Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 140




Nghe Mân Huyên có thể kêu tên mình chính xác, Phan Nhạn Ngọc hiển nhiên thực vui vẻ, giọng nói công thức hóa hàm chứa tiếng cười khó gặp, “Hy vọng về sau có thể hợp tác vui vẻ với cô.”

Mân Huyên ngắt điện thoại xong, rốt cục không ngủ được, cảm thấy hăng hái gấp trăm lần, thân thể của nàng nàng rõ ràng nhất, không phải nói rằng chỉ có một vết nứt nhỏ sao, giật giật cánh tay, hẳn là không có việc gì.

Nàng xuống giường, vào toilet dùng một cánh tay khó khăn bắt đầu rửa mặt chải đầu, nàng định sau khi Tiểu Nhu đến liền cùng chính mình đi bệnh viện cởi bỏ băng vải, nhìn xem miệng vết thương đã khỏi hẳn hay chưa.

Một giờ sau, nàng ngồi trong phòng, mãi mà vẫn không thấy thân ảnh Tiểu Nhu đâu, hay là tên Doãn Lạc Hàn kia nghe xong nàng nói, hôm nay liền trực tiếp gọi điện thoại bảo Tiểu Nhu đừng đến.

Đáng giận! Vô nhân tính! Bại hoại máu lạnh! Nàng một bên la hét một bên thu thập ba lô, ném điện thoại vào bên trong, vừa cẩn thận đếm số tiền có trong ví, tính toán qua loa một chút, hẳn là đủ trả tiền phí chữa bệnh trong bệnh viện.

Haiz, không có tiền lương ở cửa hàng bánh ngọt, hiện tại chỉ có thể đem tất cả hy vọng đặt vào phần công tác kia ở tạp chí. Nghe nói tiền lương cùng đãi ngộ ở đó rất được, nàng quyết định sau khi đi vào phải toàn tâm toàn ý tạo ra biểu hiện xuất sắc nhất.

Ba lô khoác lên vai, đang chuẩn bị ra khỏi phòng, thân ảnh Tiểu Nhu bất ngờ xuất hiện ở cửa, cô nàng đang lau mồ hôi trên mặt, nhìn ra là chạy vội một đường tới được.

“Thực xin lỗi…. Thực xin lỗi…. Mân Huyên…. Hôm nay tôi ra ngoài xe lại bị hỏng, chỉ có thể đi nhờ xe tới đây, kết quả trên đường gặp tắc đường, tôi đến muộn quá…. thật ngại quá…..”

“Đừng lo, Tiểu Nhu, nhìn vừa rồi cô chạy vội vã, cô cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đã.” Mân Huyên cười lôi kéo Tiểu Nhu ngồi xuống sô pha.

Ai ngờ Tiểu Nhu mông vừa chạm xuống sô pha, lại đứng bật lên, “Mân Huyên, cô muốn ra ngoài à? Cô muốn mua cái gì thế? Tôi đi mua giúp cô nhé.”

“Không cần đâu. Không phải tôi muốn mua cái gì cả. Tuy rằng cô đề nghị giúp tôi cởi xuống một ít băng vải cũng được, nhưng mà bây giờ tôi muốn đi bệnh viện nhờ bác sỹ nhìn xem băng vải trên cánh tay có thể tháo bỏ đi hay không?”

Tiểu Nhu thở nhanh, “Hiện tại bỏ đi hết? Như vậy chỉ sợ không ổn đâu. Tôi nhớ rõ mấy ngày hôm trước bác sỹ đã nói cánh tay cô còn cần…”

“Cô xem tôi không sao rồi, thầy thuốc sẽ rất ngạc nhiên.” Mân Huyên dùng lực giật giật cánh tay trái, lại lắc lắc trái phải, kéo tay Tiểu Nhu, “Được rồi, hiện tại cô đi cùng tôi tới phòng khám.”

“Phòng khám? Không phải nói bệnh viện sao?” Bước chân Tiểu Nhu ngừng lại.

“Phòng khám cũng giống nhau mà, y thuật của bác sỹ cũng không khác nhau nhiều.” Mân Huyên không muốn Tiểu Nhu nói ra thêm nhiều nghi vấn nữa, vội vàng lôi kéo tay cô nàng chạy xuống lầu. Thật ra là nàng sợ hãi bác sỹ trong bệnh viện nói mấy thứ linh tinh như băng vải trên cánh tay nàng không thể tháo bỏ, cho nên mới nhất thời nghĩ đến tìm phòng khám.

Hiện tại đang vào đúng giờ đi làm, hai người không dám bắt xe bus, đành phải đi bộ lên phía trước, nhìn thấy một phòng khám ở quảng trường khu phố trung tâm có mặt tiền sáng sủa, Mân Huyên liền lôi kéo Tiểu Nhu đi vào.

