Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 434




Ăn xong miếng bít tết, cô thỏa mãn dựa lưng vào ghế, xoa xoa cái bụng no kềnh.

Thấy hắn vẫn còn đang cắt bít tết ăn, cô xun xoe “Em ăn xong rồi, để em phục vụ anh.”

“Vẫn là bà xã của anh tốt nhất!” Hắn cười đẩy đĩa bít tết sang phía cô, chăm chú nhìn cô cắt nhỏ từng miếng, sau đó chợt nổi hứng “Em đút cho anh đi.”

“Thôi!” Cô ngại ngùng nói nhỏ “Đang ở nơi công cộng, về nhà rồi…”

“Nếu vậy, có khi chút nữa anh sẽ quên không cho em bất ngờ mất! Như vậy thì phải làm sao?” Hắn xoa xoa cằm, đôi mắt gian xảo lại tỏ ra ngây thơ vô tội.

Tên này thật đúng là…! Nhưng hắn đánh đúng vào tâm lý của cô rồi. Đúng là cô không thể kìm được tò mò, đành mím môi, xiên một miếng bít tết, sau đó giống như làm việc gì xấu, lén lén lút lút nhìn xung quanh, thấy không có ai đang nhìn về phía này, cô mới vội vàng duỗi thẳng tay, đút miếng bít tết vào miệng hắn đã đang há chờ sẵn.

Sau đó, cô lườm hắn một cái, hiếu kì hỏi “Anh nói được chưa?”

Hắn nuốt miếng bít tết, đột nhiên vươn hai tay nhéo má cô “Đút cho anh ăn xong, anh mới nói cho em biết.”

Cô há hốc miệng, sau đó cúi gằm mặt, hai tai đỏ lên “Hàn, anh đừng trêu em nữa… Ở đây có bao nhiêu người… cùng lắm thì về nhà em đút cho anh…”

“Là em nói đó!” Hắn hưng phấn cắt lời cô “Chẳng mấy khi em chủ động như thế này, thật khiến anh mong chờ đến đêm quá….”

Nghe được ra sự ái muội trong giọng hắn, mặt cô đã đỏ lại càng thêm đỏ, bàn tay trở nên luống cuống vụng về, khó khăn lắm mới cắt xong miếng bít tết đưa qua cho hắn.

Di động của cô rung lên một cái. Cô mở điện thoại ra, là tin nhắn của Chỉ Dao, hẹn cô chiều nay cùng đi dạo phố.

“Hàn, Chỉ Dao hẹn em chiều nay đi dạo phố.”

Hắn mím môi cười cười “Ừm, dù sao chiều nay em cũng rảnh rỗi, mua thêm quần áo cũng tốt. Tiền em có đủ không, để anh…”

“Đủ, đủ! Số tiền lần trước anh chuyển cho em, em còn chưa dùng đến mà!” Cô vội vàng xua tay, nhắn tin trả lời Chỉ Dao.

Năm mươi phút sau, hai người nắm tay nhau ra khỏi nhà hàng.

Hắn nhìn gương mặt trong trẻo của cô, dịu dàng nói “Huyên, anh đưa em về trước. Bất ngờ em đợi đến tối nhé!”

Cô không cần nghĩ ngợi gật đầu “Vâng, em về trước xem Tiểu Lạc Lạc thế nào rồi. Dù sao một giờ nữa mới đến giờ hẹn của em và Chỉ Dao, đến lúc đó em tự lái xe đi cũng được.”

Thấy cô cứ mở miệng ra là Tiểu Lạc Lạc, Doãn Lạc Hàn nghiêm túc nói “Huyên, anh hỏi em một chuyện.”

“Vâng, anh hỏi đi.” Cô dừng bước, quay sang nhìn hắn.

“Đối với em, anh hay Tiểu Lạc Lạc quan trọng hơn?” Đôi mắt sáng tinh anh của hắn dán chặt lấy cô, bàn tay to lớn vẫn bao chặt lấy tay cô, mà dường như có chút căng thẳng.

“Chuyện này…” Cô ậm ừ “Cái này khó nói lắm… anh là người em yêu, là người em muốn đời đời kiếp kiếp ở bên, còn Tiểu Lạc Lạc là kết tinh tình yêu của chúng ta… Cả hai người em đều rất yêu!”

