Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 264




Thấy Doãn Lạc Hàn đang đuổi theo thân ảnh kia chạy ra khỏi trung tâm thương mại, nàng quẳng xe hàng lại chạy chậm theo sau, đã thấy hắn nắm di động, nghỉ chân đứng ở quảng trường phía ngoài trung tâm thương mại.

“Thế nào? Người đâu?” Nàng hít thở kịch liệt, quay đầu nhìn bốn phía nhưng đều không thấy thân hình người kia.

“Không đuổi kịp.” Hắn nhướn mắt khinh bạc, khép lại điện thoại di động.

“Là phóng viên sao?” Nàng cắn môi, nói ra suy đoán của mình, kìm nén nỗi lo lắng trong lòng. Xét đến thân phận Đường Thịnh tổng tài của Doãn Lạc Hàn, nếu phóng viên đã chụp được ảnh của bọn họ thì nhất định ngay ngày mai sẽ giật tít đăng lên trang nhất, bởi vì tin này sẽ mang lại cho tòa soạn lợi nhuận khổng lồ cùng với hiệu ứng bom tấn. Đã làm ở tòa soạn lâu như vậy, nàng rất hiểu điều này.

“Ừ, xem ra đúng là phóng viên.” Hắn trầm ngâm một hồi, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú không lộ ra cảm xúc gì.

Nàng không khỏi có chút nóng nảy, nhất thời bối rối không biết làm sao “Làm sao bây giờ? Không thể điều tra ra là phóng viên tòa soạn báo nào sao? Nếu bị lên báo, chuyện của chúng ta không phải nhỏ…… Không phải sẽ bị mọi người biết hết sao?”

Nàng lo lắng đến độ dậm chân liên hồi. Doãn Lạc Hàn người này đến tột cùng là dù có chuyện gì xảy ra, hắn tuyệt đối không sốt ruột sao? Hắn chẳng lẽ không biết chuyện này lộ ra hậu quả sẽ rất nghiêm trọng? Thật không biết hắn là nghĩ như thế nào nữa!

“Chuyện đã như vậy, có sốt ruột cũng vô ích, em không cần lo lắng gì cả, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.” Hắn hai tay thản nhiên đút túi quần, ngữ khí bình thản, chân thành rất đáng tin cậy.

Nếu hắn đã nói như vậy, nàng chỉ có thể đem những lời sắp ồ ạt muốn phun ra nuốt trở về. Nàng thật sự cầu mong, ngày mai tin tức trang nhất trên báo sẽ không đăng ra một màn hôm nay.

Về nhà, ăn xong bữa tối đã hơn mười một giờ, nàng tắm rửa xong đi ra, phát hiện hắn đang đi qua đi lại trong phòng khách nghe điện thoại. Dù sao hắn đã nói việc này hắn sẽ xử lý, nàng cũng không có gì phải lo lắng .

Khoảng mười phút sau, nàng nhận được tin nhắn của Thiếu Đằng, hắn hẹn nàng gặp mặt. Nàng đồng ý. Nàng hiểu được tâm tư của hắn là lo lắng nàng bị thương tổn, nóng lòng muốn biết chuyện nàng cùng Doãn Lạc Hàn. Bất quá dựa theo hiểu biết của nàng về Thiếu Đằng, nàng cũng không phải lo lắng Thiếu Đằng sẽ đem bí mật này nói ra.

Được rồi, nàng ngáp một cái, vội đi ngủ. Phùng Tĩnh Như hẹn nàng ngày mai tới công ty sớm một chút, làm vài công tác giao tiếp. Nghĩ đến chính mình sắp được thăng chức Phó Chủ biên, nàng ôm lấy chăn không khỏi cười ra tiếng.

“Suy nghĩ chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Tiếng nói từ tính đột nhiên vang lên sau tai.

Nàng kinh ngạc trườn tránh. Hắn vừa nằm xuống phía sau sườn nàng, hiển nhiên là vừa tắm rửa xong, thản nhiên để trần bộ ngực tinh tráng, thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng.

Việc đụng chạm da thịt đã từng có, nhưng lại tựa vào nhau như vậy, nàng không khỏi có chút ngại ngùng, cố giữ bình tính, kéo người dịch ra hướng mép giường “Không có gì, tôi muốn ngủ, ngày mai còn có việc, phải đi làm sớm một chút.”

