Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 281




“Anh à, xe em đang đi thì hỏng, em gọi người tới kéo đi rồi, vừa vặn lại ở gần công ty anh nên tới đây luôn.” Chỉ Dao sốt ruột dậm chân “Anh mau lái xe đưa em……”

Mân Huyên thấy mặt Chỉ Dao đầy mồ hôi, đưa cho Chỉ Dao mấy tờ khăn giấy “Chỉ Dao, cậu muốn đi đâu?”

“Mân Mân, tối hôm qua mình gọi điện thoại cho cậu mãi mà sao cứ báo “Số máy quý khách vừa gọi…” vậy? Mình sốt ruột quá, chiều hôm qua lại quên không bảo cậu, hôm nay chúng ta phải đi thi tốt nghiệp. Mình nghĩ cậu hôm nay hẳn là ở tòa soạn, liền lái xe đi tìm cậu, kết quả nửa đường xe lại hỏng…”

Đúng rồi, thi tốt nghiệp! Mân Huyên ngây ngẩn cả người, nàng như thế nào lại có thể quên đi việc quan trọng như vậy, vì thế vội vàng hỏi “Mấy giờ bắt đầu?”

Chỉ Dao nâng tay nhìn đồng hồ, kinh ngạc kêu lên “Còn có hơn bốn mươi phút nữa thôi!”

“Đừng vội, anh lái xe đưa hai người đi.” Giản Quân Dịch đứng lên, ấn điện thoại nội tuyến “Lí thư kí, ngay lập tức mang hai bộ dụng cụ văn phòng vào đây.”

Ba người đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, Mân Huyên nhận hai cái túi từ thư kí, sau đó cùng Chỉ Dao lên xe Giản Quân Dịch.

Dọc đường đi, Chỉ Dao không ngừng thúc giục Giản Quân Dịch “Anh, nhanh lên, nhanh lên……”

“Biết rồi, tin anh đi, kịp mà….” Giản Quân Dịch dẫm chân ga, xe thể thao bắt đầu vọt đi, không đến ba mươi phút đã tiến vào trường học.

“Hai đứa vào đi, anh ở ngoài chờ hai đứa thi xong.” Giản Quân Dịch kéo kính xe xuống, vẫy vẫy tay, sau đó thấp giọng nói tiếp “Lăng tiểu thư, không cần lo lắng chuyện công việc, tôi sẽ gọi điện báo cho tòa soạn.”

“Được, cám ơn anh, Tổng giám đốc.” Nàng không khỏi tươi cười, người này tâm tư sâu không lường được, làm việc quả thật luôn rất chu toàn thận trọng.

“Mân Mân, cố lên!”

“Chỉ Dao, cậu cũng cố lên!”

Vì không học cùng chuyên ngành, hai người chỉ có thể chúc nhau một câu đơn giản như vậy rồi lại hướng tòa nhà mình học chạy. Mân Huyên dựa theo địa chỉ Chỉ Dao cho nàng, tìm được phòng thi, vừa ngồi vào chỗ của mình, không đến hai phút, giám khảo liền ôm túi bài thi vào.

Chỉ Dao đã cho nàng lịch thi, hôm nay thi hai môn, hai môn thi cách nhau chỉ có mười lăm phút nghỉ ngơi, bất quá như vậy cũng tốt, thi nhanh xong nhanh, đỡ phải mệt mỏi suy nghĩ nhiều.

Nàng đã học bài rất kĩ, bài thi này không thể làm khó nàng. Ba tiếng rưỡi sau, nàng ra khỏi trường thi. Sáng mai còn có hai môn, thi xong là coi như nàng đã chính thức tốt nghiệp.

Khi nàng tới xe thể thao của Giản Quân Dịch, Chỉ Dao đã sớm ngồi trên xe vẫy vẫy nàng “Mân Mân, mau tới đây!”

Nàng chạy tới nhưng không lên xe “Chỉ Dao, mình không về cũng hai người nữa, mình tới tòa soạn.”

Chỉ Dao chu môi, chỉ chỉ chiếc đồng hồ ở cổ tay “Mân Mân, cậu xem xem, đã trưa rồi, cậu không định ăn cơm sao?”

Mân Huyên khoát tay áo, giọng nói có chút vội vàng “Đừng lo, mình không đói. Hôm nay mình còn nhiều việc chưa làm xong.”

Chỉ Dao không nói với Mân Huyên nữa, quay sang Giản Quân Dịch thở phì phì “Anh! Anh đối đãi với cấp dưới hà khắc như vậy sao? Mân Mân cơm trưa còn chưa được ăn, nếu đói bị ốm anh phải chịu trách nhiệm đó.”

