Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 131




Khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng hàn băng xuất hiện vài phần bối rối hiếm thấy, hai tay đặt trước ngực nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay dần dần trắng bệch. Hắn chưa bao giờ cảm thấy không biết làm sao như bây giờ, thân hình đơn bạc của nàng giống như cánh diều nhỏ bé phiêu diêu trong gió, tựa vào lan can gần như sắp ngã xuống.

Lúc này đây, ý chỉ của hắn bắt đầu dao động, hắn bức bách nàng quá ư?

Tiếp xúc với nàng lâu như vậy, hắn lợi dụng đủ loại thủ đoạn lãnh khốc trừng phạt nàng, nếu là phụ nữ bình thường đã sớm học ngoan, ở trước mặt hắn tận lực lấy lòng, ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng nàng không giống với những người phụ nữ khác, kiêu ngạo và tự tôn của nàng mãnh liệt hơn tất cả những người phụ nữ hắn biết đến trước đây.

“Chúng ta có thể nói chuyện…” Hắn thong dong dựa vào cửa sổ, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng bàn tay phải nắm chặt thành quyền lại cơ hồ sắp bóp nát thứ gì đó trong lòng bàn tay.

“Nói chuyện gì? Bàn bạc xem anh trừng phạt tôi như thế nào sao?”

Đủ rồi, nàng chịu khuất nhục đã quá nhiều rồi, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, hắn luôn mạnh mẽ đoạt lấy. Trong mắt hắn, nàng cùng lắm chỉ là công cụ phát tiết dục vọng, hắn không vui vẻ có thể tùy ý trừng phạt nàng. Nàng là con người, nàng không phải động vật hắn mua về, nàng cũng có cảm giác.

Nàng biết nếu chính mình tiếp tục sống tạm bợ, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, hợp đồng một năm, hiện tại còn chưa đến hai tháng, nàng đã có cảm giác sống không bằng chết, cả thể xác và tinh thần chịu giày vò như đang xuống địa ngục. So với tiếp tục bị hắn lăng nhục, chẳng bằng nhắm mắt lại, không quan tâm tới gì hết.

Dù sao, hắn có tiền, nàng chết rồi, còn có thể có nhiều đàn bà hơn xuất hiện bên cạnh hắn.

Thực châm chọc có phải hay không? Nàng chẳng qua là một loại thuốc sảng khoái có cũng được mà không có cũng chẳng sao, từ khi làm tình phụ không thể nhìn thấy ánh mặt trời tới nay, nàng cảm thấy chính mình thật hạ lưu, mỗi ngày sống trong lo lắng hãi hùng, từng giây từng phút đều bị lương tâm khiển trách, nàng sợ hãi Chỉ Dao biết tất cả, cô ấy sẽ hận nàng, cô ấy nhất định sẽ hận nàng.

Nửa người nàng nhoài ra ngoài lan can, từ nơi này nhìn xuống, lầu ba cũng không tính rất cao, nhưng chỉ cần nàng có thể nhảy xuống mặt đường cứng rắn bên cạnh bãi cỏ bên dưới, cũng có thể dễ dàng đi sang thế giới bên kia.

“Doãn Lạc Hàn, biết không, anh thực sự rất đáng buồn. Ở trong mắt tôi, anh là một kẻ nghèo khổ, anh không có tình thân, không có tình yêu, anh thậm chí còn máu lạnh tới mức dùng bọn nhỏ đáng thương ở cô nhi viện tới áp bách tôi. Trong thế giới của anh, chỉ còn lại đống tiền mặt lạnh như băng thôi.”

“Lăng Mân Huyên, em có biết em đang nói cái gì không?” Hắn băng hàn nghiêm mặt, tiếng nói lộ ra lửa giận bừng bừng, “Hiện tại, tôi nói lần cuối cùng….”

“Tôi coi thường anh.”

Nàng bình thản nói ra câu châm chọc hèn mọn, quay đầu lại nhìn hắn một lần cuối cùng, hai chân nhảy bước khỏi lan can.

“Lăng Mân Huyên, người đàn bà chết tiệt này, tôi nói rồi, nếu em nhảy xuống đi, em đừng tưởng tôi sẽ buông tha….”

Hắn khàn khàn mắng mỏ, đồng thời nhanh chóng xông lên, nhưng hắn chỉ kịp nắm một mảnh áo của nàng, ghé vào lan can chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng như một cánh diều đứt dây rơi xuống từ lan can tầng ba.

