Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 295




Tập thể dục buổi sáng khiến cho Mân Huyên cảm thấy tinh thần rất thoải mái, nàng hưng phấn chỉ vào cây đại thụ phía xa xa “Ba nuôi à, chúng ta từ nãy đến giờ đã tập đi tập lại những động tác này rồi, chẳng bằng bây giờ thi xem ai chạy đến chỗ cái cây kia trước, được không ạ?”

“Không được đâu, ba đói rồi, để mai rồi thi.” Doãn Lương Kiến khoát tay áo, từ sáng đến giờ Mân Huyên cùng hắn tập luyện rất hưng phấn, bây giờ hắn đã rất mệt, nếu bây giờ mà Mân Huyên còn muốn thi chạy xuống tận chỗ cái cây đó không phải là muốn lấy cái mạng già của hắn rồi sao…

Mân Huyên quay đầu lại, nhìn ba nuôi đang chống một tay vào hông, gập người lại thở, cảm giác có chút không bình thường, nàng liền tiến tới đỡ “Ba nuôi, ba làm sao vậy? Để con gọi bác sĩ……”

“Bác sĩ gì chứ, ba vẫn còn khỏe lắm.” Doãn Lương Kiến mạnh miệng nói, kéo Mân Huyên vào nhà “Tập thể dục buổi sáng bụng trống trơn, đương nhiên không có sức, giờ vào ăn một chút đã, đảm bảo ba sẽ khỏe khoắn trở lại!”

“Ba thật sự……” Nàng nhìn hắn, lời đã đến miệng lại nuốt xuống, nhìn qua ba nuôi thật sự không có vấn đề gì.

Nàng cùng hắn vào phòng khách, sau đó nàng lên lầu tắm rửa, thay quần áo rồi xuống phòng ăn.

Đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, nàng nhìn chăm chú ba nuôi đang đọc báo, nhận xét “Ba nuôi, trông ba khỏe lên nhiều rồi đó….”

Doãn Lương Kiến buông tờ báo xuống, cười híp mắt “Ha ha…… Đương nhiên rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục tập luyện, ba nhất định sẽ thắng con.”

“Vâng.” Nàng uống một ngụm sữa, không khỏi cười trộm, cảm thấy ba nuôi đúng là một ông lão mạnh miệng đáng yêu.

Ăn xong bữa sáng, Doãn Lương Kiến nhìn Mân Huyên một lúc, kinh ngạc hỏi “Mân Huyên, hôm nay là cuối tuần, con không có hẹn gì sao?”

Đang chần chừ không biết phải mở lời như thế nào, ba nuôi lại hỏi một câu như vậy, nàng liền nhân cơ hội nói luôn “Ba nuôi, con muốn hôm nay ở nhà nói chuyện với ba.”

“Thật sao? Con lại chịu ở nhà nói chuyện phiếm với ông già này sao.” Doãn Lương Kiến hứng thú quay đầu phân phó quản gia một chút, sau đó vui vẻ kéo tay nàng ra ngoài vườn.

“Đi, chúng ta ra bên ngoài tán gẫu.”

Ngay ngoài biệt thự có một vườn cỏ xanh mướt, giữa không gian thoáng đãng đặt một chiếc bàn với mấy chiếc ghế màu trắng nho nhỏ xinh xắn, khiến nàng vừa nhìn đã thích ngay.

“Mân Huyên, ba biết con muốn nói về chuyện gì, con bắt đầu hỏi đi.” Vừa ngồi xuống, Doãn Lương Kiến đã thoải mái nói luôn.

“Ba nuôi.” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, lúc này trùng một người hầu đã đi tới, đặt trước mặt nàng một ly nước chanh mát, lại đặt trước mặt ba nuôi một ly trà Quan âm.

“Mong ba hãy nói cho con biết những chuyện liên quan đến bức ảnh này.” Nàng cúi đầu lấy trong túi ra bức ảnh đã ố vàng.