Nghe em gái bất mãn chỉ trích, Giản Quân Dịch khẽ mỉm cười, quay sang nhìn Mân Huyên “Chỉ Dao nói cũng đúng, công việc phải làm nhưng cơm trưa cũng nhất định phải ăn. Lên xe đi, chúng ta đi ăn một chút rồi về tòa soạn sau.”

Nàng không biết thoái thác như thế nào nữa, đành phải lên xe.

Xe thể thao vừa mới khởi động, Chỉ Dao đã quay sang hỏi “Mân Mân, tí nữa cậu muốn ăn gì nào?”

“Mình thế nào cũng được, hai người quyết định đi.” Nàng cười cười, Chỉ Dao lại quay đầu sang hỏi Giản Quân Dịch, nhìn Chỉ Dao vui vẻ như vậy, trong đáy lòng nàng cũng chợt thấy ấm áp. Chỉ Dao vẫn luôn như vậy, vui vẻ đơn thuần, đối với nàng luôn hết lòng, không chút so đo tính toán….

Nàng không khỏi đối với chuyện đã quyết định rời xa Doãn Lạc Hàn cảm thấy rất đúng đắn, chỉ mong Chỉ Dao mãi mãi không biết chuyện nàng và Doãn Lạc Hàn, nàng thật sự không muốn phải nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Chỉ Dao chan chứa nước mắt thêm nữa….

Cứ nghĩ như vậy, chẳng mấy chốc nàng cùng và anh em bọn họ đã vào một nhà hàng Pháp, vừa gọi đồ ăn xong, di động của Chỉ Dao đột nhiên reo vang.

Mân Huyên không để ý, đang uống nước, chợt nghe Chỉ Dao nói “Lạc ca ca……”

Nàng chấn động, nhưng nghĩ đến đang ngồi đối diện Giản Quân Dịch, nàng mặt không đổi sắc tiếp tục uống nước, vểnh tai nghe Chỉ Dao xem đang nói cái gì.

“…… Lạc ca ca, hôm nay em không đi được rồi, em vừa thi tốt nghiệp xong, đang ăn cơm với bạn……”

……

“À, là anh trai, còn có cả Mân Mân nữa đó……”

……

“Anh còn chưa ăn sao? Lạc ca ca, dạ dày của anh không tốt, nhất định phải chú ý…… Ừm, vậy anh qua đây ăn cùng luôn đi, bọn em ở……”

Tiếp theo, nàng nghe được Chỉ Dao đọc địa chỉ của nhà hàng này, miệng thiếu chút nữa phun ra hết nước trong miệng. Tên ma quỷ kia muốn tới đây? Không được, nàng vất vả lắm mới thoát khỏi hắn, tuyệt không thể để hắn bắt được.

Nàng buông cái chén trong tay xuống, tỏ ra thản nhiên nói “Chỉ Dao, mình đi toilet một chút.”

“Ừ.” Chỉ Dao không cần nghĩ ngợi gật đầu.

Nàng đứng lên cầm lấy chiếc túi xách, liếc mắt nhìn Giản Quân Dịch đang ngồi phía đối diện, sau đó chạy trối chết.

Lúc này nàng không thể nghĩ được nhiều, chỉ có thể trốn đi, vội vàng hướng toilet chạy.

Không đến năm phút đồng hồ, Doãn Lạc Hàn đã tới nhà hàng Pháp, nhưng tốc độ hắn tiến tới bàn của anh em Chỉ Dao có hơi chậm hơn bình thường, ánh mắt sắc bén quét khắp nhà hàng tìm tòi, cuối cùng dừng lại ở bàn của Chỉ Dao và Giản Quân Dịch, nhưng cũng vẫn không thấy người con gái kia.

Không cần hỏi, hắn cũng biết hẳn là nàng quá sợ hãi đã trốn đi rồi. Chết tiệt! Hắn rủa thầm. Vẫn là chậm một bước.

“Lạc ca ca, đừng đứng nữa, ngồi đi anh.” Lúc này Chỉ Dao đã đứng dậy đi tới kéo hắn.

Hắn liếc mắt nhìn Giản Quân Dịch, kiềm chế sự nôn nóng của mình, cố tỏ ra bình tĩnh ngồi xuống. Hiện tại hắn không thể rời khỏi đây, chỉ có thể tiếp tục ngồi ăn, sau đó khéo léo hỏi Chỉ Dao tung tích Mân Huyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.