Bó Tay Chịu Trói

Chương 45




Editor: Cookie Oh

Kiều Tịch vừa bước vào cửa thì nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở ghế đầu tiên, khoảng ba mươi năm đến bốn mươi tuổi, vóc người trung bình, hơi mập, da hơi vàng, mặc một bộ âu phục rất đắt, cổ áo sơ mi phồng lên.

Nhưng mà có việc nhờ người ta, Kiều Tịch cũng đành phải lên tinh thần, cười thân thiện với người nọ, gật đầu chào.

Người kia xem ra có chút được, nhưng ánh mắt đó khiến Kiều Tịch rất không thoải mái, từ lúc cô bước vào cửa không kiêng kị chút nào mà dùng cặp mắt đục ngầu quan sát cô, tầm mắt còn lưu luyến ở ngực và mông cô, giống như đang kiểm định vậy.

Kiều Tịch cau mày, muốn ngồi cách xa người này một chút, lại bị cha Kiều kéo vào ngồi cạnh người đó.

"Trương tổng, tôi tự phạt ba ly, nhìn xem." Cha Kiều kính người nọ, uống 3 ly rượu trắng liền, sau đó giơ ly rượu đã cạn cho người nọ nhìn.

Trương tổng bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Anh Kiều quả nhiên rất đủ thành ý đó."

Hai người lại khách sáo một hồi.

Kiều Tịch có thể nhìn ra người này cố ý ngồi ngâm, cha Kiều nói hồi lâu anh ta mới uống một ly, mà cha Kiều đã uống bảy tám ly rồi.

Hai người đàn ông này nói chuyện kinh doanh một chút, Trương tổng chuyển đề tài, nhìn Kiều Tịch: "Cô Kiều làm việc ở đâu vậy?"

Nhất thời mọi ánh mắt trên bàn cơm đều nhìn về phía cô.

Kiều Tịch cười: "Tôi làm ở thành phố A."

"Thành phố A, thủ đô, không tệ, không tệ, có điều không phải ở đó cạnh tranh rất kịch liệt sao?"

"Tôi thích công việc có tính thách thức."

"Vậy sao, tôi cũng thích vậy." Nói xong cười haha, Kiều Tịch không hiểu sao cả người bỗng thấy lạnh.

"Năm nay cô Kiều bao nhiêu tuổi rồi?"

Kiều Tịch không nhịn được khóe miệng rựt rựt, nói thật chậm: "Tuổi của phụ nữ không dễ nói ra được đâu."

"Vậy sao," Trương tổng quan sát cô, "Khoảng thời gian đẹp nhất của người phụ nữ chỉ được mấy năm, cô Kiều phải giữ thật tốt nha."

Lời này thật sự xúc phạm người ta mà, theo tuổi của anh ta, Kiều Tịch gọi anh ta một tiếng chú cũng không phải quá đáng, lại dùng giọng điệu ngạo mạn như vậy nói lời đùa cợt. Diễn đàn LÊ QuýĐôn

Nhưng vì có việc nhờ người ta, Kiều Tịch nhẫn nhịn, không nói tiếng nào.

Trương tổng quơ quơ ly rượu, ra hiệu với cô, còn nói: "Cô Kiều làm công việc gì vậy?"

Kiều Tịch không muốn uống nhiều rượu ở bên ngoài, cho nên chỉ trả lời anh ta: "Tôi làm ở công ty nước ngoài, chủ yếu là đảm nhiệm các dự án."

Thấy Kiều Tịch không uống rượu, anh ta cố ý cụm ly với cô, Kiều Tịch bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhấp một ngụm.

Ngay sau đó anh ta lại hỏi: "Có phải tiếp rượu không?"

"Đôi khi có tiệc." Cô cau mày chán ghét, cố ý châm chọc anh ta.

Thấy anh ta còn muốn hỏi tiếp, Kiều Tịch hỏi ngược lại, "Anh Trương làm bất động sản sao?"

Nhìn cô chủ động đặt câu hỏi, Trương tổng run lên, nhưng rất nhanh cười nói: "Đúng vậy, một phần tư dự án ở thành phố B đều có tôi tham dự." Nói đến sự nghiệp của mình, bây giờ là thời điểm sự nghiệp anh ta đang rộng mở, trong lời nói tràn đầy tự tin.