Hắn lao khỏi ban công, chạy lướt qua phòng ngủ của nàng, chạy ra cầu thang. Nàng thế nào rồi? Nàng không có việc gì, hắn sẽ chạy kịp xuống cứu nàng.

Cầu thang lầu ba, hắn chưa từng bao giờ căm hận nó dài lâu như bây giờ, thả người nhảy xuống, một lần nhảy bằng năm sáu bậc thang, thoáng cái đã tới phòng khách, bật mạnh cửa, chạy ra biệt thự.

Trên mặt đất lạnh như băng cách đó không xa, có một thân ảnh nhỏ bé yếu ớt nằm đó, vẫn không nhúc nhích, sinh mệnh như đang dần thoát ra khỏi cơ thể nàng.

Nháy mắt này, thế giới im lặng đáng sợ, hắn nghe thấy thanh âm một thứ gì đó gãy nát dưới đáy lòng, rất rõ ràng, tiếp theo lồng ngực đau đớn như bị thủy tinh vỡ đâm vào.

Hắn không biết mình chạy tới như thế nào, chỉ biết lúc mình ôm lấy nàng, có một thứ chất lỏng dinh dính ra đầy tay, sắc mặt của nàng tái nhợt như tờ giấy.

Hắn run run kiểm tra hô hấp của nàng, tuy rằng rất mỏng manh, nhưng vẫn còn thở.

“Người đàn bà chết tiệt, em vĩnh viễn cũng đừng mong thoát khỏi tôi.” Hắn cắn răng nói xong, lộ ra một chút vui sướng, may mà dưới thân nàng là mặt cỏ, nàng còn có thể được cứu, cuống quít lấy di động cầm tay ra, gọi xe cấp cứu, sau đó lại gọi cho Từ Bang.

Chưa đến vài phút sau, xe cứu thương chạy đến, nhân viên y tá ngay ngắn chừng mực nâng nàng lên băng ca, Từ Bang cũng đuổi đến. Từ Bang khởi động xe, lái xe đi theo sau xe cứu thương, hắn ngồi trong xe, vừa cúi đầu liền thấy màu sắc chói mắt trên tay.

Máu, vẫn là máu, xe vẫn đi sau xe cứu thương, hắn vẫn ngơ ngác ngồi trong xe, thời gian hình như đang đảo ngược về mười một năm trước, hắn nhỏ tuổi trong tay cũng dính đầy máu, mẹ bị người ta bế ra khỏi vũng máu, hắn khóc nháo bị người ta mang lên xe. Chiếc xe to lớn chỉ có một mình thân ảnh nhỏ yếu cô đơn của hắn, đi theo sau xe cứu thương.

“Tổng tài, đã đến bệnh viện.” Thanh âm của Từ Bang đánh gãy hồi ức của hắn, hắn xuống xe, nhìn băng ca bị nâng vào bệnh viện.

Ngoài phòng cấp cứu, hắn ngồi trên ghế, hai tay nâng trán, lo lắng chờ đợi. Thời gian đi qua từng giây một, mùi dung dịch tiêu độc chui thẳng vào lỗ mũi, hắn ngẩng đầu, phòng cấp cứu vẫn đang đóng chặt.

Giật mình, không gian lại chuyển hoán thêm một lần nữa,khi còn nhỏ hắn cũng bất an ngồi trên ghế ngoài phòng cấp cứu như vậy, quản gia đã gọi người kia rất nhiều lần, bởi vì cần người nhà ký tên, nhưng mãi vẫn không có ai tiếp điện thoại. Cũng may bệnh viện tư nhân đó là sản nghiệp của tập đoàn Đường Thịnh, quản gia cấu kết với bệnh viện trưởng, thầy thuốc mới đồng ý mổ.

Chờ đợi rất lâu rất lâu, thầy thuốc lắc đầu, nói một đống những thứ hắn nghe không hiểu, cuối cùng hắn chỉ hiểu tám từ cuối cùng, “Bệnh nhân cấp cứu không có hiệu quả.”

Khuôn mặt non nớt tràn ngập khiếp sợ, hắn không thể tin được mình đã mất mẹ, một người cô đơn ngồi trên ghế thương tâm khóc, không ai đến an ủi hắn, mà người kia từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.

“Thầy thuốc, cô ấy thế nào?” Hắn nghe thấy giọng Từ Bang, cửa phòng cấp cứu đã mở ra, nàng bị người ta đẩy đi. Sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như vậy, y tá không dừng lại lâu, rất nhanh đã đẩy nàng đi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.