Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 349




Edit by CeCe

Bữa trưa chỉ có một mình cô, vì vậy cô cũng chỉ tùy tiện ăn một chút. Ba nuôi đang nghỉ trên lầu, cô không muốn quấy rầy ông.

Cô nhớ tới buổi tối đã hẹn với Chính Vũ đi ăn, cô cầm điện thoại định gọi điện cho Chính Vũ, đúng lúc đó điện thoại lại reo vang, là Doãn Lạc Hàn gọi đến.

“Huyên, buổi sáng đã uống thuốc chưa?” Cô vừa tiếp điện thoại, hắn đã hỏi ngay.

“Thuốc bổ đương nhiên phải uống rồi. Anh ăn cơm chưa?” Cô thuận miệng hỏi, băn khoăn không biết có nên nói với hắn ba nuôi đã về không.

“Một lúc nữa anh sẽ gặp Giản Quân Dịch nói chuyện.” Hắn nói nhẹ bẫng.

Cô trở nên căng thẳng. Đúng rồi, sao cô có thể quên chứ? Ngày hôm qua hắn cũng nói đã hẹn gặp Giản Quân Dịch rồi mà…

“Ừm… vậy anh cẩn thận một chút nhé.” Cô cố bình tĩnh dặn dò, sau đó nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Thực ra trong lòng cô hiện giờ đang vô cùng lo lắng, như bị lạc trong một mê cung những câu hỏi… không biết hắn và Giản Quân Dịch sẽ nói chuyện như thế nào…. Có thuận lợi không…

Những ngày gần đây cô luôn luôn trong tâm lý khủng hoảng lo sợ, vì vậy cũng không dám hỏi Chỉ Dao về chuyện từ hôn, sợ sẽ lộ ra dấu vết trước mặt Chỉ Dao, cho nên hiện giờ cô càng thêm hoang mang, không biết rốt cục Chỉ Dao đã chấp nhận chuyện từ hôn này như thế nào…..

Cô cố gạt đi những lo lắng trong lòng, gọi điện thoại cho Chính Vũ. Một chất giọng chuẩn mực điển hình của tổng đài vang lên báo điện thoại không liên lạc được, cô không từ bỏ, vẫn liên tục gọi, kết quả vẫn như vậy.

Cảm thấy kì quái, cô lên lầu thay quần áo, sau đó bắt xe đến khách sạn quốc tế của Chính Vũ. Cô vừa tiến vào sảnh, một người thanh niên trẻ bống tiến lại phía cô “Xin lỗi, cô là Lăng tiểu thư phải không ạ?”

Cô quay đầu, nhìn chằm chằm đối phương, sửng sốt vài giây, lập tức nhớ tới này nam nhân chính là trợ lý của Chính Vũ lần trước cô đã gặp mặt, vội vàng lễ phép cười cười “Vâng, tôi là Lăng Mân Huyên, xin chào! Xin hỏi Kim Chính Vũ có ở đây không? Tôi có việc cần tìm cậu ấy.”

“Kim tổng về Hàn Quốc rồi, cô không biết sao?”

Câu nói của người trợ lý khiến cô ngây ngẩn… Cô lắc lắc đầu không tin “Anh có nhầm không? Cậu ấy nói với tôi sáng thứ hai mới bay mà.”

“Lăng tiểu thư, chín rưỡi sáng nay tôi và vài lãnh đạo công ty đã tiễn Kim tổng ra sân bay. Tôi đã tận mắt thấy máy bay cất cánh mà……”

Cô dường như chưa thể tiếp nhận được thông tin bất ngờ này, đầu óc trở nên trống rỗng… Khoảng một phút sau, cô mới hiểu rằng lời anh trợ lý vằ nói là thật. Như vậy, Chính Vũ đã đi rồi……… Vì sao cậu ấy đi mà không nói lời nào với cô? Vì sao? Vì sao vậy?