Không nhịn được uống nhiều mấy chén, trên mặt phiến hồng, lộ ra làn da vàng, anh ta cười ha ha với Kiều Tịch, mùi rượu phả lên mặt Kiều Tịch, cô không tự chủ ngả về phía sau, sau đó Trương tổng nói: "Cô Kiều là vì phần mộ phía tây kia mà tới đây phải không?"

Kiều Tịch cứng đờ, cười lớn nói: "Đúng vậy, nhờ Trương tổng giúp một tay."

"Giúp một tay?" Anh ta sát gần cô, "Cái này còn phải xem cô Kiều."

Kiều Tịch cau mày, "Có ý gì?"

"Cô Kiều có bạn trai rồi," tay anh ta không khách khí đặt trên đầu gối cô, "Không phải trẻ con nữa, yên tâm, tôi thích người có kinh nghiệm, rất tốt!" Mấy câu nói đó dán vào tai Kiều Tịch nói, ngoài cô ra thì e rằng cha Kiều và mẹ Kiều đều không nghe thấy.

Trong lòng Kiều Tịch tức giận, đẩy anh ta ra, lông mày dựng lên, "Anh Trương, anh quá trớn rồi!"

Cô cố nhịn muốn cho anh ta một cái tát, đứng lên muốn rời đi, kết quả lại phát hiện hai chân không có lực, vừa đứng lên lại ngồi xuống.

Nguy rồi, ly rượu kia!

Trương tổng nhìn cô cười nham hiểm, "Trong ly rượu này có gì đó có thể khiến cô vô cùng tỉnh táo, nhưng cả người không có chút sức lực nào." Ngẩng đầu nhìn cha Kiều và mẹ Kiều, lạnh giọng nói: "Tốt lắm, người cũng đưa tới rồi, các người đi đi."

Kiều Tịch quay đầu, không thể tin nổi nhìn bọn họ, cho dù tuyệt tình thế nào đi nữa, cũng không ngờ được bọn họ lại đối xử với cô như vậy?!

Để cô thay thế Kiều Vọng trở thành hàng hóa đưa cho người khác!

Bọn họ, sẽ thật sự bỏ mình ở lại chỗ này sao?

Cha Kiều đứng lên, cúi người xuống lấy lòng: "Ha ha, được được, đi thôi, đi thôi." Nói xong nắm lấy tay mẹ Kiều.

Mẹ Kiều trầm mặc đứng lên, hai người chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Trương tổng không gặp mặt cô, chỉ nhìn cha Kiều mẹ Kiều một cái, lại nhìn Kiều Tịch châm chọc một chút.

"Cha, mẹ......" Kiều Tịch nhẹ giọng gọi một câu.

Đừng như vậy, đừng bỏ tôi...... Đừng tàn nhẫn với tôi như vậy.

Mẹ Kiều run lên, muốn quay đầu lại, lại bị cha Kiều mạnh mẽ kéo đi mất.

Cạch một tiếng, cửa bị đóng.

Trương tổng cong môi lên, nhìn cô giễu cợt nói: "Xem ra cha mẹ cô không tốt như cô tưởng, cũng không còn cách nào, làm con gái, phải hy sinh chứ sao."

Kiều Tịch cúi đầu, thân thể run rẩy, không thể tin được bọn họ thật sự làm như vậy!

Cuối cùng chút máu mủ thân tình còn lại cũng bị bọn họ tự tay chặt đứt!

Từ nhỏ cô luôn hy vọng có được tình thân, cuối cùng không có cách nào có được, DĐLQĐ cô cũng không muốn cha mẹ như vậy, loại tình thân này, quá lạnh lùng, quá tuyệt tình, nhưng bọn họ không phải là không yêu con gái, chỉ là, không cho cô.

Cô khổ sở nhắm mắt lại, trong đầu rất rối loạn, muốn tìm ra một điều bọn họ đối tốt với cô, tìm cho bọn họ chút lý do, nhưng không có.

Chỉ có mẹ chửi rủa, cha lạnh lùng, em gái giễu cợt.

