Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 402




Chùm đèn swarovski treo trên trần phòng tỏa ra thứ ánh sáng long lanh như pha lê, sang trọng mà đầy quyến rũ mê hoặc. Ánh nắng của buổi sớm từ bên ngoài cố len qua tấm rèm ở khung cửa sổ lớn càng khiến không gian thêm vài phần thanh thoát, trong trẻo.

Cô nhẹ nhàng kéo tấm rèm cửa ra, sau đó mở cửa sổ. Hương vị tươi mát của buổi sáng lập tức ùa đến, cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, không khỏi nở nụ cười dễ chịu.

Xoay người nhìn về phía giường lớn, theo ánh mặt trời, ánh mắt cô chiếu đến một thân người vạm vỡ cường tráng. Gương mặt tuấn tú đầy nam tính như được tạc nên từ tay vị kiến trúc sư khéo léo nhất khiến cô không thể dời mắt. Ngẫm lại thời gian trôi qua thật quá nhanh, cô có chút ngỡ ngàng khi nghĩ đến việc bọn họ đã kết hôn được hơn hai tháng… trong đáy lòng lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc…

Hôm qua là ngày bọn họ trở về sau tuần trăng mật. Trên máy bay cô cứ ngủ suốt, vì vậy đêm qua cũng không ngủ nhiều nữa, dậy sớm được như thế này. Cô mím môi cười trộm đi thay váy ngủ, nhưng không phải mặc đồ công sở kín đáo lịch sự như cô vẫn thường mặc mà là váy bầu rộng rãi, mềm mại, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải rồi bật cười khi thấy mình quả thật rất ra dáng người phụ nữ của gia đình.

Liếc mắt thấy Doãn Lạc Hàn vẫn đang còn say ngủ trên giường, mà còn lâu mới đến giờ hắn đi làm, cô xoay người vào phòng tắm, tính một hồi sẽ gọi hắn dậy sau.

Rửa mặt chải đầu xong, cô vô tư đi ra khỏi phòng tắm, không thấy bóng dáng hắn trên giường, cô còn đang ngơ ngác thì cánh tay chợt bị nắm lấy, bị kéo về phía trước, xoay vài vòng rồi ngã vào trong một vòng ngực ấm nóng cứng cáp.

“Sao dậy sớm vậy?” Hắn áp mặt vào đầu cô, thì thầm bên tai cô.

Cô vẫn còn đang bị bất ngờ, cười nhẹ dựa vào lòng hắn “Hơn hai tháng rồi em không tới tòa soạn, công việc không chừng đã có đổi mới, vì vậy hôm nay em muốn ghé qua một chút!”

“Huyên, sao em phải như vậy? Em sợ anh không nuôi nổi em sao?!” Hắn nhíu mày. Trở về sau tuần trăng mật, hắn tưởng cô đã bằng lòng nghỉ ngơi, an tâm dưỡng thai, ai ngờ hôm qua đột nhiên cô nói ngày mai muốn tới tòa soạn, mới đầu hắn còn nghĩ sẽ dỗ dành được cô, nhưng không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy, hôm nay thực sự muốn đi làm.

Mà việc làm hắn bực mình nữa là… cô đã hơn hai tháng không đi làm, vậy mà Giản Quân Dịch cũng không tìm người thay thế chính thức, nói hai tháng vừa qua coi như thời gian nghỉ phép của cô, đại khái là mở đường cho hươu chạy, mời gọi cô tiếp tục đi làm.

Nghe ra trong giọng nói của hắn có sự hờn dỗi, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nhẹ giọng dỗ dành “Hàn, anh đừng như vậy mà… Em hứa với anh, chỉ một tháng nữa thôi, em sẽ bàn giao công việc cho người khác, an tâm ở nhà dưỡng thai. Anh biết không, hai tháng vừa rồi Lâm Hạo Ngôn đã rất vất vả, công việc của một xã trưởng đã quá bận, lại còn phải kiêm nhiệm cả phần việc của Chủ biên…”

Thấy cô đã nhượng bộ, hắn híp mắt “Em nói thật chứ? Một tháng?”

Cô không ngừng gật đầu, giơ 3 ngón tay “Em thề, chỉ một tháng thôi, tuyệt đối không nuốt lời!”

Hắn mím môi, tựa hồ như đang cân nhắc một tháng có vẻ vẫn còn lâu… Thấy biểu tình của hắn như vậy, cô vội nịnh nọt “Anh nghĩ xem, chỉ một tháng nữa thôi là mỗi ngày em sẽ đều ở nhà dưỡng thai. Nếu anh không chê em phiền, mỗi ngày em sẽ đến công ty cùng anh!”