Sự tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng, thầy thuốc thăm khám nghe qua Tiểu Nhu kể lại thương thế của nàng, vừa nghe đến mới được khoảng bốn ngày, thế nào cũng không chịu giúp nàng cắt băng, khuyên can mãi cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể bất dĩ đi ra phòng khám.

“Mân Huyên, không nên cắt băng vải, chúng ta trở về đi.”

Tiểu Nhu lắc lắc tay Mân Huyên khuyên bảo.

“Không được, hôm nay tôi muốn tháo xuống.” Tính tính quật cường của Mân Huyên lại nổi lên, “Thân thể của tôi, tôi rõ ràng nhất, không phải bác sỹ nói tôi chỉ nứt xương một vết nhỏ sao? Hiện tại đã tốt hơn nhiều, cô xem, cử động như thế nào tay cũng không đau.”

Quan trọng nhất là nàng không muốn cho Chỉ Dao hay bất luận kẻ nào nhìn ra chính mình bị thương, bởi vì như vậy thì nàng thật sự không thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý nào.

Tiểu Nhu hình như cũng không biết làm thế nào với nàng, “Được rồi, Mân Huyên, chúng ta đi vào lần nữa, lần này nhờ thầy thuốc giúp cô tháo bỏ một ít băng vải bên ngoài, như vậy cánh tay bị thương của cô có thể trực tiếp giấu vào trong ống tay áo, không thể bị người khác phát hiện. Tôi biết cô chính là muốn như vậy đúng không?”

“Tiểu Nhu, cũng là cô săn sóc tôi.”

Mân Huyên cười khen tặng, quàng lấy cánh tay Tiểu Nhu, hai người lại quay lại phòng khám.

Lần này thì không cần phí thêm lời lẽ thầy thuốc đã làm theo, nửa giờ sau đi ra, Mân Huyên nâng tay nhìn cánh tay mình, từ bên ngoài nhìn vào giống hệt người không có việc gì.

“Giờ thì vừa lòng rồi chứ, chúng ta có thể đi trở về.” Tiểu Nhu nói xong liền kéo nàng trở về.

Mân Huyên đương nhiên sẽ không dễ dàng chịu trở về, mấy ngày nay ru rú trong biệt thự, buồn cũng sắp buồn đến chết, nàng một tay chỉ vào ghế đá trên quảng trường, “Tiểu Nhu, chúng ta đi đã lâu, đi vào đó ngồi một lát rồi trở về.”

“Cũng được.” Tiểu Nhu đồng ý gật đầu, hai mắt sáng ngời, chỉ vào một cửa hàng bán kem xa xa, ” Tôi đi mua kem, cô cứ ngồi xuống trước, tôi lập tức quay lại.”

“Được, tôi đi nơi đó chờ cô.” Nàng vui vẻ chạy đến một chiếc ghế không có người ngồi, nhìn người đến người đi trên quảng trường. Trở lại biệt thự liền có cảm giác rất áp lực, hiện tại chẳng sợ ở bên ngoài một lúc thôi, nàng cũng cảm nhận được trong không khí tràn ngập hương vị tự do.

Di động lại vang lên, lần này chắc là Chỉ Dao rồi, nàng mở di động ra, không xem liền tiếp nghe, “Chỉ Dao, mình nhìn thấy tin nhắn…..”

Đối phương đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nàng, "Mân Mân, là tôi."

"A?" Là Kim Chính Vũ.

"Bây giờ em còn cùng bạn học ở nông thôn sao? Mấy ngày nữa thì trở về? Tôi lái xe đi nhà ga đón em."

Nàng lè lè lưỡi, may mà nàng còn chưa kịp nói buổi tối có hẹn với Chỉ Dao, bởi vì hôm trước nàng nhắn tin với Kim Chính Vũ nói mình cùng bạn học muốn ở nông thôn chơi vài ngay.

"À... còn có một ngày, ngày mai tôi sẽ trở lại, cậu không cần lái xe đi đón tôi đâu, tôi tự mình biết ngồi xe." Nói mấy lời này nàng nắm chặt tay trái, nàng phát hiện chính mình thật sự không thích hợp với thật lòng mà nói, hắn thức sự rất tốt với mình, nếu không phải có nỗi niềm khó nói, nàng thật không muốn lừa hắn.

"Phải không? Đúng là ngày mai em mới trở về sao?"

Thanh âm của Kim Chính Vũ rõ ràng có chút quái dị, nàng lơ đãng ngẩng đầu lên, con người lập tức phóng đại, Kim Chính Vũ đang đứng lù lù tại nơi cách nàng không đến mười bước.

Hắn... hắn... Sao hắn lại ở chỗ này? Nàng nắm chặt di động, theo bản năng đứng lên, da đầu run lên, hệt như kẻ trộm cắp bị bắt tại trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.