Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 351




Edit by CeCe

“Tóm lại không phải là chuyện của Chính Vũ, anh đừng nghĩ nhiều được không? Em mệt rồi.” Cô đang rất rối, không muốn nói nhiều, mệt mỏi kéo chăn, xoay người, không để ý đến hắn nữa.

Tay hắn đặt lên vai cô, cô vẫn cứng đầu không quay lại. Nghĩ là hắn đang tức giận, chuẩn bị điên lên rồi đây, lại không ngờ tay hắn lại dời đi, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân của hắn ngày càng xa.

Cô òa khóc nức nở, trong lòng đau đến vô cùng. Vụ án đẫm máu 11 năm trước, cô có cái gì sai? Cô không biết gì cả, mấy năm nay vẫn luôn cô đơn một mình chống chọi với cuộc đời, một ngày làm biết bao nhiêu việc để nuôi sống bản thân… Cô vốn đã hoạch định cho tương lai, sau khi cô tốt nghiệp sẽ cố gắng xin một công việc tốt, sau đó giống như bao cô gái khác sống một cuộc sống giản dị, bình thường, nhưng rồi hắn xuất hiện làm đảo lộn tất cả, ép cô kí hợp đồng tình nhân, khiến cuộc sống của cô trở nên tồi tệ, khuất nhục……

Từ nửa đêm đến sáng, cô cứ khóc, rồi chìm vào giấc mộng trong biển nước mắt. Cô gặp ác mộng, kinh hoảng mở mắt, nhận ra mình vẫn đang ấm áp trong lòng một người, tay hắn vẫn đang âu yếm đặt trên eo cô, cô mới bình tĩnh lại đôi chút, ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú bên cạnh qua ánh đèn đường leo lét từ ngoài cửa sổ vào.

Hắn có gương mặt tuấn mỹ góc cạnh, khi ngủ lại hiền lành vô cùng, đôi môi mỏng cong cong đang hơi hé mở, chiếc cằm chẻ cứng cỏi đàn ông, đôi mắt khép lại rất chặt, chỉ thấy hàng lông mi dài và đậm…

Bất chợt những cảm xúc phức tạp trong lòng cô lại mạnh mẽ dâng lên. Cuộc đời thật trớ trêu…… Vì sao lại như vậy? Vì sao lại để cho cô biết tất cả, để rồi giờ đây cô đau khổ, cô hối hận……. Nếu có thể quay ngược thời gian, cô tình nguyện ngốc nghếch, cứ như vậy hồn nhiên vô tư yêu hắn, cả đời này ở bên hắn, còn tốt hơn bây giờ biết sự thật rồi mà lòng đau như cắt, quay quắt trong những chọn lựa……….

Nếu cô không yêu Doãn Lạc Hàn, có lẽ bây giờ cô sẽ rất hận hắn, hận hắn đem tất cả thù hận đổ lên đầu một người vô tội như cô…… Nhưng thực sự…. cô không thể hận hắn….. cô không thể……

Hắn mất đi mẹ, ba nuôi mất đi vợ, cô là con gái của kẻ giết người. Có lẽ cha con họ vốn dĩ đã rất rõ tất cả mọi chuyện, chỉ là cố giấu cô. Mà cô sau khi biết tất cả, lại cảm thấy đau, đau nhói, cảm thấy hạnh phúc của cô sao mà mong manh đến vậy?

Cô cố thở thật nhẹ, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của hắn. Giá như không có những chuyện phức tạp này, có lẽ bọn họ sẽ hạnh phúc mãi mãi, giống những đôi tình nhân bình thường vui vẻ tình tứ bên nhau…..

Sắc trời bắt đầu sáng lên. Ánh đèn bên ngoài ngày càng mờ nhạt. Cô phải đi.

Cô nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra, nhất chích, chậm rãi ngồi dậy. Một bàn tay lại đột ngột chạm vào thắt lưng cô, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo lại vào trong lòng hắn.

Hắn nhắm mắt lại, cọ cọ má vào má cô, lầu bầu “Sao dậy sớm thế làm gì?”