Cuối cùng cô chỉ có ông nội.

Nghe thấy Trương tổng nói, Kiều Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Để con gái ông đi mà hy sinh đi."

Qua mấy phút sau, cạch một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra, lại là mẹ Kiều, bà lớn tiếng kêu trước cửa: "Họ Trương kia, ông ra đây cho tôi!"

Cha Kiều lôi bà, "Mẹ nó à, đi, chúng ta về nhà."

"Về nhà cái rắm! Bán con gái, tôi không làm được, tôi tình nguyện đi xin cơm với ông trên đường cũng không làm được chuyện này, đâm sau lưng người ta!" Mẹ Kiều khôi phục dáng vẻ hùng hổ mạnh mẽ như trước kia, đẩy cha Kiều ra, cha Kiều không muốn, lôi cánh tay bà đi ra ngoài, mẹ Kiều rút cánh tay về rất nhanh, tức giận chỉ tay vào ông: "Ông có tin tôi cho ông một cái tát nữa không, Kiều Nhị!"

Cha Kiều mím môi, giơ tay lên che mặt bên phải bị đánh đỏ.

Hai người nhìn vào bên trong, thấy Kiều Tịch trầm mặc ngồi ở tại chỗ, gương mặt không có biểu cảm gì, lạnh lùng nhìn bọn họ.

"A, a ——" giọng đàn ông khó chịu ở dưới gầm bàn vang lên, "Đừng, đừng đi......"

Cúi xuống nhìn, cả người Trương tổng nằm trên đất, trên đầu ướt đẫm giống như bị đổ rượu, bò từng chút một đến cạnh cửa cầu cứu, vừa nhìn thấy bọn họ, bắt đầu thở dốc, vịn khung cửa dọa: "Các người tàn nhẫn, chờ đấy, tiền, các người phải trả hết không thiếu một đồng nào cho tôi! Ngay cuối tháng này! Mẹ kiếp! Ông đây sóng to gió lớn, có gì chưa từng gặp qua chứ, thế mà lại bị lật thuyền ở nhà họ Kiều các người, các người, được lắm! Các người giỏi!" Nói xong lại thở hổn hển, đi ra cửa kêu: "Phục vụ, phục vụ!"

Tự mình đóng cửa, cha Kiều cúi xuống nhìn Kiều Tịch, lại nhìn mẹ Kiều, hô một tiếng, "Xong rồi xong rồi, tất cả đều xong rồi! Phụ nữ chính là thất bại! Bà làm cái gì thế hả!" Cha Kiều quát mẹ Kiều: "Không phải nói được rồi sao, mang người đến, giảm một phần ba số tiền cho chúng ta, một phần ba đó! Bây giờ làm thế nào! A!"

Mẹ Kiều mím môi, không nói lời nào, vòng qua cha Kiều đi tới bên cạnh Kiều Tịch, rõ ràng là rất không thích ứng với việc nói dịu dàng với cô, cứng đờ hỏi: "Con... con vẫn ổn đó chứ?"

Kiều Tịch liếc bà một cái, cười một tiếng thật thấp, châm chọc hỏi ngược lại: "Bà nói thử đi?"

Mẹ Kiều không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Kiều Tịch giơ tay trái lên, ném bình xịt hơi cay lên bàn cơm, lạnh lùng nói: "Có lúc cha mẹ còn không hữu dụng bằng cái này, thật buồn cười mà." Nếu không phải sợ Kỷ Thừa An tới bắt cô, cô mang theo cái này bên mình, Kiều Tịch sao có thể chính diện quật ngã người đàn ông đó.

Thật là đáng sợ, cô nên đề phòng người ta, không phải ai khác, mà là cha mẹ ruột của cô!

Cố chịu đựng sự khác thường của cơ thể, Kiều Tịch cười lạnh hỏi bọn họ, "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mẹ Kiều kéo ghế ra ngồi xuống, thở dài nói: "Cha con, ông ấy......"

"Đừng nói đó là cha tôi, tôi không có người cha như thế."

