Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 150




Thì ra hắn có thể cười, chỉ là đối tượng khác nhau mà thôi, hắn rất chướng mắt với nàng không phải sao? Nhưng mà nàng như vậy, vì sao hắn phải cương quyết trói buộc nàng ở bên người cơ chứ? Đây là vấn đề nàng vẫn nghĩ mãi không ra.

“Để cho tôi tới nhìn xem, là người phụ nữ như thế nào mà có thể làm cho Doãn đại tổng tài của chúng ta vừa yêu vừa hận.” Người đàn ông kia trêu chọc nói, đấm vào vai Doãn Lạc Hàn, lập tức bước đi thong thả nhàn nhã chạy đến trước giường nàng, ánh mắt nghiền ngẫm không kiêng nể gì mà đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Bộ dạng thoạt nhìn rất đủ vị, trong nhu nhược mang theo chút kiêu ngạo quật cường, xác thực không giống với những phụ nữ bình thường.”

Bị người đàn ông xa lạ này soi mói, khiến nàng có cảm giác như một con khỉ trong vườn bách thú, Mân Huyên không thể ngồi dậy, chỉ có thể xoay người đi, tránh đi ánh mắt của đối phương.

Khuôn mặt tươi cười xấu xa, đôi mắt như sương mai ngưng tụ vẻ bất cần đời, bề ngoài thoạt nhìn như phóng đãng không câu nệ, kỳ thật vẻ tinh anh ngẫu nhiên xuất hiện nơi đáy mắt làm cho người ta không dám nhìn.

Mân Huyên cẩn thận dùng quan sát của mình kết luận lại, sao mà gần đây đàn ông nàng nhìn thấy đều là các nhân vật làm cho người ta không dám khinh thường vậy? Lúc trước gặp anh trai Chỉ Dao, Giản Quân Dịch cũng như vậy, bề ngoài thoạt nhìn nho nhã lễ độ, không nhiễm phong trần, nhưng cẩn thận quan sát ánh mắt anh ta, sẽ biết ngay đối phương cũng không phải dạng người đơn giản hời hợt.

Lại nhìn người đàn ông này thân thiết với Doãn Lạc Hàn như vậy, không khó để đoán ra quan hệ giữa bọn họ, tên ma quỷ đáng giận Doãn Lạc Hàn này, bạn bè của anh ta chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, nàng phải cẩn thận đề phòng mới được.

Người đàn ông kia hoàn toàn không biết suy nghĩ lúc này của nàng, một tay chống cằm, giọng nói thoải mái mà tự tại, nói chuyện với nàng như đang nói với bạn tốt nhiều năm, “Em gọi là Lăng Mân Huyên đúng không, anh là Quý Dượng, bạn của Lạc, cũng là bạn hợp tác của cậu ta, em có thể gọi anh là Dương như cậu ấy.”

Quý Dương vừa nói xong, liền truyền đến tiếng nói thầm không kiên nhẫn của Doãn Lạc Hàn, “Dương, hôm nay cậu cũng nói nhiều thế.”

Nụ cười trên mặt Quý Dương làm cho người ta có cảm giác như được gió mùa xuân thổi qua, nàng nhất thời buông xuống không ít cảnh giác, đang chuẩn bị đáp lại đối phương một nụ cười, lại bị lời Doãn Lạc Hàn cắt ngang, kinh ngạc, không lên tiếng nữa.

Quý Dương khoát khoát tay về phía Doãn Lạc Hàn, vẻ mặt chán ghét, “Cần gì để ý tới tên tiểu tử thối Doãn Lạc Hàn đó, cậu ta cứ như thế, y như núi băng ngàn năm vừa nặng trình trịch vừa tĩnh mịch, có khi cố chấp lên thì chính là tảng đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng. Về sau nếu cậu ta còn dám bắt nạt ăn hiếp em, em cứ nói cho anh biết, anh sẽ giúp em dạy dỗ lại cậu ta.”

Không ngờ Qúy Dương lại không lưu tình phê phán Doãn Lạc Hàn trước mặt hắn như vậy, nàng vội vàng đem ánh mắt dời đến người phía sau, theo như hiểu biết của nàng về hắn, sắc mặt hiện tại của hắn khẳng định là u ám lắm đây.

Kết quả thật làm nàng mở rộng tầm mắt, hắn chỉ mím chặt môi, hai tay cắm trong túi quần, nghiêng đầu sang một bên, không ra tiếng.

Miệng nàng thiếu chút nữa thì bật cười ra tiếng, thì ra Doãn Lạc Hàn hắn cũng có lúc kinh ngạc, không khỏi cảm thấy rất có thiện cảm với người tên Quý Dương đối diện. Không thể tưởng tượng được tên âm trầm như Doãn Lạc Hàn lại có một người bạn thú vị như Quý Dương.

