Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 362




Edit by CeCe

Nguồn: http://cindycandy218.wordpress.com

Nhìn Doãn Lạc Hàn, trong đầu cô hiện lên chuyện đồng nghiệp vừa nói về L&K. Có vẻ như sản phẩm mới tiêu thụ không được tốt lắm, không biết thực tế như thế nào… Ngày đó khi cô ở văn phòng của hắn, nghe hắn nói đã chuẩn bị ổn thỏa, chẳng lẽ đây cũng là một sách lược bán hàng?

Cô do dự không biết có nên hỏi hay không, hắn lại đột nhiên cầm tay trái của cô, hất đầu về phía cửa sổ xe “Vừa rồi em theo dõi bọn họ sao?”

Cô nhìn theo hướng của hắn, thấy chú vừa từ quán café đi ra. Khoảng vài phút sau, Chu Hiếu Linh cũng cúi đầu vội vàng đi ra. Dường như là họ đã bàn với nhau ra trước ra sau để tránh bị nghi ngờ, sau đó chú rẽ phải còn Chu Hiếu Linh lại rẽ trái.

Cô nhìn Doãn Lạc Hàn, thấy hắn đang nhìn chằm chằm theo bóng dáng Chu Hiếu Linh, hàng lông mi dày che khuất đi con ngươi đen sắc lẻm của hắn, nhưng vẫn không giấu được sự lạnh lùng âm hàn trong đó.

Cô cố gắng đè nén cảm giác buồn chợt dâng lên trong lòng. Cô đã từng hỏi hắn về Chu Hiếu Linh, hắn lại chỉ nói sau này sẽ nói cho cô biết, mà cô thì không muốn hắn nghĩ cô là kiểu phụ nữ hay ghen tuông nghi kỵ nên cũng không muốn hỏi lại.

Doãn Lạc Hàn thu hồi ánh mắt, nhíu mày nhìn cô “Sao em lại theo dõi họ?”

Cô hít vào một hơi, quyết định nói cho hắn tình hình thực tế “Trác nói cho em biết… Lần trước Trác đã phát hiện ra sự cố trong buổi phỏng vấn là do Chu Hiếu Linh giở trò, vì vậy anh ấy cho người theo dõi cô ta. Hôm nay anh ấy nói với em Chu Hiếu Linh và chú có lui tới, em không tin nên đến tận nơi xem, không ngờ lại là thật….”

Càng nói cô càng cúi đầu thấp. Cô thật sự vẫn cảm thấy bàng hoàng khi nghĩ đến việc chú làm… Cho dù chú không thích cô, nhưng cũng không đến mức phải làm như vậy chứ?

“Thì ra buổi phỏng vấn cũng là do cô ta…..” Doãn Lạc Hàn nghiến răng, tức giận đấm vào ghế một cái “Chết tiệt, anh biết là lão hồ ly đó muốn đối phó anh mà, chỉ không ngờ lại nhắm vào em……..”

Cô trừng mắt nhìn, không hiểu ý hắn lắm “Chú đối phó em á?”

“Có nhớ buổi tiệc mà Lăng Ngải Phù đánh em không? Thực ra là do lão già Lăng Chính Đào xúi giục đó… Vì vậy sau đó anh làm cho Lăng thị đứng trước nguy cơ phá sản……”

“Thì ra là như vậy….” Cô đương nhiên nhớ rất rõ buổi tiệc đó… Ngải Phù chửi cô, đánh cô, sau đó Doãn Lạc Hàn đã xuất hiện kịp thời để cứu cô……. Chỉ là cô không ngờ thì ra là do chú sai khiến Ngải Phù làm như vậy!

Nghĩ đến việc Doãn Lạc Hàn đã cứu cô hôm đó, nghĩ đến việc hắn biết chú giở trò mà trả thù ông ấy giúp cô, trong lòng cô bỗng dâng lên những cảm xúc rất đỗi ngọt ngào.

Nhưng cô cũng không thể giương mắt nhìn Lăng thị sụp đổ được “Hàn, tha cho Lăng thị được không? Dù sao nó cũng là do một tay ba em dựng nên, em không muốn Lăng thị phá sản… Như vậy ba em sẽ rất đau lòng….”

