Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 272




Theo sự kiên trì thuyết phục của nàng, bọn họ đi tới bệnh viện, nghe được chẩn đoán của bác sĩ, cánh tay hắn quả thật không có gì trở ngại, miệng vết thương của hắn đã được cầm máu và băng bó sạch sẽ.

Hai người rời khỏi bệnh viện. Nàng cũng không muốn nhìn thời gian, tính ra từ lúc sự tình phát sinh đến bây giờ chắc nhiều giờ đã trôi qua. Cũng chẳng khác nào nàng đến muộn. Xem ra nàng hôm nay thật sự là rất đen đủi rồi…

Hai người rời khỏi bệnh viện. Nàng cũng không muốn nhìn thời gian, tính ra từ lúc sự tình phát sinh đến bây giờ chắc nhiều giờ đã trôi qua. Cũng chẳng khác nào nàng đến muộn. Xem ra nàng hôm nay thật sự là rất đen đủi rồi…

Sắp giữa trưa , nàng cũng không muốn đi làm, quyết định gọi điện thoại cho Trịnh Trác, nói chính mình hôm nay thân thể không thoải mái, muốn đi khám. Trịnh Trác cũng không hỏi gì nhiều, đồng ý cho nàng nghỉ một ngày.

Nàng thở dài một cái, tùy tay ném điện thoại vào trong túi, nhìn lên, lại chạm phải một đôi mắt như biển lớn mênh mông, nàng đằng hắng “Chính Vũ, tay cậu còn đau không?”

Hắn nhún nhún vai, vô tình liếc mắt cánh tay “Chỉ bị thương ngoài da thôi mà, hết đau lâu rồi.”

Nàng biết Chính Vũ là cố ý nói như vậy để giảm bớt cảm giác có lỗi của nàng, nhưng hắn không biết là như vậy ngược lại làm nàng càng thêm cảm thấy có lỗi với hắn.

Hai người bước chậm trên vỉa hè râm mát, nàng quay đầu nhìn hắn, nàng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi hắn, thí dụ như bóng người buổi tối đó đến tột cùng có phải hắn hay không …..

Chính Vũ nhìn ra nàng đang muốn nói lại thôi bèn hỏi “Mân Mân, em muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi.”

Nàng nắm chặt túi xách, gian nan mở miệng “À…… Cậu không phải đã trở về Hàn Quốc sao? Sao lại xuất hiện ở đây??”

“Tôi hôm nay vừa về nước, trùng hợp ở trên đường gặp được em, còn muốn chạy lên chào em, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.” Hắn hơi cúi đầu, vài sợi tóc vương xuống che đi thần sắc hắn đang cười khổ, hắn đương nhiên không thể nói thực ra là hắn đi theo nàng, phát hiện nàng sắp bị xe tải đâm liền lao lên cứu nàng.

Nàng giờ phút này hoàn toàn là bị những nghi vấn làm cho rối loạn, nàng muốn hỏi hắn, nhưng là nàng nên nói như thế nào đây, ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn hắn… nếu bóng người ngày đó thật sự là Chính Vũ, với tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không giữ trong lòng, nhất định sẽ gặp nàng hỏi rõ ràng.

“Chính Vũ, cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?” Nàng cắn môi, một bên đang đợi hắn mở miệng, một bên lại buồn bực âm thầm thầm oán chính mình như thế nào lại nhát gan như vậy, có điều nghi vấn mà lại không dám nói ra…

Hắn hai mắt mơ hồ xẹt qua một chút đau thương, hợp tình hợp lý nói “Trải qua chuyện lộn xộn buổi sáng, tôi đang nghĩ sẽ được nghỉ ngơi, hơn nữa còn là tôi cứu em… tôi nghĩ phải được em mời cơm chứ.”

Nàng sửng sốt một chút, đó không phải là chuyện nàng nghĩ hắn sẽ nói, nàng thở dài, xoay đầu nhìn bốn phía xem có nhà hàng nào gần không “Vậy cậu muốn ăn gì?”

“Bây giờ còn chưa tới giờ ăn cơm trưa mà, tôi biết gần đây có quán cà phê rất được, chúng ta đi uống cà phê trước đi.” Chính Vũ dắt tay nàng bắt đầu hướng bên phải đi, ngữ điệu bình thản nhưng lại lộ ra thần thái không cho phép nàng từ chối.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng nàng phát giác tay hắn nắm tay nàng đang run nhè nhẹ, giống như tích tụ rất nhiều cảm xúc không thể nói rõ, trái tim của nàng cũng chợt trở nên quặn đau.

