Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 145




Nàng bị đau đớn tra tấn vô ý thức vung loạn tay phải, chăn bị đẩy sang một bên, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Hắn nghĩ nếu bác sỹ Lí đến xem bệnh, trên người nàng không mặc quần áo thực sự không được tiện cho lắm, vì thế hắn đứng dậy mở tủ quần áo tìm quần áo lót sạch sẽ, nhìn khuôn mặt tái nhợt trên giường cùng cánh tay bị thương băng bó, hắn tiếp tục tìm một chiếc áo sơ mi có ống tay to.

Hắn ngồi xuống mép giường, cẩn thận ôm nàng ngồi lên, ánh mắt chạm đến những đường cong mê người, yết hầu căng thẳng, áp chế thân dưới bắt đầu khô nóng, hắn bắt đầu vụng về tay chân giúp nàng mặc quần áo lót.

Trước kia hắn chỉ quen lấy tay bỏ đi những thứ trói buộc đáng ghét trên người phụ nữ, đây là lần đầu tiên hắn mặc vào cho một người phụ nữ, cố lấy đai áo mỏng manh mà không chạm vào cánh tay trái của nàng, cả người nàng đau đớn mà vô lực tựa vào ngực hắn, hai tay hắn sờ soạng một lúc lâu, đánh vật với nút cài, thật vất vả mới cài vào được.

Áo sơ mi thùng thình dễ dàng mặc vào hơn, đỡ nàng nằm xuống giường, đắp chăn lên, nâng tay nhìn đồng hồ, âm thầm lo lắng bác sĩ Lí sao bây giờ còn chưa đến.

Tiếng đập cửa có quy luật vang lên, Doãn Lạc Hàn gần như lao ra mở cửa, bác sĩ Lý nhẹ gật đầu, phía sau đứng vài hộ sĩ.

“Bác sĩ Lí, ông mau vào nhìn xem, rốt cuộc là cô ấy bị làm sao? Cứ luôn kêu đau.” Doãn Lạc Hàn một tay túm lấy bác sĩ Lí kéo vào phòng ngủ.

Bác sĩ Lí cúi lưng, nhìn kỹ băng vải băng kín trên tay Mân Huyên, kinh ngạc mà lắc đầu, “Sao lại tháo bỏ lớp thạch trên tay cô ấy đi? Gãy xương nhẹ nhất ít ra cũng phải mất hai tuần mới có thể đập thạch cao. Hiện tại bệnh tình của cô ấy có thể là bị nhiễm trùng, cũng có thể là vì tùy tiện bỏ thạch cao, sau đó làm cho xương đang liền lại bị trật khớp….”

“Bác sĩ Lí, ông đừng lắc đầu mãi thế, mau nói cho tôi biết bây giờ nên làm như thế nào?”

Doãn Lạc Hàn hận không thể đi lên túm lấy áo đối phương, nhưng vẫn cố áp chế.

“Bây giờ cần phải lập tức đưa cô ấy tới bệnh viện, chúng tôi cần phải kiểm tra toàn diện, chụp CT…..”

“Thế thì còn chờ cái gì? Hiện tại lập tức đi bệnh viện.” Doãn Lạc Hàn gầm nhẹ một tiếng, chạy đến trước giường ôm lấy nàng, lướt qua mấy hộ sĩ đang đứng trong phòng khách, chạy nhanh xuống lầu.

Xe cứu thương bị hắn thúc giục, một đường chạy nhanh vào bệnh viện chỉnh hình nổi tiếng nhất nước, vừa vào bệnh viện, Quý Dương và Từ Bang cũng vội vàng chạy tới. Biết mục đích Doãn Lạc Hàn gọi mình tới, Từ Banh nhanh chóng đi đăng kí.

“Cậu vừa gọi điện cho Từ Bang, trùng hợp tôi lại nghe được, liền cùng cậu ta chạy tới.” Quý Dương nhìn phòng bệnh đóng chặt, “Lạc, cô ấy thế nào?”

Doãn Lạc Hàn hơi tựa vào vách tường, hai tay cắm vào túi quần âu, tiếng nói bình thản không thể che giấu được kinh hồn, “Trên tay cô ấy bó thạch cao, hôm nay đồ ngốc này lại tìm đến một phòng khám tháo bỏ, hiện tại xương cốt bị chệch nhau, cũng có thể là bị nhiễm trùng…. Tóm lại tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm.”

“Nhìn vẻ mặt cậu lo lắng thành thế này, chúng ta vào xem đi.” Quý Dương mỉm cười, một tay quàng lên vai hắn, thuận thế đẩy cửa phòng bệnh.

