Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 424




Vì những lời hắn nói vào lúc đó mà trong buổi chiều đi chơi, cô cũng không thoải mái. Chạng vạng về nhà, cô lên thăm Tiểu Lạc Lạc đang ở trong phòng trẻ con, rồi lại đi xuống phòng bếp. Dưới bếp, Doãn Lạc Hàn đã cho tất cả người giúp việc lui xuống, đeo tạp dề, xắn tay áo chui vào bếp, nói là tự tay làm bít tết cho cô.

Nhắc tới bít tết, đương nhiên khiến người ta liên tưởng đến bữa tối với ánh nến lung linh. Cô khoái trá mở tủ, lấy ra vài cây nến, sau đó lại xuống hầm rượu lấy lên một bình rượu vang, rót sẵn vào hai chiếc ly đặt trên bàn ăn.

Chuẩn bị xong tất cả, thấy hắn vẫn chưa đi ra, cô lại tắt đèn trong phòng ăn, dọn sẵn những đồ ăn khác lên bàn, lúc này mới thấy hắn bê hai đĩa bít tết bốc hơi nghi ngút đi lên.

Mùi của bít tết thực sự rất hấp dẫn. Cô vui vẻ cầm lấy dao nĩa, tay phải vừa bắt đầu cắt bít tết, đã bị tay hắn giữ lại. Hắn mỉm cười dịu dàng nhìn cô “Em yêu, em có quên gì không?”

Cô hiểu ý bật cười, chạy qua phía bên kia bàn hôn chụt một cái lên môi hắn, sau đó ngọt ngào nói “Tự tay làm bít tết cho em, vất vả cho anh rồi!”

Tay hắn đặt lên gáy cô, mê luyến hôn cô, sau đó thì thào “Huyên, anh đói……”

“Vậy mình bắt đầu ăn thôi!” Cô ngây thơ trả lời, lại chạy về chỗ của mình.

“Huyên, em biết anh đang nói gì không?” Hắn thở dài, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, lại cười đầy gian tà “Ăn xong bữa tối, anh sẽ ăn em.”

Cô mím môi cười, cúi đầu chuyên tâm ăn bít tết, nhưng mới ăn được một nửa, cả người đã bị nhấc bổng lên. Cô hoảng sợ, nhìn dao nĩa vẫn còn cầm trong tay, không dám tin sợ hãi kêu “Hàn, em còn chưa ăn xong mà!”

Cánh tay hắn ôm cô vẫn không lỏng ra chút nào “Anh chỉ nói anh ăn xong rồi sẽ ăn em, chứ cũng không nói em.”

Cô chu môi, giãy nảy phản đối “Bỏ em xuống đi, em còn chưa no mà.”

“Không sao, anh sẽ giúp em no….” Giọng nói của hắn vừa trìu mến, lại vừa có chút ngả ngớn.

Cô biết mình phản đối vô ích, yên lặng nhắm mắt lại, buông tay. Dao nĩa rơi xuống thềm, vang lên tiếng “keng keng”.

Hắn chỉ vừa bế cô vào phòng ngủ, quần áo trên người cô đã bị cởi sạch. Hắn đặt cô lên giường, đầu gối mạnh mẽ tách hai chân của cô ra, bàn tay vừa to lớn, vừa nóng bỏng trêu đùa nơi mềm mại bí ẩn của cô.

Bị hắn công kích nhiệt tình như vậy, cô cắn môi thở gấp, ánh mắt càng lúc càng mê đắm, tràn đầy dục vọng.

Hắn nhếch môi gian tà, khàn giọng thì thầm “Muốn anh phải không? Em cởi đồ giúp anh đi……”

Cô nuốt nước miếng, run run vươn tay cởi bỏ từng chiếc quần chiếc áo trên người hắn. Hắn ôm chặt lấy cô, cả hai người đều đầm đìa mồ hôi, không rõ là của ai với ai…

Hắn áp đầu vào ngực cô trêu đùa, khiến cho nụ hoa của cô cứng lên, sau đó đôi môi lại dời xuống bụng cô, kích thích từng tế bào trên người cô, khiến những tiếng rên rỉ càng lúc càng nhiều.

Cô cố lấy hết lý trí còn sót lại, bày tỏ với hắn “A…… Hàn…… Ưm…… Em…… Em muốn….. Em muốn sinh con gái nữa……”

“Không được!” Hắn lập tức phản đối, vòng tay cô ra phía sau, dùng sức tiến vào cơ thể cô.

“Đừng…… A…… Chờ một chút…… Hàn, em thật sự…… Thật sự muốn sinh…… con gái……” Cô vừa thở vừa nói, giơ hai tay muốn đẩy hắn ra, muốn làm hắn thay đổi ý kiến, nhưng hắn căn bản không cho cô cơ hội nói nữa, giữ chặt lấy cô, chuyển động càng lúc càng nhanh.

Cảm giác thỏa mãn khi bị lấp đầy khiến cô dần đánh mất lý trí, chỉ có thể để mặc hắn trêu đùa, sau đó cảm giác kích thích càng lúc càng mạnh, khiến cô cũng ép sát vào người hắn, để dục vọng tràn đầy khắp cơ thể.

Một hồi sau, cô nhắm chặt hai mắt, xụi lơ trên giường. Hắn vòng tay qua eo cô, xích cô lại gần phía hắn, để cô hoàn toàn được bao bọc trong lòng hắn. Cô cũng ghé đầu vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại lặp lại “Hàn, mình sinh thêm một bé gái nữa đi!”

Hắn ôm chặt lấy cô, cọ cằm vào đỉnh đầu cô “Như thế này không tốt sao? Anh và em đã có Tiểu Lạc Lạc rồi…”

“Em yêu Tiểu Lạc Lạc, nhưng em cũng muốn có con gái nữa… Em sẽ có thể buộc tóc cho con, cho con mặc những bộ váy lộng lẫy như công chúa, mua cho con những đôi giày xinh xinh màu hồng, lại có thể nghe con ngâm nga một bài hát thiếu nhi khi đang ngồi trong lòng em……” Thấy hắn chỉ hoàn toàn im lặng, cô nhíu mày “Hàn, anh ngủ rồi à?”

Hắn hôn lên trán cô, cười nhẹ “Không, anh vẫn đang nghe. Nghe em nói, anh cũng bắt đầu thấy hơi động tâm…”

“Thật sao?” Cô ngẩng mặt nhìn hắn, kích động hỏi lại “Vậy mình sinh thêm một bé gái nữa, được không?”

Hắn thở dài, đôi mắt lóe lên một tia thương xót “Nhưng mà… Huyên, anh không thể quên được ngày em sinh Tiểu Lạc Lạc… Đau đẻ suốt bảy tiếng, sau đó lại trải qua gần một tiếng đồng hồ mới sinh được Tiểu Lạc Lạc bình an vô sự… Trong suốt quãng thời gian đó, đã có những lúc anh rất sợ… Anh không muốn nhìn thấy em phải khổ sở như vậy nữa.”

“Em không sợ.” Cô cương quyết lắc đầu “Khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lạc Lạc, em chỉ thấy tất cả đều rất đáng để đánh đổi. Hàn, anh cũng hiểu mà… cảm giác hạnh phúc đó, không gì có thể thay thế được….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.