Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 88




Lại là rượu, lần trước chính vì rượu mà nàng rước lấy một đống phiền toái, nàng đã sớm thấy nó là: “xin miễn cho kẻ bất tài”. Nàng nhìn chằm chằm chất lỏng màu hồng trong ly, cố kị lui về sau vài bước.

Hắn nở nụ cười có vài phần vô hại, bưng ly rượu lên, hướng nàng tăng thêm một chút: “Thế nào? Em không hãnh diện? Anh hôm nay khó được mời em một chén.”

Gian phòng này chỉ có hai bọn họ, dù sao hắn cũng không ác ý, chỉ cần không cần uống hết như lần trước, lễ phép nhấp môi cũng không sao.

Nàng chậm rãi đi đến gần hắn, giơ tay nhận lấy, hai ly rượu khẽ chạm, phát ra tiếng thanh thúy, nàng nhấp một ngụm, cảm giác cũng không cay lắm.

“Loại rượu này rất thích hợp với phụ nữ.” Hắn cũng nhấp một ngụm, hơi giơ ly rượu về phía nàng, tiếng nói dụ hoặc mà trầm thấp, “Uống hết nó cũng không sao.”

Nhìn thứ rượu màu đỏ lẳng lặng trong ly, nàng đưa ly rượu lên môi, lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, vài thân ảnh bước vào.

“Doãn tổng, lần này ngài quá, …. Quá khách khí, an bài cho tôi một lần diễm… diễm phúc như vậy, tôi nên…. Nên…”

Người trung niên vừa bước vào trái phải ôm hai cô gái khêu gợi, xem ra đã ngà ngà say.

Doãn Lạc Hàn trên mặt xẹt qua một chút khác thường, cúi đầu lại rót một ly, “Lý Đổng, ngài nói gì vậy, ngài là bạn của ba ba tôi, sinh ý giao tình nhiều năm như vậy. Lần này lại là hạng mục hai bên cùng kí kết, thịnh tình chiêu đãi ngài cũng là đương nhiên.”

Nhân lúc hắn đang cùng Lý Đổng nói chuyện không chú ý, nàng lặng lẽ đổ rượu vào bồn cây cảnh bên cạnh, chính mình rất dè chừng rượu, không muốn lại xảy chuyện như lần trước.

Nàng vừa nâng cốc đặt lên bàn, nháy mắt liền cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi vật trước mắt lay động lợi hại, nàng tựa hồ cảm thấy người tên Lý Đổng kia đang nhìn mình không chớp mắt.

“Doãn tổng, người đàn bà bên cạnh ngài bộ dạng cũng thật có hương vị.” Lý Đổng chậm rãi đẩy hai ả đàn bà trong lòng ra, mãnh liệt nhìn chằm chằm nàng.

Đầu quá nặng, nàng phải tựa vào sô pha phía sau, trước mắt mơ mơ hồ hồ, bóng người chồng chất, nàng nhắm hai mắt lại.

Doãn Lạc Hàn không nói gì, Lý Đổng lại tiếp tục nói xong, “Doãn tổng, đây là người đàn bà của ngài đi, ngài thật có mắt nhìn, làn da cũng thật trắng nộn a, dáng người cũng rất được, là loại tôi chưa hưởng qua…”

Nàng dần bình tĩnh hơn, ánh mắt không thể mở ra, nhưng lỗ tai lại phát huy tác dụng, nghe được rất rõ ràng, không phải lão già kia có chủ ý gì với mình chứ… Sẽ không, Doãn Lạc Hàn sẽ bảo vệ nàng.

Doãn Lạc Hàn trầm mặc không nên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng rót rượu.

Chuông cảnh báo trong người reo vang ầm ĩ, nàng sâu sắc cảm giác cặp mắt đáng khinh kia đang đánh giá nàng như một món hàng hóa. Nàng muỗn giãy dụa đứng lên, nhưng toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào, xem ra chính mình thật sự say.

Nhưng mà đừng lo, hắn sẽ bảo vệ nàng, nàng cũng không lo lắng điểm này.