Lời đề nghị này với hắn thật vô cùng hấp dẫn. Hắn cười sảng khoái, gật đầu “Được, một tháng! Đến lúc đó chắc anh cũng rảnh hơn nhiều rồi. Gần đây anh và Dương đang tích cực đào tạo thủ hạ, dần dần sẽ giao bớt trách nhiệm công việc cho bọn họ, còn anh và Dương chỉ việc kiểm tra, giám sát và quản lý thôi. Một, hai tháng nữa, lúc đó anh sẽ có thật nhiều thời gian để ở bên em, cùng em chờ con ra đời.”

“Nếu thật sự như vậy thì tốt quá!” Cô không khỏi vui mừng vỗ tay. Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, cô vội giục hắn đi rửa mặt chải đầu, sau đó xách túi đi xuống lầu trước.

Nhìn thấy cô xuống lầu, nữ hầu lập tức bày ra một bàn ăn nóng hổi, đương nhiên không thể thiếu chén thuốc dưỡng thai mà mỗi ngày cô đều phải uống. Cô nhìn chén thuốc, nhíu mày, đảo mắt một cái, sau đó đi về phía phòng bếp.

“Phu nhân, cô còn muốn ăn gì sao? Cô cứ bảo chúng tôi là được……”

Mân Huyên khoát tay áo “Không cần, tôi muốn tự làm.”

Một lát sau, Doãn Lạc Hàn sửa sang lại cổ tay áo, chậm rãi ngồi vào vị trí đối diện với Mân Huyên, thấy cô cứ cười cười nhìn mình, hắn vừa ngạc nhiên vừa hứng thú, vươn tay nhéo nhéo má cô.

“Em đang cười ngây ngô gì vậy?”

Cô chỉ vào một chén thủy tinh trước mặt hắn “Đây là hồng trà ấm có pha thêm mật ong, từ nay về sau, buổi sáng em uống thuốc, còn anh phải uống cái này.”

“Vì sao bắt anh uống cái này?” Hắn nhìn ly trà trước mặt, mày nhăn thật chặt “Hồng trà pha mật? Cái này không phải là cái mà phụ nữ vẫn hay uống đó sao… Sao lại bắt anh uống?”

“Dạ dày của anh không tốt mà. Em đọc báo, người ta nói buổi sáng uống một chén hồng tra pha mật ong sẽ rất tốt cho dạ dày đó.” Cô nhẹ giọng giải thích, sau đó đột ngột chu miệng hờn giận “Rốt cục là anh có uống hay không? Đây là hồng trà do chính tay em pha đó. Hơn nữa anh dựa vào cái gì mà mỗi sáng đều bắt em uống một chén thuốc lớn như vậy, trong khi bảo anh uống một chén hồng trà mà anh cũng không chịu?!”

Doãn Lạc Hàn nhíu mày. Hắn thật sự không muốn uống loại trà chuyên dành cho phụ nữ này, nhưng ngẫm thấy lời cô nói cũng có lý, hơn nữa nếu hắn không uống, nhất định cô cũng sẽ không chịu uống thuốc. Như vậy không được! Vì vậy, hắn cầm ly trà lên, một hơi uống hết.

“Giờ em đã có thể uống thuốc được chưa?” Hắn rút khăn lau khóe miệng, dịu dàng nhìn cô. Vì cô và cục cưng trong bụng, cho dù bắt hắn hái sao hái trăng trên trời, hắn còn trăm phương ngàn kế làm cho bằng được, huống chi chỉ là uống một ly trà nhỏ, đơn giản!

“Đương nhiên rồi.” Cô vui vẻ mỉm cười, bưng chén thuốc lên, cũng uống hết một hơi.

Doãn Lạc Hàn vội đưa cho cô một ly nước để cô uống cho hết vị thuốc. Sau đó, đột nhiên hắn cảm thấy bụng có cảm giác ấm nóng, rất thư thái dễ chịu.

Hắn không khỏi tán thưởng “Không ngờ lại công hiệu như vậy… Huyên, xem ra sức khỏe của anh sau này đều phải nhờ vào em rồi.”

“OK!” Cô nuốt ngụm nước trong miệng, gật đầu mỉm cười tươi rói “Mỗi ngày em sẽ đều pha hồng trà cho anh, mãi mãi, cả đời như vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.