“Chính Vũ, hiện tại có thể nói chưa? Sao cậu không nói tiếng nào đã vội trở về Hàn Quốc như vậy? Là bị cha cậu ép sao? Hay là tối đó ở bãi đỗ xe……”

Chính Vũ khẽ tựa vào lưng ghế dựa, lắc lắc đầu “Mân Mân, em hiểu lầm rồi, không ai ép tôi cả. Chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy nhớ gia đình, muốn về một thời gian.”

“Nhưng cậu……”

Nàng vừa mới nói được vài từ đã bị hắn cắt lời “Thực xin lỗi, Mân Mân, lần đó tôi đột nhiên thấy nhớ nhà quá, quyết định mua vé máy bay luôn, nên mới chưa kịp nói với em một tiếng.”

Nàng nhấp một ngụm cà phê, cách nói của Chính Vũ rõ ràng có chút không tự nhiên. Hơn nữa hắn cũng không phải là kiểu công tử bốc đồng, sẽ không vì lý do đơn giản là nhớ nhà như vậy mà không thèm chào hỏi ai liền bay trở về Hàn Quốc. Phân tích như thế, trong đầu nàng càng thêm nghi hoặc, từ sự kiện ở bãi đỗ xe hôm đó, nàng bắt đầu không thể liên lạc được với hắn, sau chợt nghe tin tức hắn về Hàn Quốc, chẳng lẽ như vậy lại chỉ là trùng hợp?

Chính Vũ liếc mắt ly cà phê trống trơn, đứng lên “Uống hơi nhiều rồi, tôi đi toilet một chút.”

Nàng khẽ gật đầu, lần này Chính Vũ trở về, nàng rõ ràng cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều, ánh mắt thêm phần ý nhị. Cách hắn nói chuyện rõ ràng là tỏ ra không có chuyện gì, nhưng nàng có thể cảm thấy hắn là đang cố ý che giấu gì đó….

Nàng bưng ly cà phê, nhấp nhẹ một ngụm, ánh mắt tùy ý chuyển hướng cửa sổ bên ngoài, một chiếc Porche ngừng ở trước cửaquán cà phê, nhưng nàng cũng không để ý lắm, cúi đầu khuấy ly cà phê.

Không quá một hồi, nàng nghe được một tiếng giày cao gót, tiếp theo là một tràng tiếng nói quen thuộc “Mân Mân, sao cậu lại ở đây?”

Nàng toàn thân đột nhiên chấn động, nghe ra là thanh âm Chỉ Dao, ngẩng đầu lên, Chỉ Dao đã ngồi xuống ghế đối diện nàng. Chỉ Dao sắc mặt không được tốt, tiều tụy mà tái nhợt.

“Mân Mân, mình tìm cậu suốt, tối hôm qua chạng vạng gọi điện thoại cho cậu mà mãi không thấy cậu tiếp nghe.”

Nàng nhất thời không biết nên trả lời Chỉ Dao như thế nào, trong lòng như là có hàng nghìn mũi kim đâm trúng, hoàn toàn không ngờ lại gặp Chỉ Dao ở đây.

Chỉ Dao cúi đầu, nhanh chóng mở túi xách Lv lấy ra tạp chí để ở trước mặt Mân Huyên, nàng run run ngón tay chỉ vào mặt người phụ nữ trong hình, trên mặt lộ vẻ không dám tin “Mân Mân, cậu vừa là bạn thân nhất của mình, vừa là chị em tốt nhất của mình… mình không tin… mình không tin đây là cậu. Cậu nói cho mình biết đi….. có phải cậu không??? Không phải cậu mà, đúng không……”

Đối mặt với Chỉ Dao ép hỏi, nàng không còn biết nói gì nữa. Nàng có thể nói cho Chỉ Dao chân tướng mọi chuyện, rằng không phải nàng tự nguyện , đều là do Doãn Lạc Hàn sử dụng thủ đoạn ép nàng làm tình nhân sao? Giờ phút này nàng nói những lời như vậy sẽ có ích sao? Nói… sẽ chỉ làm Chỉ Dao càng thêm xem thường nàng, cho rằng nàng đang biện hộ… Nàng thật sự không muốn giải thích gì nhiều… nàng cam chịu…. là nàng có lỗi với Chỉ Dao…..

Mân Huyên trầm mặc lại làm Chỉ Dao càng thêm kích động, Chỉ Dao liều mạng lắc đầu, con mắt đầy nước bắt đầu đảo quanh “Mân Mân, nói cho mình biết đi, nói với mình… cậu và Lạc ca ca chẳng có quan hệ gì hết… người này chỉ là giống cậu thôi…… Cậu nói đi……. Nói cho mình biết đi……”

“Mình……” Nàng ngẩng đầu thì đã thấy Chỉ Dao giàn dụa nước mắt, nàng cuống lên “Đừng khóc, Chỉ Dao, đều là lỗi của mình… là mình sai… cậu đừng khóc mà……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.