Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 303




Cô lạnh lùng cười, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt “Tôi không lạ gì mấy trò bồi thường xa xỉ của tổng tài các anh.”

Rồi cô quay đầu sang hướng cửa sổ, cố che giấu nước mắt.

Tuy không nhìn thấy mặt cô, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự bất thường trong giọng nói của cô. Hắn thở dài, cúi người ôm chặt lấy cô, mặc cho cô giãy dụa cũng không buông tay.

“Anh còn muốn nói với em một câu… anh xin lỗi……” Hắn dụi dụi vào má cô, giọng nói đầy ôn nhu, đáng thương “Anh rất yêu em……”

“Tôi không cần…… Không cần…… Tôi không muốn nghe anh nói những lời dối trá đó……” Cô quật cường trả lời, điên cuồng giãy dụa trong lòng hắn.

Muộn rồi… hiện tại hắn còn nói những lời như vậy có ý nghĩa gì nữa chứ…… Nếu đổi lại là hắn, chỉ dùng 3 chữ đơn giản, hắn có thể quên đi tất cả những tổn thương được hay không?

Huống hồ, cô cái gì cũng không biết, không biết vì sao hắn hận cô như vậy, vì sao lại đối xử với cô như vậy. Cô chỉ biết, cô hận hắn.

Hắn dựa vào cái gì lại đối xử với cô như vậy? Dựa vào cái gì?

Cô là người, cô không phải là vật để hắn có thể thoải mái trêu đùa, khi vui vẻ thì âu yếm, khi tức giận lại làm nhục cô, đem tất cả mọi chuyện trút hết lên đầu cô như vậy….

Cô sợ, cô thật sự sợ… Cô không dám tin hắn… Cô đã từng tin tưởng hắn một lần rồi… Cô sợ một lần nữa sẽ phải chịu đau khổ………

“Huyên, đừng kích động, em nghe anh nói.” Hắn chua xót khàn khàn tiếng nói, giữ chặt tay cô “Thời gian qua quả thực anh……”

“Không nghe, không nghe! Tôi không muốn nghe anh nói!” Cô lắc đầu quầy quậy, cô không muốn phải nhớ lại những gì đã qua.

“Huyên……” Hắn càng giữ chặt cô hơn, hôn tới tấp lên trán cô, mắt cô, má cô, môi cô.

“Doãn Lạc Hàn, đồ tồi!” Cô gắt gao nhắm mắt lại khiến nước mắt đầm đìa chảy, tức giận hét lên “Tôi không muốn nghe anh nói những lời đó nữa, tôi chỉ muốn biết vì sao anh hận tôi như vậy? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Anh nói đi, vì sao???”

Đứng trước câu hỏi của cô, hắn ngừng hôn cô, cánh tay cũng buông lỏng cô hơn, trầm giọng nói “Biết chuyện này đối với em cũng không có gì tốt cả.”

“Vẫn là anh không muốn nói cho tôi biết?” Cô khinh miệt cười lạnh, lấy tay hung hăng lau đi nước mắt trên mặt.

Cô xem như đã nhìn thấu hắn rồi… Trải qua những chuyện như vậy mà cô vẫn còn có thể yêu hắn sao? Cô điên rồi…nhất định là cô điên rồi…

Cô đẩy cửa xe ra, hắn như trẻ con sợ mất đi đồ chơi, vội vàng cuống quýt ôm chặt lấy cô, dường như hạ hết những gì là sĩ diện xuống, quyết tâm nói với cô “Xin lỗi, chuyện trong quá khứ đều là lỗi của anh… Đừng rời xa anh….”

“Anh không phải vẫn luôn lấy chuyện Chỉ Dao ra để uy hiếp tôi sao? Anh yên tâm, tôi sẽ không đi đâu cả.” Cô lạnh lùng vừa nói vừa cười nhạt, dứt khoát gỡ tay hắn ra, bước xuống xe.

Chạy thật nhanh… Cô chạy thật nhanh như muốn quên đi tất cả… Đôi môi mím chặt đến mức trắng bệch ra…

Nước mắt, nước mắt cứ trào lên như biển khơi trong những ngày bão lũ… Vết thương này… cô vốn tưởng đã lành… thì ra bây giờ chỉ cần chạm nhẹ, nó đã bật máu, đau xót tới như vậy…..

Cô cứ khóc, khóc thật đã, khóc đến nấc lên… Giá như tất cả mọi chuyện có thể theo dòng nước mắt này, chảy đi… để cô quên hết tất cả…..

Nhìn người con gái mình yêu hết lòng chạy vụt đi như vậy, theo bản năng, hắn vốn định lao ra khỏi xe giữ nàng lại…nhưng rồi tiếng chuông điện thoại reo vang khiến hắn khựng lại. Hắn nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, quay đầu xe lại. Nếu muốn cô bớt đau khổ, dằn vặt, nhất định phải giải quyết được chuyện này.

Cô khóc đến kiệt sức, không để tâm đến tất cả mọi việc xung quanh nữa, ngồi xuống bên đường. Màu đỏ tươi nổi bật của chiếc Ferrari đỗ gần đó cũng đã không còn có thể gây được sự chú ý cho cô nữa.

Tại sao Mân Mân lại khóc?

Hắn lái xe vừa định lái vào Doãn trạch, lại nhìn thấy Mân Mân bị Doãn Lạc Hàn túm lên xe, hụt hẫng ngồi nhìn chiếc xe màu bạc rời đi…

Hắn biết mình lại tới chậm rồi, không tự chủ được lái xe đi theo họ, lại thấy xe 2 người họ đỗ trên đường… thấy họ dường như đang cãi nhau… rồi thấy Mân Mân khóc sướt mướt chạy ra khỏi xe…

Hắn chưa bao giờ thấy quá cô khóc thương tâm như vậy, hắn biết chỉ có yêu sâu đậm mới có thể đau đậm sâu như vậy, bởi vì khi cô muốn chia tay với hắn, hắn cũng đã từng khóc đến hết nước mắt như vậy…

Thì ra người cô yêu là Lạc… thì ra cô yêu Lạc……

Hắn không biết nên khóc hay nên cười, hắn chờ đợi cô năm năm, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này…..

Mà Lạc liều lĩnh cướp cô đi, thủ đoạn như vậy, tàn khốc như vậy, cô lại yêu hắn……

Hắn mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá, tình yêu của hắn sao mà khó khăn như vậy, trắc trở như vậy……

Nước mắt đã không còn kiềm chế được… thì ra kết cục cuối cùng lại là như vậy… Hắn buồn bã, nhận ra người cô cần lúc này không phải là hắn, vì vậy chỉ đau xót nhìn cô một cái, rồi đờ đẫn xoay tay lái lái xe đi. Ferarri rất nhanh đã biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.