Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 42




Nhìn nàng giận dữ đóng sầm cửa xe, khuôn mặt lạnh lùng của Doãn Lạc Hàn không lộ chút cảm xúc nào, ấn một nút nhỏ, cửa thủy tinh cách âm với lái xe được mở ra, thanh âm lạnh như băng trực tiếp ra lệnh: “Lái xe.”

Mười phút sau, chiếc Cadillac dừng lại, cửa xe bị mở ra, một thân ảnh mặc váy ngắn bó sát chui vào, như bạch tuộc ép sát vào người Doãn Lạc Hàn.

“Lạc, hôm nay sao lại đón người ta trễ vậy?” Nữ nhân dính vào ngực Doãn Lạc Hàn, mắt toát lên tia nhìn tham lam: “Người ta đứng ở chỗ này đợi hơn nửa giờ, giờ chân người ta đau quá, đôi giày chắc cũng sắp hỏng rồi. Anh phải bồi thường người ta, người ta hôm nay nhìn trúng một đôi Jimmy choo…”

Thì ra là muốn một đôi giày Jimmy choo, đây mới là mục đích cuối cùng của cô ta. Doãn Lạc Hàn nhếch môi châm biếm, mắt nhìn khuôn mặt son phấn dày cộm, dáng vẻ kệch cỡm xoa bóp mắt cá chân, làm hắn dấy lên một loại cảm giác chán ghét, có lẽ bốn tháng là quá dài, cảm giác mới mẻ của hắn với nàng đã đến giới hạn.

Thấy hắn không nói gì, nữ nhân kia hiển nhiên có chút hoảng, nàng thấy mắt hắn không hờn giận, nghĩ đến hắn luôn luôn thích nữ nhân nhiệt tình như lửa, vội vàng trưng ra một nụ cười kiều mị: “Lạc, hôm nay em có một bất ngờ rất lớn dành cho anh.”

Nữ nhân một bên yêu kiều, nhẹ nhàng nói, một bên lấy tay nhẹ nhành đẩy cà vạt của hắn, thuần thục lướt qua chiếc áo lót nửa khép nửa mở, bàn tay dụ hoặc xoa nắn khuôn ngực tinh tráng.

“Kinh hỉ phải không? Tôi nghĩ tôi thật chờ mong kinh hỉ của em.” Hắn ái muội tà nghễ nhìn nữ nhân kia, nhưng ánh mắt lại tuyệt đối lạnh lùng. Cảm giác mới mẻ của hắn với nữ nhân luôn rất ngắn, dài nhất cũng không vượt qua ba tháng. Bất tri bất giác tời gian đã qua, hắn muốn từ ngày mai có một vật yêu gợi cảm bên người.

Thân ảnh cầm bánh ngọt hiện lên trước mắt, hành động của nàng đã nhắc lại cho hắn một sự thật tàn nhẫn nhất, cõi lòng thoáng chốc âm u vô cùng, lúc này hắn hoàn toàn bị thống khổ áp lực xâm chiếm.

Hắn nheo đôi mắt u ám, ôm chặt nữ nhân bên cạnh, giơ phút này hắn cần gấp một nữ nhân để phát tiết, có thể làm chính mình quên đi kí ức thống khổ kia.

Nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng của Doãn Lạc Hàn, nữ nhân bên cạnh tự cho là có thể làm cho hắn hứng thú, lắc ngực: “Kinh hỉ này người ta phải mất vài ngày mới nghĩ ra, anh sẽ thích.”

Nữ nhân không khỏi có chút đắc ý, chính mình làm bạn trên giường của hắn tới bốn tháng, vượt xa tin đồn bên ngoài rằng cảm giác mới mẻ của hắn với nữ nhân nhiều nhất là ba tháng, hiện tại nàng có lý do tin tưởng vững chắc rằng, không lâu nữa, mình sẽ đá văng thiên kim Giản thị, để ngồi vào vị trí Doãn phu nhân không biết bao nhiêu nữ nhân thèm thuồng điên cuồng kia.

Chiếc xe dừng lại trước khách sạn quốc tế Việt Trạch, hai gã gác cửa vừa liếc mắt liền nhận ra chủ nhân chiếc xe là ai, chầm rãi chạy đến mở cửa xe.

Khách sạn Việt Trạch là sản nghiệp của tập đoàn Đường Thịnh, tổng tài Doãn Lạc Hàn nhiều năm qua đều ở phòng tổng thống sang trọng xa hoa trên tầng cao nhất.

Doãn Lạc Hàn nhanh chóng bước xuống xe, hai tay vừa đút vào túi, một cánh tay mềm mại đã quàng vào khuỷu tay: “Lạc, anh chờ người ta một chút,”

Bạc môi hắn nhếch lên một nụ cười châm chọc, không thèm nhìn đến nữ nhân, thẳng bước tiến vào khách sạn, vào thang máy chuyên dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.