“Được rồi, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, về sau chúng ta rảnh rỗi sẽ lại tiếp tục tán gẫu, bây giờ anh có chuyện muốn nói với Lạc.” Quý Dương nháy mắt nghịch ngợm nhìn nàng, một tay khoác lên cổ Doãn Lạc Hàn, bước nhanh khỏi phòng bệnh.

Vảnh tai lên cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nàng có trực giác chuyện bọn họ nói có liên quan đến nàng. Quả nhiên, bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng nói chuyện của bọn họ, nhưng bởi vì cánh cửa bị đóng lại, nàng chỉ có thể nghe thấy mấy từ linh tinh ngắt quãng.

“Bác sĩ Lý nói cô ấy cần tĩnh dưỡng… Cậu để cho cô ấy ở lại bệnh viện đến khi… Ba tuần… ừm… Lại ra viện…”

“Phiền toái như vậy làm cái gì… Không được…. Tôi không đồng ý… Trở về dưỡng thương cũng như thế… Tôi mời y tá chuyên môn…. Không cần…. Cô ấy là người phụ nữ của tôi… Đúng…. Cứ như vậy….”

Bọn họ vẫn tiếp tục nói chuyện, hình như bởi vì chuyện nàng dưỡng thương ở trong bệnh viện hay quay lại biệt thự mà bắt đầu khắc khẩu, người bị thương là nàng, người có quyền lên tiếng nhất là nàng mới phải chứ?

Nàng muốn xốc chăn lên xuống giường, bất đắc dĩ tay phải lại cắm ống truyền dịch, tay trái bị bó thạch cao, căn bản không thể nhổ ống cắm ra, đành phải buông tha không làm nữa, ngồi trên giường lẳng lặng chờ đợi.

Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, thân ảnh Doãn Lạc Hàn nhanh chóng tiến vào, phía sau là Quý Dương vẻ mặt hổn hển.

“Lạc, được rồi, tôi sẽ thương lượng với bác sĩ Lý chuyện xuất viện, nhưng cậu có thể bình tĩnh nghe tôi nói xong được không, cô ấy vừa mới tỉnh lại, còn đang truyền dịch, dù sao cũng phải chờ cô ấy truyền dịch xong mới mang cô ấy về chứ.”

Doãn Lạc Hàn xốc chăn của nàng lên, nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, cúi người chuẩn bị ôm lấy nàng, nghe thấy Quý Dương nói những lời kia, hắn lập tức dừng lại, suy nghĩ vài giây, lại giúp nàng đắp chăn lại.

Hắn ngẩng lên nhìn ống truyền dịch trên tay nàng, tiếng nói trầm thấp, “Bác sĩ Lý nói khi nào thì có thể truyền xong?”

Quý Dương nhìn Mân Huyên vẻ mặt mê mang, nhanh chóng trả lời, “Lát nữa còn phải đổi thêm một lọ, phải tới buổi chiều.”

Doãn Lạc Hàn nhắm mắt tự ngẫm, cúi đầu nói, “Ừm, vậy buổi chiều.”

Lúc này nàng đã hiểu được bọn họ đang thương lượng chuyện gì, cũng nghe ra kết quả, Qúy Dương dựa theo lời dặn dò của bác sỹ Lý yêu cầu nàng cần tĩnh dưỡng trong bệnh viện, mà Doãn Lạc Hàn không biết vì nguyên nhân gì nhất định không chịu, hắn yêu cầu mang nàng về biệt thự, sau đó thuê y tá chuyên nghiệp đến chăm sóc nàng.

“Nghe nói bệnh nhân tỉnh.” Một tiếng nói vang dội vang lên ngoài phòng bệnh, bác sỹ Lý khoác áo blouse trắng đi đến, phía sau có hai hộ sĩ phụ giúp xe đẩy đi theo, ông ta nói với Doãn Lạc Hàn, “Doãn tiên sinh, bây giờ tôi phải kiểm tra bệnh nhân một chút, các anh đi ra ngoài chờ trước đi.”

Doãn Lạc Hàn mím môi chưa nói cái gì, Quý Dương đã tiến lên túm lấy hắn, “Lạc, chúng ta đi ra ngoài.”

“Kia… Xin đợi một chút.” Từ khi rời giường đến bây giờ Mân Huyên mới đột nhiên mở miệng gọi bọn họ lại, “Tôi hôm qua tôi hẹn với Chỉ Dao cùng cô ấy đi ăn tối, kết quả… Tôi hôm qua cô ấy đến dưới lầu không thấy tôi, chắc chắn sẽ sốt ruột, tôi muốn nhờ các anh giúp tôi cầm di động lại đây, tôi muốn gọi điện cho cô ấy…”

“Phiền toái như vậy, lát nữa dùng di động của ta…” Doãn Lạc Hàn nghiêng người, nói một nửa mới biết mình nói sai, vội vàng dừng lại, trầm ngâm một tiếng, “Ừm, lát nữa tôi bảo người khác cầm lại đây cho em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.