Nàng vừa khép mắt, thân thể hắn phút chốc sát bên nàng, nhẹ nhàng hôn liên tiếp trên cổ, trên vai nàng, nàng kinh hãi, chưa kịp phản ứng thì bàn tay to lớn đã bất ngờ kéo mạnh nàng vào lòng hắn, cuồng nhiệt hôn.

“Chờ, chờ một chút……” Nàng gian nan né tránh hắn, muốn lảng sang chuyện khác để hắn chú ý “Không phải anh nói mai anh phải đi công tác sao?”

“Cũng dự định sáng mai, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện đó, tôi anh sẽ phải hoãn lại một chút để giải quyết cho xong, vì vậy trước khi anh đi, em nhất định phải cho anh ăn thật no”. Hắn thấp giọng thở gấp, rất nhanh trả lời vấn đề của nàng, giọng nhẹ mang theo ý cười gian tà hôn lên môi nàng, lấp kín những thanh âm kế tiếp của nàng.

Hắn lần cởi áo ngủ trên người nàng, đầu gối tì xuống kẹp chặt hai chân nàng, không chút do dự vuốt ve thăm dò vùng thần bí mẫn cảm của nàng, bừa bãi liếm hút cảm thụ sự ngọt ngào của nàng.

“Aaa……” Thân thể nàng ập đến sự tê dại cùng run rẩy, hắn nắm trong tay toàn bộ cảm quan tri giác của nàng. Đầu óc tức thời mơ màng không thể bình thường, nàng yêu kiều từng ngụm từng ngụm thở dốc, nhắm mắt lại, yên lặng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Trong não như được trang bị đồng hồ báo thức, nàng đúng bảy giờ tỉnh giấc, hai thân hình quấn quýt không quần áo, nhớ tới hắn không ngừng đòi lấy, nàng ngượng ngùng cắn cắn môi dưới, dịch chuyển thân mình, rời khỏi lòng hắn.

Hắn hé mắt, cánh tay dài vươn tới kéo nàng vào lòng, cọ cọ má nàng, miệng còn lầu bầu “Sớm như vậy rời giường làm gì vội? Giờ cách giờ đi làm còn sớm, ngủ tiếp lúc nữa đi.”

“Anh mau thả tôi ra, tôi đã đồng ý với thủ trưởng, hôm nay phải đến tòa soạn sớm một chút.” Nàng ửng đỏ nghiêm mặt, cố sức đẩy ngực hắn, hắn sẽ không nhanh như vậy lại muốn ngủ tiếp chứ…

“Để tôi dậy, tôi còn làm bữa sáng, anh không phải bảo tôi phụ trách bữa sáng sao?” Nàng lại đẩy hắn ra, kết quả hắn vẫn như cũ không phản ứng. Nhìn thời gian thấy cứ tiếp tục vậy sẽ không kịp, hai tay hắn lại giống thanh thép cứng rắn vô cùng giam trụ nàng không động đậy mảy may.

Không khỏi lo lắng vạn phần, nàng ở trong lòng hắn lộn xộn như vậy mà hắn một chút phản ứng đều không có, xem ra hắn là cố ý làm như vậy. Vì thế nàng ướm hỏi “Đến tột cùng là anh muốn như thế nào mới buông ra?”

Hàng lông mi dài nơi mí mắt hắn khẽ động đậy, hắn cúi đầu nhẹ giọng trầm ấm “Anh muốn nghe em gọi tên của anh, dùng giọng thật đặc biệt, thật thân mật gọi tên anh.”

Thật đặc biệt, thật thân mật gọi tên hắn… Nàng ôm lấy hai má, người này lại nhàn rỗi không có việc gì làm có phải hay không, như thế nào lại nghĩ ra ý tưởng cổ quái thế này để bắt bí nàng.

“Không chịu nói, chúng ta tiếp tục ngủ!” Hắn giảo hoạt cười, hai tay ôm thân thể trơn bóng hoàn mỹ của nàng chặt chẽ giam cầm vào trong ngực.

“Ai nói tôi không nói chứ, tôi đang suy nghĩ……” Nàng vội vàng lên tiếng, ra sức nhớ lại, dường như bọn Quý Dương đều gọi hắn là “Lạc”, nàng nghĩ gọi như vậy cũng được lắm…

“Lạc…” Nàng nhỏ giọng. Vừa mở miệng, hắn nháy mắt cắt lời “Không được, không đủ đặc biệt, mọi người thân đều gọi anh như vậy.”

Còn muốn đặc biệt hơn! Nàng đảo mắt, chậm rãi gọi lại “Lạc Hàn…”

Hắn lại lắc đầu,“Không được, không đủ thân mật”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.