Vì không muốn nhìn thấy cô ở bên Doãn Lạc Hàn…….. Vì như vậy khiến cậu ấy đau lòng sao? Nhất định là như vậy……. Cô tự trách bản thân mình sao lại vô cảm như vậy, không nghĩ tới cảm nhận cùa cậu ấy……. Rời khỏi Trung Quốc có lẽ chính là giải pháp cuối cùng của Chính Vũ…. Cô đã khiến Chính Vũ tổn thương quá nhiều…

Tại sao cô lại ích kỉ như vậy chứ? Tại sao cô không nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy chứ? Cô đã nợ Chính Vũ quá nhiều rồi……. Chính Vũ, xin lỗi cậu…….. Tôi phải làm sao đây?

Cúi đầu đi ra khỏi khách sạn, cô cũng không còn nhớ rõ cô đã trở về biệt thự như thế nào nữa, vô lực ngã người xuống giường, cảm giác toàn thân mệt mỏi vô cùng…

Nhắm mắt lại, nước mắt cô nóng bỏng chảy ra… Cô ôm chăn, co người lại, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, không sao kìm lại được…

Không biết đã qua bao lâu, cô chìm vào giấc mộng. Rồi chăn che trên mặt cô bị vén ra, gương mặt có cảm giác ngứa ngứa, cô khó chịu quệt tay một cái, mới cảm nhận được hơi ấm từ một bàn tay khác vừa nắm lấy tay cô truyền lại. Kinh ngạc, cô mở mắt…

“Anh….. anh về lúc nào vậy?” Cô cả kinh vội vàng ngồi dậy, cô không ngờ hắn và Giản Quân Dịch lại nói chuyện xong nhanh như vậy.

Hắn không để ý tới câu hỏi của cô, ánh mắt dán trên gương mặt chưa khô nước mắt của cô “Em khóc sao?”

Cô cụp mắt, thấp giọng trả lời “Chính Vũ đột nhiên đi không từ biệt. Vốn dĩ em muốn làm một bữa tiễn cậu ấy, nhưng không ngờ…….. không ngờ…. sáng nay cậu ấy đã bay rồi……..” Cô lại òa khóc.

“Ừ, anh biết.” Hắn không chút ngạc nhiên trả lời, lau nước mắt cho cô.

“Anh biết sao?” Cô há hốc miệng. Sao hắn lại biết được?

Hắn yên lặng nhìn cô chăm chú, thản nhiên nói “Buổi sáng nay cậu ấy gọi, nói cậu ấy chuẩn bị về Hàn Quốc……”

“Chính Vũ còn nói gì không? Có nhắc đến em không?” Cô cuống quít hỏi, khó có thể tin đây lại là sự thật “Sao cậu ấy lại như vậy chứ…. Chào anh…. Chào mọi người……. Chỉ riêng em là cậu ấy không nói gì cả…..”

“Huyên, em đừng kích động.” Hắn ôm lấy cô, nắm hai tay của cô “Chính Vũ làm như vậy cũng có lý do của cậu ấy…. Có lẽ đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn buông tay được……. Em nên thông cảm cho cậu ấy……”

Cô buồn bã cúi đầu tựa vào vai hắn, cố nén khóc. Cô biết Chính Vũ rất đau khổ…. Cô vẫn luôn biết…

Một lát sau, hắn thấy cô đã dần dần bình tĩnh, mới tươi cười một chút, hôn nhẹ vài cái lên môi cô “Thôi muộn rồi, anh phải đi gặp Giản Quân Dịch đây.”

Nghe hắn nói vậy, cô giật nảy mình ngồi thẳng dậy “Hai người vẫn chưa gặp nhau sao?”

“Ừ, anh thấy còn sớm, nhớ em nên muốn về qua nhà gặp em.” Hắn nói nhỏ, quyến luyến hôn lên mắt cô “Em ngủ tiếp đi, chờ anh đem tin tốt về cho em.”

Cô không nói gì, chỉ gật đầu, nhìn hắn đóng cửa lại, nghe tiếng bước chân hắn dần xa. Cô thở dài, ánh mắt lại một lần nữa dừng ở ngăn kéo.

Cô mở ngăn kéo, lôi tập tài liệu ra. Những lần trước định xem đều không thành, lần này nhất định cô không do dự gì nữa.

Sợ mình sẽ hối hận, cô vội vàng xé bao giấy bên ngoài ra, bên trong có ba bốn tờ giấy, cô còn chưa kịp xem kĩ, một tờ giấy ở trong đã rơi ra, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, thoạt nhìn giống như một mẩu báo cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.