Mẹ Kiều thở dài, nói: "Việc làm ăn của ông ấy xảy ra chút chuyện, thua mất mấy triệu, lập tức sụp đổ, Trương tổng đó, chính là người thu mua công ty cha con hợp tác, vốn cho rằng anh ta có thể giúp đỡ, nào biết anh ta là loại người như thế, biết cha con cưng chiều Kiều Vọng, lại nói muốn dùng nó trả nợ......" Bà che miệng, giọng khàn khàn: "Chúng ta cũng sợ......"

"Vậy bà để tôi thay nó sao?" Kiều Tịch chất vấn bà, giọng ức chế nghẹn ngào, "Tôi cũng là con gái của bà mà, tại sao các người phải đối xử với tôi như vậy? Đối xử với tôi như vậy!"

Mẹ Kiều che mặt, khóc thút thít.

Kiều Tịch nhìn cha Kiều, nhớ tới tối ngày hôm qua ông làm bộ làm tịch, càng buồn nôn, ánh mắt nhìn về phía ông vô cùng căm giận, cha Kiều nghiêng đầu không dám nhìn cô.

Cha mẹ đáng sợ dường nào, vì mình, vì đứa con gái nhỏ của mình, mà bán cô?

Cô thiếu nợ bọn họ cái gì sao?!

"Các người vì sao lại đối xử với tôi như vậy! Tôi làm sai gì sao?" Kiều Tịch đỏ mắt hỏi bọn họ, "Là các người đẩy tôi ra khỏi nhà, cũng là các người đón tôi trở về, tôi ngoan ngoãn như vậy, cho tới bây giờ tôi đều không cự tuyệt các người, tôi nghe lời như vậy, muốn các người cười với tôi một cái, nhưng các người có không! Có không!" Cô khàn cả giọng: "Tại sao đối xử với tôi như vậy! Bà nói đi!"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi......" Mẹ Kiều chỉ khóc, luôn miệng nói xin lỗi.

Cha Kiều cũng trầm mặc, ngồi phía bàn bên kia, cúi đầu không nói, dần dần, vành mắt cũng đỏ lên.

Trong phòng trầm mặc.

Mẹ Kiều cảm thấy cả đời này chưa từng thấy khó chấp nhận như vậy, ngày trước gặp cảnh khổ cực cũng không cảm thấy thế này.

Bà không có thiện cảm với đứa con gái lớn này, nhưng cảm giác được đó là con của mình, để cô làm chút việc, chịu khổ một chút cũng không có việc gì. Nuôi dưỡng Tiểu Vọng ở bên cạnh, nuông chiều, làm chút chuyện nhỏ thôi tay đã mòn rồi, con gái lớn trưởng thành ở nông thôn, chắc chắn có thể chịu khổ một chút, lại nói làm chị thì nên chăm sóc em gái, bà cảm thấy như vậy cũng được, hoàn toàn không cảm thấy có lỗi với việc để con gái lớn làm hết mọi việc. Diễn đàn LeeQuysĐôn

Nhưng từ lần nhận được điện thoại của cô, biết chuyện đứa con gái nhỏ của mình, bà mới phát hiện, có lẽ, mình nợ con gái lớn quá nhiều, rõ ràng đều là máu thịt trên người, bà lại chỉ thích Tiểu Vọng lớn lên ở bên cạnh mình, mà con gái lớn đã trở nên xa lạ như vậy, dùng giọng điệu lạnh lẽo như vậy nói chuyện với mình.

Cô còn nói, không bao giờ về nhà nữa, không nhận bọn họ, khi đó bà mới hiểu được, đứa nhỏ này đã chịu tổn thương rất lớn.

Trong nhà đột nhiên gặp chuyện không may, Tiểu Vọng không giúp đỡ được chuyện gì, chồng cũng không có chủ ý, ban đầu còn muốn Tiểu Vọng đi tiếp Trương tổng đó, cô khuyên can đủ đường ông mới từ bỏ, ai ngờ lại nghĩ tới Kiều Tịch.

Đồng ý, bà không đành lòng.

Không đồng ý thì cuộc sống từ đây về sau sẽ rất cực khổ, bà chịu thế nào được, hai vợ chồng bọn họ cũng già cả rồi, Tiểu Vọng lại không chịu gả đi, trả nợ thế nào đây?

