong một cửa hàng trang sức, nhìn thấy một viên kim cương mà bạn rất thích, viên kia kim cương đó vô cùng hoàn mỹ, mỗi một góc cạnh đều tỏa sáng rực rỡ, bạn cực kì thích, nhưng mà, bạn có thể mang về nhà sao?

Chỉ xem qua một chút, sau đó trở thành ánh sáng làm đẹp trong kí ức thôi.

Theo cô, Kỷ Thừa An chính là viên kim cương tỏa sáng lấp lánh ấy, chỉ có thể nhìn không thể có được, có thể mong ước nhưng không thể đến gần.

——— —————— —————

Vài ngày sau đó, không biết vì sao, Kỷ Thừa An không đến nữa.

Lúc mới bắt đầu, Kiều Tịch cũng bình tĩnh, dần dần trở nên nôn nóng, sau đó, tâm tình càng ngày tệ, không thể đi những nơi khác, cũng không có cái gì để tiêu khiển, loại tâm tình tiêu cực này ngày càng sâu sắc, biến thành hối hận.

Ngày đó cũng thế, Kiều Tịch ngồi phịch trên giường, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nếu như trên thế giới có thuốc hối hận thì thật tốt, hoặc là để cô ngủ một giấc rồi trùng sinh, không phải hay có trong tiểu thuyết sao, nữ chính ngủ một giấc, đột nhiên trùng sinh đến khi còn bé, cô không muốn trở lại khi còn bé, chỉ cần đến buổi tối trước ngày hôm đó là tốt rồi!

Những ý nghĩ này lặp đi lặp lại ở trong đầu Kiều Tịch, nhưng mà vừa mở mắt ra, vẫn là hoa văn màu vàng phức tạp trên trần nhà.

Cô nằm trên giường, một cái tay bị còng ở đầu giường, mặc dù còn một cái tay tự do, nhưng sau nhiều ngày cô thực hiện các loại thí nghiệm đã từ bỏ phương án tháo còng tay để chạy trốn.

Đây không phải là nhà anh, Kiều Tịch nghĩ, chị Trần đã từng nói, đây là nhà chú anh, có lẽ, chú anh cũng là cơ hội.

Buồn bực nghĩ, chắc là phải chờ sự xuất hiện của anh, dù sao bây giờ, cũng chỉ có anh tới.

Rắc rắc ————

Cửa được mở ra, thật sự đáp ứng suy nghĩ của cô, nhưng mà Kỷ Thừa An đã rất lâu không tới, làm mất Kiều Tịch hết kiên nhẫn, không còn nhiệt tình như những ngày qua, chỉ bất động nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" giọng nam dễ nghe vang bên tai, Kỷ Thừa An kỳ quái nhìn cô.

"Không có gì." Cô miễn cưỡng trả lời.

"Vậy à." Bên trong phòng lại là trầm mặc.

Anh luôn trầm mặc như vậy, cô chịu đựng căn phòng yên tĩnh này đủ lắm rồi!

Kiều Tịch nhếch miệng cười, hỏi anh: "Hừ, anh tính lúc nào thì tháo cái này ra?" Cô kéo cổ tay trái cùng còng tay trên đầu giường, trong phòng vang nên tiếng kim loại va chạm khe khẽ.

Anh cũng không thể giam cô cả đời chứ.

Anh nhàn nhạt trả lời: "Chờ đến khi em nói thật."

"Tôi chưa bao giờ nói dối." Cô nhổm dậy, gương mặt nghiêm túc, có phần trịnh trọng nói.

Anh đột nhiên cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên quá gần, cô không khỏi lui người lại về phía sau, anh nháy mắt nói: "Nhìn xem, em vừa nói dối."

Vừa...... Chắc là đang nhắc chuyện trước kia cô lừa anh, a......

Kiều Tịch rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Nếu như tôi nói thật, anh sẽ thả tôi đi chứ?"

"Ừ."

