Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 314




Trong phòng khách, một nữ hầu tiến lại gần, ghé vào tai quản gia nói cái gì đó… Chỉ thấy quản gia đi từ phòng khách ra phía chiếc cổng vòm ở ngoài vườn, cung kính thấp lưng nói với Doãn Lương Kiến đang ngắm hoa “Lão gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

“Ừ, chờ một chút đi, chắc tẹo nữa là Lạc Hàn về thôi.” Doãn Lương Kiến vẫn chăm chú ngắm hoa, chợt như nhớ ra điều gì, quay đầu hướng về phía thân ảnh đang ôm gối ngồi trên sofa xem tivi trong nhà “Mân Huyên, con đói chưa, nếu không chúng ta ăn trước cũng được, không cần phải đợi xú tiểu tử kia đâu.”

Mân Huyên dời mắt khỏi màn hình tivi, nhìn lên đồng hồ mới có hơn tám giờ, lại nhìn sang phía Doãn Lương Kiến “Dạ không, con vẫn chưa đói đâu, chờ thêm một chút nữa đi ba nuôi.”

“Được, vậy chờ thêm một lúc nữa.” Doãn Lương Kiến vui vẻ nói, nháy mắt với quản gia.

Mân Huyên lại quay người tựa vào sofa, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình tivi, nhưng thật ra tâm tư đang bay lộn đi một nơi khác…

Doãn Lạc Hàn sao còn chưa trở về chứ? Không lẽ là hắn giận nên không về nữa sao? Không hiểu sao chỉ cần nghĩ đến việc hắn sẽ không về, trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi buồn man mác, cứ từng chút từng chút một gặm nhấm tim gan….

Thời gian cứ chầm chậm trôi, cuối cùng khi nàng ngước mắt nhìn đồng hồ lần thứ không thể đếm được nữa, đã là hơn 10 giờ. Xem tivi thì chỉ toàn phát những tin nhàm chán như một đại gia đã hơn 40 nuôi một cô tình nhân ở bên ngoài, bị vợ phát hiện ra, bị đánh ghen rất kinh khủng….

Vô tình cô lại liên tưởng đến Doãn Lạc Hàn… Nói không chừng, tên kia giờ này cũng đang ôm ôm ấp ấp một người đẹp nào rồi! Nghĩ như vậy, cô chợt vô cớ tức giận, đứng bật dậy, vứt cái gối xuống sofa, gọi ba nuôi “Ba nuôi à, con đói rồi, ăn cơm đi.”

“À được, ăn thôi ăn thôi!” Doãn Lương Kiến đồng ý, mắt lại nhìn về phía cửa chính vẫn đang không có động tĩnh gì, miệng không ngừng lẩm bẩm “Xú tiểu tử này giỏi thật, không về mà cũng không thèm nói một tiếng…. Về đây rồi xem ta xử lý nó như thế nào… Không có phép tắc gì cả…..”

Mân Huyên im lặng cúi đầu cứng nhắc ăn từng miếng cơm, không có chút cảm giác nào về mùi vị bởi trong lòng cô đang có thật nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng rồi cuối cùng cô quyết định sẽ chỉ hỏi một câu thôi, mặc dù cô biết không nên hỏi, nhưng cô không thể kìm được lại buột miệng hỏi “Ba nuôi, năm đó vì sao ba lại đem anh ấy cho người khác nuôi?”

Không gian phút chốc trở nên im ắng, chiếc đũa trên tay Doãn Lương Kiến rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng động đánh vỡ sự im lặng lạnh lẽo, Mân Huyên lúc này mới chợt nhận ra mình đã nói sai rồi, vội vàng nói thêm “Ba nuôi, con lại hỏi ngu ngốc rồi, ba không cần……”

Doãn Lương Kiến nâng tay ý bảo cô không cần nói gì nữa, thở dài giải thích “Chuyện này là do ba nợ nó, năm đó không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào ba lại tin miệng thiên hạ rằng Lạc Hàn là do Xảo Kì và Thiệu Văn…….”

Nói tới đây ông ngưng lại, lại thở dài. Còn cô chợt cảm thấy có chút vướng mắc khó hiểu… Thiệu Văn… chẳng phải là tên của bố cô sao? Tại sao….