Bà trầm mặc, mặc cho chồng dẫn Kiều Tịch về, tối hôm qua vừa nhìn cô, có ba bốn phần giống mình lúc còn trẻ, mình khổ cả đời, cũng bị mình làm tổn thương, chẳng lẽ lại hại cả đời Kiều Tịch, người con gái trải qua chuyện như vậy, làm sao lập gia đình được?

Lúc ra cửa cô gọi bà là mẹ, bà cảm thấy mình thật sự không xứng với cách xưng hô này.

Đi được mấy bước không chịu nổi sự áy náy trong lòng, tát ông chồng một cái rồi mắng cho ông tỉnh ra, rồi mới trở lại.

May mà Kiều Tịch không sao, nhưng ánh mắt của cô đã nói với bà, cô tuyệt đối sẽ không nhận bà.

Bà, thật sự mất đứa con gái lớn này rồi.

"Ha ha," Kiều Tịch cười tự giễu, "Có một số người nhất định không được cha mẹ yêu thương, cũng có một số người, nhất định không được con gái hiếu thảo." Kiều Tịch lạnh lùng nhìn bọn họ: "Tôi chống mắt thật to nhìn các người, đến cuối cùng, là các người nuôi Kiều Vọng, hay là Kiều Vọng nuôi các người?"

"Mẹ có lỗi với con." Mẹ Kiều khóc lóc, lớp trang điểm trên mặt mất hết sạch, "Mẹ thực sự xin lỗi con ——"

Kiều Tịch căm hận nhìn bà, "Bây giờ nói những thứ này có ích không! Từ khi các người đi ra khỏi gian phòng này cũng đã bỏ tôi rồi!" Cô hung hăng nhìn cha Kiều và mẹ Kiều, rơi nước mắt nói: "Các người sẽ mãi mãi không quên được ngày hôm nay, hôm nay, các người tự tay bán con gái mình! Các người hoàn toàn không phải là người!"

Cha Kiều và mẹ Kiều nghe vậy cũng không khỏi sững sờ, trái tim cũng quặn đau, bởi vì bọn họ biết, cô nói đúng.

Chính tay bọn họ bán con gái mình, cả đời này, sẽ bị dằn vặt.

Cả đời này, không thể yên bình hưởng tuổi già, bọn họ vĩnh viễn sẽ nhớ một ngày này, cái ngày bọn họ mất một đứa con gái.

Về phần Kiều Vọng, đứa con gái tùy hứng bị bọn ông nuông chiều thành quen, thật sự có thể hiếu thuận với bọn họ sao?

Mẹ Kiều khóc lóc, cường hãn như bà mà hôm nay cũng bị lời Kiều Tịch đánh ngã.

Mười đầu ngón tay Kiều Tịch cắm sâu vào thịt ở lòng bàn tay, hồi lâu, cô cũng không ghìm nổi mà rơi nước mắt.

Vì cuối cùng cô vứt bỏ tình thân, cũng vì giấc mộng đẹp của mình vỡ tan.

Bỗng nhiên cửa kêu cạch một tiếng mở toang ra, một người với vóc người thon dài cân xứng, đường nét khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, làm lòng người chấn động, đôi mắt như ngọc đen, lạnh lẽo u ám, mê hoặc lòng người.

Từ lúc bước vào cửa, ánh mắt khóa chặt trên người Kiều Tịch, như cảm ứng được gì đó Kiều Tịch cũng ngẩng đầu lên, hơi sững sờ nhìn người ngoài cửa.

Cô hoảng hốt, không gian như bị xé rách, chỉ còn lại người đàn ông trước mặt, phía sau anh giống như có ánh sáng lấp lánh, bước trên mây đến, vươn một tay ra, cứu cô.

Cô híp mắt mờ mịt, đầu choáng váng.

Kỷ Thừa An đi tới bên cạnh cô, Kiều Tịch vẫn sững sờ nhìn anh.

Anh ôm cô lên, xoay người muốn rời đi.

Mẹ Kiều phản ứng kịp, vội vàng ngăn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt lại, run rẩy nói: "Cậu... cậu là ai, cậu không thể......"

"Xin lỗi," anh lướt qua bà, từ tốn nói một câu: "Cô ấy là của tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.