Hít sâu một hơi, giọng cô mang theo ý cười: "Thật ra thì tôi nghĩ, nếu không gặp anh thì thật là tốt......"

Không khí trong phòng dần tản ra một loại cảm giác bóp chặt cổ họng khiến người ta hít thở không thông, khuôn mặt người đàn ông cũng chậm rãi tảm ra khí lạnh âm trầm, mà cô chậm rãi ngẩng đầu lên lại mỉm cười, mang theo chút tàn nhẫn nói với anh: "Tôi nói, tôi thật sự hối hận khi gặp anh!"

Đây thực sự mới là lời Kiều Tịch muốn nói, Kỷ Thừa An cũng cảm thấy vậy.

Hôn, trời đất sụp đổ.

Anh đè cô trên giường, chiếm lấy cổ cô, một cái tay khác cũng bị anh gắt gao giữ lại, môi của anh đè xuống, đầu lưỡi cạy môi cô ra dò xét đi vào quấn lấy lưỡi cô, có một loại cảm giác run rẩy kinh người ở trong miệng của cô mạnh mẽ xong tới, hơi thở bá đạo hoàn toàn bao phủ cô.

Không có chỗ trốn......

Trong đầu của cô hiện ra mấy chữ, thật là buồn cười, nếu như hiểu rõ mình trêu chọc nhân vật nguy hiểm như thế này, lúc đầu cô tuyệt đối không ngu ngốc tự chui đầu vào lưới.

Không hài lòng với việc cô không chuyên tâm, anh hơi trừng phạt, lúc rời đi thoáng dùng sức cắn đôi môi trơn bóng của cô.

"Hứ ——" cô hít ngụm khí lạnh, bất mãn nhìn chằm chằm người đang trên người cô.

Anh không thèm để ý, nhìn vết máu môi cô, chậm rãi nở nụ cười, vô cùng mê hoặc, vươn đầu lưỡi ra liếm phần đỏ thẫm trên môi cô đi, đôi mắt sạch sẽ trong suốt nhìn chằm chằm cô, giống như mới vừa rồi không phải là anh vậy.

Người trưởng thành rất ít người có đôi mắt trong suốt như vậy, bởi vì đã sớm nhiễm lõi đời mà không còn thuần khiết nữa.

Người này lại có một đôi mắt đặc biệt như vậy, màu đen rất đậm, không có chút ánh sáng nào. Tất cả ánh sao sẽ lu mờ trước đôi mắt ấy, hình như ẩn chứa sự tàn bạo không dễ phát hiện, nhìn kỹ lại phát hiện thật ra thì ánh mắt anh vô cùng tinh khiết thánh thiện, một đôi mắt nhìn cô giống như cô là thế giới duy nhất.

Cô luôn luôn tìm đường lui cho mình, vậy bây giờ thì sao?

Đường lui của cô là cái gì?

Kiều Tịch rút tay phải ra lau mặt của anh, dưới tay truyền đến cảm giác mát lạnh từ da thịt nhiệt độ thấp, nhẵn nhụi bóng loáng giống như sứ trắng, thật là đáng tiếc, cô thầm than trong lòng.

Tại sao không thể là một tiểu bạch thỏ thật đáng yêu thánh thiện, cô không có hứng thú với loại động vật nguy hiểm như hổ.

Tay thuận thế xuống phía dưới, lấy con dao gọt trái cây từ trong tay áo ra đặt bên cổ người đàn ông, Kiều Tịch mỉm cười, dính đến vết thương ở khéo miệng, nhưng bây giờ cảm giác đau đớn này càng khiến cô khuây khoả hơn, "Thân ái, mở còng tay ra đi, nếu không tôi thật sự sẽ động thủ."

Anh híp mắt nhìn cô không nhúc nhích, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cười nhẹ nhàng, híp mắt nhìn Kiều Tịch đang nằm ở dưới người anh.

Lần này, chơi lớn rồi đấy.

Kiều Tịch thầm than, hôm nay cô thật sự không còn đường lui rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.