Cô đang muốn hỏi rõ thì nghe thấy tiếng bước chân, một nữ hầu tiến đến cung kính thưa “Lão gia, thiếu gia đã về ạ.”

Quản gia phất tay ý bảo một nữ hầu đứng gần đó chuẩn bị bát đũa, nhưng một tiếng nói trầm thấp mệt mỏi đã bay tới làm gián đoạn sự chuẩn bị “Không cần, tôi ăn rồi.”

Hắn quay lưng về phía mọi người, nói xong thì cất bước lên lầu. Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng đập bàn, tiếp theo là tiếng quát tức giận của Doãn Lương Kiến.

“Đứng lại! Tao và Mân Huyên đợi mày về ăn cơm cả đêm, vậy mà giờ này mày vác mặt về nói là ăn rồi sao? Mày không thể nói với tao một tiếng để tao khỏi phải đợi à? Ai dạy mày vô phép như thế hả?”

Cô sợ run người, không ngờ ba nuôi khi tức giận lại đáng sợ như vậy.

Doãn Lạc Hàn bỗng nhiên xoay người, cất bước đi xuống, cười giễu cợt “Ông bảo tôi đấy à? Tôi đương nhiên không có người giáo dục, bởi ông đã sớm đem tôi cho lão họ Chu mà, không phải sao? Sao giờ lại quan tâm đến việc giáo dục tôi như vậy?”

“Xú tiểu tử, mày nói cái gì… mày…..” Doãn Lương Kiến tức giận đứng bật dậy, gân xanh nổi đầy trên trán “Tao là cha mày, không phải kẻ thù của mày. Mấy năm nay tao không quản mày hay sao? Tao cho mày đi Mĩ học, mày về lại cho mày tiếp quản Đường Thịnh, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ để bù đắp……” *bó tay hai cha con nhà này, có bít cái từ “bù đắp” rất chi là nhạy cảm ko =..=*

“Đủ? Ông cho là đủ rồi sao?” Doãn Lạc Hàn lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt phút chốc đầy bi thương và thù hận “Ông quên mẹ tôi chết như thế nào rồi sao? Ông có thèm tới thăm một lần không? Chỉ nghe lời người ta nói mà ông lập tức cho rằng tôi không phải con đẻ của ông… Những chuyện tiếp theo chắc tôi không cần nói thì ông cũng biết quá rõ rồi, vậy lúc ấy ông có quan tâm tôi cảm thấy thế nào không?”

Cô không tự chủ được đứng lên, khi đó hắn mất mẹ, là thời điểm đau khổ nhất của một đứa trẻ, Doãn Lương Kiến là bố lẽ ra phải an ủi, ở bên hắn, lại ruồng bỏ hắn như vậy…

Doãn Lạc Hàn, bây giờ phải nhắc lại chuyện này có lẽ hắn đang rất đau khổ…. Mà cũng tại cô, nếu đề phòng Chu Hiếu Linh thì đã không xảy ra chuyện này… Đều là do cô đã gợi lên chuyện thương tâm của hắn. Cô sai rồi, sai thật rồi….

Từng lời từng lời của Doãn Lạc Hàn nặng tựa như núi đè nặng lên đôi vai của Doãn Lương Kiến khiến ông chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bất lực. Ông không nói được gì, chỉ nhìn chằm chằm Doãn Lạc Hàn, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã đổ xuống ghế…

“Lão gia, xin hãy bình tĩnh, thiếu gia cũng chỉ là trong lúc tức giận mới nói……”

Quản gia đang cố hết sức trấn an Doãn Lương Kiến, trong không khí lại truyền tiếng hừ lạnh của Doãn Lạc Hàn “Có phải tức giận mới nói như vậy hay không, hẳn là ông hiểu rõ. Từ ngày ông đem tôi cho người khác, quan hệ cha con của chúng ta đã chính thức kết thúc……”

Hắn mới nói được một nửa, Mân Huyên đã chạy đến bịt miệng hắn, nghẹn ngào nói “Doãn Lạc Hàn, đừng nói nữa, là tôi sai… Xin anh đừng nói nữa….. Ba nuôi dù sao cũng lớn tuổi rồi… Đừng nói nữa…..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.