Doãn Lương Kiến cầm bức ảnh lên, sau đó lấy chiếc kính lão trong túi ra đeo lên nhìn một lúc “Đây là ảnh năm chúng ta tốt nghiệp đại học, bốn người cùng chụp chung.”

“Trong ảnh trừ ba mẹ con và ba nuôi ra còn có một người phụ nữ nữa, là ai vậy ạ?” Mân Huyên ngồi cạnh hắn, nhìn người phụ nữ trong ảnh mà nàng đang hỏi, cảm giác có chút quen thuộc.

Doãn Lương Kiến dường như đang nhớ lại một kỉ niệm đẹp, mỉm cười nói “Cô ấy là thiên kim tiểu thư của một nhà soạn nhạc nổi tiếng, tên là Xảo Kì, rất xinh đẹp, người theo đuổi nhiều không kể hết, là người đã có hôn sự với ba từ lúc còn ở trong bụng mẹ, sau đó cũng cùng ba kết hôn.”

Vậy người này chẳng phải là mẹ của Doãn Lạc Hàn sao? Nàng giật mình nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp như hoa đang mỉm cười, lúng liếng má lúm đồng tiền, khó trách nàng lại có cảm giác quen thuộc đến thế.

“Vậy mấy người là bạn học sao ạ?”

“Đúng vậy.” Doãn Lương Kiến buông ảnh xuống, ánh mắt mê mang nhớ lại “Mẹ con và Xảo Kì là bạn học từ hồi cấp 3, ba và ba con cũng vậy, sau một lần đi dã ngoại tại trường, bọn ta bắt đầu quen nhau, sau đó ba con và mẹ con bắt đầu yêu nhau. Khi đó, bọn ta vẫn thường đi dã ngoại, thật sự rất vui… thấm thoắt vậy mà đã hơn 20 năm rồi……”

“Vậy tại sao ba con lại có ấn tượng không tốt với……” Nàng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ này sau này đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ kết thù sao?

“Sau khi tốt nghiệp đại học, bọn ta đều lập gia đình. Ba vội vàng tiếp nhận công ty từ gia tộc, ba con cũng đã đến công ty của ba mấy lần như có chuyện gì muốn nói, nhưng ba lúc ấy đang bận lo chuyện công ty nên cũng không để ý lắm. Một năm sau đó, ba xem báo mới biết, ba con vay vốn của ngân hàng, cùng vài người nữa mở công ty, ban đầu cũng chỉ là một xí nghiệp nhỏ, sau đó công ty ngày càng lớn mạnh……”

Về chuyện ba dựng nghiệp, đây là lần đầu tiên nàng được nghe kể, vì vậy nàng rất hứng thú, chăm chú lắng nghe.

“Mãi đến khi đó ba mới biết được, ba con là muốn vay tiền ba, chỉ tiếc là lúc đó ba lại không có thời gian nói chuyện rõ ràng…”

Nàng không tin lắc lắc đầu, không thể nào… Ba nàng như thế nào, nàng hiểu rất rõ, ông ấy không phải người hẹp hòi, không thể nào chỉ vì ba nuôi không cho vay tiền mà ghi hận đến tận bây giờ……

Doãn Lương Kiến cũng phát hiện sắc mặt nàng, vội vàng giải thích “Mân Huyên, con đừng hiểu lầm, đây không phải nguyên nhân khiến cho chúng ta mâu thuẫn.”

“Vậy là gì ạ?” Nàng nóng vội hỏi, chẳng lẽ là vì sau đó hai công ty cạnh tranh?

Doãn Lương Kiến vỗ vỗ tay nàng, muốn cho nàng an tâm “Thật ra, năm đó ba còn trẻ, còn rất nông nổi, muốn sớm gây dựng sự nghiệp, vì vậy đã khiến cho công ty khốn đốn, cổ phiếu cũng đại hạ giá…… Trong thời gian đó, ba cũng không còn để ý nhiều đến Xảo Kì nữa, khiến cho bọn họ……”

Hắn còn chưa nói xong, quản gia đã vội vàng chạy tới “Lão gia, lão gia, thiếu gia đã trở lại……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.