“Lý Đổng, đàn bà đối với tôi mà nói, chỉ là một bộ quần áo, vừa mặc thì thấy mới mẻ, nhưng qua một thời gian, cảm giác mới mẻ sẽ không còn, cho dù ngài không mượn của tôi, tôi cũng sẽ ném nó xuống.”

Lòng của nàng bị những lời này cắt vào, không, đây không phải là hắn, không phải hắn nói, hắn sao lại có thể nói như vậy, nàng không phải đặc biệt với hắn sao?

“Được, được, được lắm, tôi hiểu ý tứ của anh rồi, tôi đây cũng không khách khí đâu!” Không trung vang lên tiếng xoa tay hưng phấn, nàng cảm nhận lão già phun hơi thở đục ngầu kia đang dần dần tới gần mình.

Nhưng mà thân thể của nàng không thể nhúc nhích, quan trọng nhất là, sô pha hơi chấn động, Doãn Lạc Hàn hình như đứng lên, “Lý Đổng, cô ta đã uống rượu, ôn nhu một chút.”

Tiếng nói của hắn rõ ràng như thế, mang theo ái muội không hề che dấu. Nàng không hiểu, nàng thật sự không hiểu, cho dù chân tướng như hắn nói, cảm giác mới mẻ về nàng đã qua, vì sao hắn không ném nàng đi, mà lại như bây giờ, đem nàng trở thành món hàng cho người khác đổi lấy lợi ích.

Nàng lo lắng muốn đứng dậy hỏi rõ tất cả, nhưng đầu óc mơ màng choáng váng lợi hại, khí lực trong cơ thể như chìm xuống, nàng không thể dùng nửa phần lực.

Hắn nói muốn chung sống hòa bình, ngày đó hắn đối nàng độ ấm có thêm, cũng tôn trọng nàng, hiện tại vì sao lại phải như vậy? Nàng nghĩ không ra, nàng tưởng không rõ, chẳng lẽ đây là cảnh trong mơ?

“Hiện tại ta thật phi thường muốn hưởng hương vị người đàn bà này.” Có bàn tay béo mập xa lạ run run niết khuôn mặt trơn bóng mềm mại của nàng, mùi rượu hôi thối cũng theo đó chui vào lỗ mũi.

Đây không phải mộng, đây thật sự không phải mộng, nàng rốt cuộc không thể lừa gạt chính mình, Doãn Lạc Hàn, vì sao hắn phải đối đãi với nàng như vậy? Lòng của nàng từng từng chút rơi xuống vực sâu vạn trượng.

“Lý Đổng, chúc ngài hưởng thụ vui vẻ.” Hắn trầm thấp nói, theo sau vang lên tiếng bước chân của hắn cùng… tiếng sập cửa.

Hắn đi ra ngoài, hắn thế nhưng cứ như vậy đi ra ngoài.

Ý nghĩ chợt trở nên thông suốt, thì ra tất cả đều là cạm bẫy, chén rượu kia hắn đã giở trò gì đó, nếu không sao có thể chỉ nhấp một ngụm rượu liền ngã xuống, như vậy nàng tuyệt đối rơi vào tình huống cái gì cũng không biết bị hắn đưa cho lão già này.

Từ khi nàng gọi điện thoại cho hắn, hắn nói nàng đến Club lấy chìa khóa, từ lúc đó hắn đã không có ý tốt đẹp gì, suy nghĩ cẩn thận lại, nàng như rơi vào băng ngục vạn năm, lạnh thấu từ đầu đến chận.

Vì sao hắn phải như vậy? Vì sao? Nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt rơi xuống, bàn tay xấu xa kia bắt đầu cởi bỏ áo khoác của nàng, nàng dùng hết toàn lực mở đôi mắt trầm trọng, dùng âm thânh hư nhuyễn nói xong, “Dừng tay, không được động vào tôi… Ông tránh ra, tránh ra…. Có nghe hay không?…..”

“Hả, thì ra còn tỉnh… Hắc hắc, mọi chuyện càng lúc càng vui vẻ…”, ” So với việc cô em bất động như người chết, chẳng bằng bây giờ có cảm giác.”

Bàn tay móng lợn kia cởi áo khoác của nàng xong, lại bắt đầu cởi bỏ quần trên người hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.