Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 347




nguồn: cindycandy218.wordpress.com

Edit: Havi

Beta: CeCe

Những chiếc ô khổng lồ che trên thảm cỏ xanh mượt bên cạnh bể bơi rộng lớn. Vốn dĩ ở hoa viên sau biệt thự này thường thấy một ông già trung niên lúc thì ngồi uống trà ngắm cảnh, khi thì tập thể dục, vậy mà lúc này Mân Huyên nhìn quanh cũng không thấy ba nuôi đâu cả.

Đã hai, ba ngày nay nàng không thấy quản gia đâu. Bọn họ vẫn còn ở bệnh viện sao? Ba nuôi đã lớn tuổi rồi, ngày đêm ở bệnh viện như vậy liệu có thể đảm bảo được sức khỏe không? Cả ngày hôm nay cô và Doãn Lạc Hàn không ở nhà, không biết hôm nay họ đã về qua nhà chưa?

Và… không biết Doãn Lạc Hàn có biết chuyện này hay không?… Cô không dám hỏi, sợ hắn nổi giận. Cô quyết định tìm hỏi người hầu. Vừa đúng lúc một nữ hầu chạy về phía cô “Tiểu thư, thiếu gia mời cô về dùng bữa tối.”

Cô quay đầu nhìn về phía biệt thự. Doãn Lạc Hàn đang đứng ở cửa sổ lớn trên tầng nghe điện thoại, nhưng ánh mắt lại bắn về phía cô. Cô thu hồi tầm mắt nhìn nữ hầu “Hôm nay ba nuôi của tôi có về không?”

Nữ hầu lắc lắc đầu “Xin lỗi Lăng tiểu thư, tôi không biết.”

“Thế mấy ngày nay lúc bọn tôi không có nhà, quản gia có về không?” Cô liếc mắt một cái đã thấy được sự băn khoăn trong ánh mắt của cô hầu, vội nói tiếp “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói gì cho thiếu gia đâu.”

Nữ hầu lén nhìn Mân Huyên liếc mắt một cái, trên mặt hiện ra chút do dự, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng của người hầu trong nhà nói chuyện hôm nọ rằng Doãn trạch sắp có nữ chủ nhân rồi, đương nhiên cũng muốn nịnh bợ một chút, vội vàng trả lời “Hôm trước quản gia có về lấy quần áo đi cho lão gia, cũng dặn chúng tôi không được nói gì cho thiếu gia và tiểu thư biết, nên…..”

Nghe đến đó, Mân Huyên đăm chiêu gật gật đầu. Xem ra cô đoán đúng… dì Phương kia nhất định là không ổn rồi, nếu không nhất định ba nuôi không đến mức phải đi mấy ngày liền như vậy.

Chỉ có điều sao tự dưng dạo này Doãn Lạc Hàn lại hiền hòa đột xuất như vậy? Mấy ngày nay ba nuôi không ở nhà, hắn không hoài nghi chút nào sao? Hay là hắn đã sớm biết, chỉ là chưa nói ra mà thôi?…. Cô vừa phỏng đoán, vừa bước trở lại biệt thự.

Một lúc sau, cô nằm dài trên sofa xem tivi. Doãn Lạc Hàn ăn xong cũng chỉ nói “Anh đi tắm. Em lên phòng nghỉ sớm đi”, sau đó liền bỏ lên lầu .

Qua ánh mắt nóng rực của hắn, cô đương nhiên hắn muốn ám chỉ điều gì, không khỏi đỏ mặt, nhất thời không dám trở về phòng nữa, ngồi lì ở sofa xem tivi.

Những bộ phim buồn tẻ cứ lượn lờ trước mắt, cuối cùng là chương trình dự báo thời tiết. Cái này cô còn thích xem hơn mấy bộ phim chán ngắt kia! Vì thế cô dán mắt vào tivi, đồng thời lúc đó cũng có một người bê một đĩa đầy ắp hoa quả và một đĩa thịt nguội đến cho cô.

Cô vẫn nhìn chằm chằm màn hình tivi, thuận miệng nói “Cám ơn!”