“Không được, anh muốn một đáp án chính xác.” Hắn bá đạo nói.

Sao hắn có thể ghen với cả con trai của mình thế này?! Cô dở khóc dở cười, cũng may bãi đỗ xe im ắng, không ai nghe thấy họ nói chuyện, nếu không nhất định người ta cũng không nhịn được cười trước thái độ nghiêm túc của Doãn Lạc Hàn khi hỏi một vấn đề buồn cười như vậy.

“Huyên, mau nói đi, anh muốn biết đáp án.” Hắn vươn tay giữ lấy eo cô, ép cô vào tường, cúi mặt thật thấp, mắt hai người chỉ còn cách nhau khoảng 10cm.

Nuốt nước miếng, cô biết nếu giờ không thuận theo hắn, tình hình có thể sẽ rất nghiêm trọng. Đặt tay lên cổ hắn, cô nói thật nhỏ “Đương nhiên là anh quan trọng hơn.”

“Vậy mới đúng chứ!” Lúc này hắn mới nở nụ cười, thuận thế áp môi lên môi cô, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi mềm mại của cô, đùi phải lại xen vào giữa hai chân cô.

Một dòng điện xẹt qua cơ thể cô khiến cô tê dại. Cô ôm chặt lấy bờ vai hắn, bị khí thế của hắn lấn át, hoàn toàn xụi lơ vô lực trong lồng ngực hắn.

Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng xe thể thao. Doãn Lạc Hàn vẫn không hề có ý định dừng lại động tác đang làm, nhưng Mân Huyên thì như bừng tỉnh, vội đẩy hắn ra, oán trách đấm nhẹ vào ngực hắn “Tại anh đó, làm người khác nhìn thấy rồi!”

“Em là bà xã thân yêu của anh, chúng ta thân thiết là chuyện hợp tình hợp lý mà.” Hắn cười nhẹ lịch lãm mở cửa xe, để cô ngồi vào trong.

Cô vội vàng ngồi xuống, lơ đãng nhìn chiếc xe thể thao đang tiến vào, đỗ ở vị trí bên cạnh xe của Doãn Lạc Hàn.

Là một chiếc Maserati nhìn rất quen, khiến cô không khỏi chú ý, dán mắt vào cửa xe đang từ từ mở ra. Người bên trong đi ra có dáng người cao lớn, gương mặt nhìn nghiêng chỉ thấy sống mũi cao thẳng, tản ra cảm giác thần bí lạnh lùng, khiến người ta không khỏi rùng mình. Là Trác! Đã lâu cô không gặp anh, dường như gần đây anh đang bận việc gì…

Doãn Lạc Hàn ngồi vào trong xe, thấy cô định bước ra khỏi xe thì giữ tay cô lại “Em làm gì vậy?”

“Là Trác… anh trai của em… lâu rồi em chưa gặp anh ấy……” Cô nói có chút lộn xộn, cố gỡ tay hắn ra để bước ra ngoài.

“Anh biết, nhưng em không được đi.” Hắn bá đạo ôm chặt cô lại, giọng nói mang ngữ khí không cho phép cô phản đối “Anh trai thì sao? Em có anh là được rồi.”

“Hàn, để em xuống đi, không anh ấy đi mất mất!” Cô lo lắng nhìn Trịnh Trác đang rảo bước càng lúc càng xa.

Một bàn tay mạnh mẽ áp lên ót cô, đôi môi ướt át chặn lại lời nói của cô, cánh tay uốn lượn như rắn trên lưng cô, thân hình nóng rực dán vào cơ thể mềm mại của cô, khiến cô mất đi sự phản kháng, mềm mại ngã vào lòng hắn.

Tay hắn len vào ngực cô, nhạy bén nghe ra được âm thanh thỏa mãn của cô, đôi mắt lập tức nóng rực, áp cô vào ghế xe, một bàn tay lần ra phía sau lưng cô, thành thạo cởi váy áo của cô.

Cảm giác được phiến lưng lành lạnh, cô tỉnh tảo hơn một chút, thở hổn hển giữ lấy tay hắn “Hàn, đừng như vậy, đang ở trong xe…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.