“Thực ra anh cũng chỉ động tay một chút.” Khi nhắc đến Lăng Chính Đào, gương mặt Doãn Lạc Hàn trở nên lạnh lùng vô cùng “Lăng thị lâm vào tình cảnh như thế này chủ yếu là do sai lầm của Lăng Chính Đào. Lão ta ham giàu nhanh, đổ hết tiền vào chơi chứng khoán và bất động sản, khiến cho công ty không có vốn quay vòng. Bây giờ lão ta như ruồi nhặng vậy, trốn chui trốn lủi chủ nợ, mà cũng chẳng có ai ngu ngốc lúc này lại đổ tiền vào Lăng thị nữa… Vì vậy, theo tính toán của anh, Lăng thị cầm cự được nhiều nhất là một tháng nữa.”

Cô đờ đẫn nhìn về phía xa xa sau cánh cửa kính ô tô. Không ngờ Lăng thị lại bị chú phá đến mức độ này…… Nếu để cho ba biết được, không biết ông sẽ đau lòng đến mức nào…

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Hắn vỗ về “Anh đã đặt một nhà hàng rất đẹp rồi, mình cùng đi ăn bữa tối chúc mừng em được thăng chức…”

“Thôi bỏ đi, em không có tâm trạng nữa.” Cô lắc lắc đầu. Cảm giác bị chính người thân của mình phản bội quả thật là vô cùng khó chịu, cô làm gì còn tâm trạng mà đi chúc mừng gì chứ!

“Nếu biết em sẽ như thế này, anh đã không nói cho em biết rồi…” Hắn thở dài, trong giọng nói có chút thương tiếc, lập tức phát động xe.

“Hàn, chúng mình về nhà đi. Dù sao trong nhà cũng chỉ có hai chúng ta, cũng vẫn là hai người một thế giới riêng mà….” Cô cố gắng nở nụ cười. Cô còn phải nói với hắn về việc đi công tác Luân Đôn.

“Ai bảo anh yêu em như vậy… đành phải nghe lời em thôi.” Hắn nhéo hai má của cô, cưng chiều vừa cười vừa nói.

Cô thấy hắn rẽ sang một đường khác, không phải đường về nhà, hốt hoảng hỏi “Không phải nói là về sao? Anh đi nhầm đường rồi.”

“Anh biết.” Hắn thản nhiên gật đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười rất ấm áp “Không phải em muốn tới bệnh viện thăm ông ấy sao?”

Cô hiểu ra ý hắn muốn nói đến ba nuôi. Chỉ là cô đã từng nói muốn đi thăm ba nuôi bao giờ à? Xem ra hắn đúng là muốn đi mà lại ngại nên mới kiếm cớ như vậy rồi… Cô không khỏi bật cười.

Nghe tiếng cô cười, biết là cô đã nhìn ra, yết hầu hắn rung rung, gương mặt ngại ngùng không được tự nhiên. Cô lại càng cười lớn. Xem ra hắn đã chịu để ý tới lời của cô một chút, rốt cục cũng có thể bỏ qua những thù hận…

Một giờ sau, bọn họ từ bệnh viện trở về Doãn trạch. Tuy rằng cha con bọn họ nói không quá ba câu nhưng cô có thể nhìn ra nét tươi cười rạng rỡ đã lâu không xuất hiện trên gương mặt của ba nuôi. Nhìn thấy quan hệ cha con bọn họ càng lúc càng tốt như vậy, trong lòng cô vô cùng mãn nguyện.

Chắc là hắn đã phân phó với nhà bếp. Bữa tối hôm nay là cơm Tây.

Cô vừa nhấp nháp miếng bít tết, vừa nghĩ xem nên mở miệng nói với hắn chuyện đi công tác thế nào.

Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng có gì mà khó nói. Dù sao cũng là cô đi vì công việc mà, hơn nữa trước đây hắn đã từng mấy lần đề nghị cô từ chức cũng đều bị cô thuyết phục, nên lần này cô tin là cũng không có trở ngại gì quá lớn.

Hắn gọi nữ hầu đến thì thầm cái gì đó, sau đó cô hầu bê tới một chai rượu, rót ra hai cái ly cho cô và hắn.

Hắn nâng ly lên, mỉm cười dịu dàng nhìn cô “Em yêu của anh giỏi lắm, thăng chức nhanh như vậy… Anh thấy mừng thay cho em. Xem ra anh lại phải thêm khâm phục em rồi ! Cheers!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.