“Chỉ nói cảm ơn thôi không đủ.” Tiếng nói ôn nhu pha tiếng cười thích thú vang lên trên đỉnh đầu. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi mắt đầy lửa đang dịu dàng nhìn cô, bộ pijama màu trắng thoải mái càng khiến hắn thêm vẻ tuấn mỹ phóng túng. Doãn Lạc Hàn sau khi tắm gội toát ra vẻ vô cùng mị hoặc…

Mặt cô đỏ ửng lên, vội vàng cụp mắt cúi đầu, nhúp bừa một viên ô mai thả vào miệng, cố che giấu sự mất tự nhiên của mình.

Hắn cười nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, không buông tha cho cô “Em nên biết rằng người được chính anh gọt hoa quả đem ra mời cực hiếm đó. Em muốn cám ơn anh thế nào đây?”

“Ừm…. anh ăn hoa quả đi.” Cô thẹn thùng nhúp một miếng dưa vàng nhét vào miệng hắn, quay đầu lại nhìn chằm chằm tivi, ngượng nghịu dịch người ra xa hắn một chút.

“Em nghĩ như vậy là đủ rồi sao?” Hắn ôm lấy eo cô kéo cô sát vào người hắn, khàn khàn nói. Áo hắn hơi bị banh ra, lộ ra một vòng ngực cứng rắn tinh tráng. Không thể diễn tả hết hắn lúc này trông quyến rũ đến thế nào, chỉ có thể nói đủ khiến cho người người bị mê muội, không chống đỡ nổi sức hút, mất hết bình tĩnh.

Cô run run, trong đầu nổ đoàng một cái. Hiểu được hắn đang chuẩn bị làm gì, cô nuốt nước miếng, lẩy bẩy nói “Hàn, đừng, đừng như vậy…… Em còn chưa tắm…….. Anh…. Anh…. Đừng dựa sát vào người em như vậy……”

Đôi mắt hắn lúc này đã trở thành hai ngọn lửa. Hắn ghé vào tai cô thì thầm “Không sao, anh không ngại. Nhớ lúc chiều anh nói không? Anh thật không chờ được đến lúc được ăn em.”

Cô thở gấp, cả người nóng lên. Đầu lưỡi ẩm ướt của hắn vừa lướt qua gáy cô, sau đó lại vòng lên cắn nhẹ lên vành tai nhạy cảm của cô.

“A……” Cô không tự chủ được kêu nhẹ một tiếng, trong đầu vô cùng hỗn loạn, mất hết lý trí.

Ánh mắt cô lúc này vô cùng mê mang, dường như đã bị một màn sương mù vẩn trước mắt, chỉ cảm giác thân mình bỗng bay lên không. Hắn mạnh mẽ bế cô lên lầu, còn cô chỉ vô lực ôm lấy cổ hắn.

Bước qua bốn tầng, nụ hôn của hắn bất chợt tràn xuống, bàn tay mạnh mẽ xông xáo vào trong áo cô, đè ép xoa miết đôi gò bồng đảo mê người, dần dần từ chậm chạp trở thành bão tố, châm lửa nóng dục vọng trên từng centimet trên cơ thể cô.

Áo ngoài của cô tuột xuống, sau đó là váy, sau đó là nội y……

Khi hắn và cô ngã xuống giường, hai người đã hoàn toàn trần trụi dán vào nhau. Đôi môi nóng bỏng của hắn in dấu trên khắp cơ thể cô. Cô hơi vặn vẹo người, không chịu được run rẩy. Hắn hôn đến đâu là cô bốc cháy đến đó, đôi môi nhỏ nhắn của cô phát ra những âm thanh kiều mị.

“Huyên, em rất đẹp……” Hắn mê luyến hôn lên cổ cô, giữ chặt lấy thắt lưng cô, nháy mắt đâm vào sâu trong cơ thể cô. Cô nhịn không được lại kêu lên những tràng âm thanh kích thích.

“Huyên, anh yêu em, rất yêu em! Anh yêu em nhiều lắm!” Hắn khàn khàn thủ thỉ bên tai cô. Hắn càng cuồng dã chuyển động, càng làm càn chiếm lấy, càng khiến cô không thể khắc chế cảm giác sung sướng đang dâng lên…

Cô nắm chặt lấy bờ vai của hắn, lên đến đỉnh điểm của sự hạnh phúc……

Đôi môi cô không ngừng tràn ra những tiếng hổn hển, không thể nói được đầy đủ một câu, chỉ có thể tự nói trong lòng…. Hàn, em cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu…………


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.