Ai ngờ Doãn Lạc Hàn như bị điện giật hất văng tay Quý Dương, châm chọc cong môi, “Lo lắng? Buồn cười. Cô ta chỉ là một người đàn bà bé nhỏ không đáng kể, vì sao mà tôi phải lo lắng cho cô ta? Huống chi cô ta vẫn là con gái…..”

“Lạc, cậu không cần cứ phải để tâm vào chuyện vụn vặt như thế, cũng không nên lừa mình dối người.” Quý Dương đấm mạnh vào vai hắn, “Vẻ mặt bây giờ của cậu rõ ràng chính là hận không thể vọt ngay vào, mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, trong nhận thức của cậu đã có tình cảm với cô ấy.”

Doãn Lạc Hàn lạnh lùng cười, nheo mắt, “Tôi với cô ta,…..”

Quý Dương thở dài, dùng sức lắc nhẹ vai Doãn Lạc Hàn, “Lạc, đừng nhớ về quá khứ nữa, thật ra cậu và cô ấy đều là những người có tuổi thơ đen tối. Mấy năm nay tuy rằng cậu bị vây khốn bởi ác mộng đáng sợ không thể thoát khỏi, nhưng cô ấy cũng hơn gì cho cam. Nghe nói cô ấy vẫn ở cô nhi viện, vài năm nay tay làm hàm nhai, kiếm tiền sinh sống cùng học phí. Không thể phủ nhận, đó là một cô gái tốt.”

Doãn Lạc Hàn hơi mím môi, không nói gì nữa.

Quý Dương tận tình giảng giải khuyên bảo, “Lần này cô ấy thà nhảy lầu cũng không muốn dây dưa với cậu, đủ để chứng tỏ cô ấy đã không thể nhẫn nhịn cậu nữa. Nếu không muốn mất đi cô ấy thì hãy nghe lời của tôi đi, không được bức bách cô ấy nữa, như vậy sẽ chỉ làm trái tim cô ấy càng ngày càng cách xa cậu.”

“Tôi đùa bỡn là đùa bỡn thân thể của cô ta, còn trái tim của cô ta thế nào tôi không có hứng thú.”

Khuôn mặt tuấn tú rét lạnh của Doãn Lạc Hàn hiện lên vẻ ác độc, “Những thứ cô ta để ý nhất đều nằm trong tay tôi, trừ phi tôi chơi đủ, chơi chán ngấy, ném đi, bằng không vĩnh viễn cô ta cũng đừng mong có thể thoát khỏi tay tôi.”

“Lạc, cậu điên rồi chắc?” Quý Dương kinh ngạc kêu to, “Cậu có được thân thể cô ấy thì có ích lợi gì cơ chứ, trái tim cô ấy không ở trên người cậu, vây kín cả đời cô ấy thì cậu cảm thấy có ý nghĩa, đùa bỡn rất vui sao? Cậu làm như vậy, rõ ràng chính là một kẻ mất đi lý trí….”

“Lý trí?” Vẻ mặt Doãn Lạc Hàn hiện lên chút khinh thường, “Tôi không cần lý trí, tôi chỉ biết là tôi phải làm cho cô ta nếm thử thống khổ gấp trăm lần những gì tôi đã phải trải qua.”

Quý Dương thật sự không thể nghe tiếp nữa, hắn căm giận túm lấy áo Doãn Lạc Hàn, “Nếu tôi không phải là bạn tốt của cậu, tôi thật muốn đấm cho cậu một phát để cậu tỉnh ra.”

“Dương, tôi không muốn nghe cậu nói những lời này, tôi đi về trước, nếu cậu cảm thấy cô ta đáng thương, cậu cứ ở lại chờ cô ta đi ra đi.”

Doãn Lạc Hàn hất tay Quý Dương, sửa sang lại quần áp hơi nhíu, tiếng nói lạnh lùng vô tình không hề thay đổi.

“Người kia…” Quý Dương còn muốn nói gì đó, Doãn Lạc Hàn cũng không để ý tới, hắn xoay người bước nhanh đi ra phía cửa bệnh viện, lại gặp phải Từ Bang.

“Tổng tài, đã xong thủ tục.”

“Đã biết.” Doãn Lạc Hàn ngừng bước, nghiêng đầu liếc qua cánh cửa phòng bệnh, ngoài cửa đã không thấy thân ảnh Quý Dương đâu, xem ra là hắn đã đi vào phòng bệnh, “Lát nữa có kết quả, cậu ghi lại chi tiết, lập tức gọi điện thoại nói cho tôi biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.