Cô cắn môi không nói gì, âm thầm hối hận mình đã quá lề mề. Nếu ra khỏi giường sớm hơn một chút nữa thôi hắn đã không tỉnh.

“Tối qua em chưa ăn gì nên giờ đói quá tỉnh lại sao?” Hắn lại tự trả lời, hôn nhẹ vào môi cô, rồi cổ cô, khiến cô có chút cảm giác nhột nhột, thẹn thùng rụt cổ. Cảm giác khó chịu trong lòng tạm thời mất đi. Cô nâng mặt hắn lên, chăm chú nhìn hắn… Dường như càng ngày hắn càng thêm săn sóc cô, còn để ý tới việc tối hôm qua cô chưa ăn nữa…

Đôi mắt thâm tình của hắn hơi chớp chớp, vừa như ngạc nhiên, vừa như xúc động, sau đó hắn bật cười chế nhạo “Sao mới sáng sớm đã dùng ánh mắt này nhìn anh rồi? Em đang quyến rũ anh đấy à? Muốn anh ăn em phải không?”

Tay hắn linh hoạt tiến vào trong quần áo cô, muốn khiêu khích cô, cười đầy đắc ý.

“Không phải…… Không phải…… Đừng……. Được rồi mà……”

Cô lùi về phía sau, lập tức nhảy xuống giường. Hắn ngồi dậy theo, chăn rớt ra để lộ ra nửa thân trên cường tráng khiến cô đỏ mặt, cuống cuồng chạy như bay vào nhà tắm “Anh nói đúng, em đói quá nên tỉnh đó. Em đi rửa mặt rồi xuống ăn……”

Cô nhìn mình trong gương. Trải qua đả kích lớn như vậy, cô vốn tưởng trông mình phải rất thảm hại, không ngờ người trong gương lại hai gò má hồng hồng, duyên dáng yểu điệu, lấy tay sờ vào má còn thấy ấm ấm.

Nghĩ tới việc sắp phải rời xa hắn, lồng ngực cô như đã bị vét cạnh, trống rỗng đón lấy từng cơn gió rét lạnh, đau đớn đến tận xương tủy….. Cô không muốn rời xa hắn, không muốn một chút nào… Nhưng cô có thể làm gì khác đây?? Cô phải làm sao đây??

Rửa mặt chải đầu xong, cô đi xuống lầu. Đi qua lầu hai, nhìn căn phòng vẫn đóng chặt cửa của ba nuôi, lại nhớ tới việc hôm qua cô đã bảo người hầu không được làm phiền ông, băn khoăn không biết ba nuôi đã tỉnh chưa…

Cô gọi một nữ hầu gần đó lại hỏi “Ba nuôi tôi đã dậy chưa?”

“Chiều hôm qua lão gia đã dậy, mang theo vài thang thuốc bổ đi cùng quản gia rồi ạ.”

Cô lo lắng hỏi tiếp “Vậy ông ấy với thiếu gia đã gặp nhau chưa?”

Nữ hầu gãi gãi đầu “Xin lỗi, Lăng tiểu thư, tôi cũng không để ý lắm….”

“Ừ… cám ơn cô, cô làm tiếp đi.” Xem ra hôm qua cha con họ không cãi nhau. Cô ngẩng đầu nhìn thang lầu, nỗi đau trong lòng lại dâng lên, vội thay giày, chạy ra ngoài.

Cô vừa lên xe bus, điện thoại trong túi bắt đầu reo ầm ĩ, không cần xem cũng biết là điện thoại của ai. Cô tắt máy. Cô cần yên tĩnh một chút, cẩn thận nghĩ lại xem rốt cục cô nên làm gì…

Đến đại sảnh của tòa soạn, cách thời gian đi làm còn nhiều, quanh thang máy không một bóng người. Cô đang chờ thang máy, đằng sau lại có tiếng bước chân vang lên.

Cô quay đầu lại, mắt sáng ngời, vui vẻ gọi “Trác, hôm nay anh đi làm à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.