Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 104




“Anh muốn thế nào? Anh buông…. Buông….” Thân thể nàng bị hắn vây chặt dưới thân, thân thể mềm mại ôn nhu không ngừng vặn vẹo, cùng thân thể hắn không thể tránh né ma sát ra hỏa hoa ái muội.

“Đàn bà nói một đằng nghĩ một nẻo, xem ra em đã muốn khẩn cấp…”

Hắn trêu tức cười, cúi người dùng đôi môi thấm ướt liếm cắn vành tai mẫn cảm của nàng, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng làm người ta chếch choáng say như rượu nguyên chất.

Hắn cắn từ sau tai một đường uốn lượn xuống, từ từ đến trước ngực nàng. Một bàn tay xẹt qua vùng bụng bằng phẳng của nàng, cảm giác điện giật tê dại mà sảng khoái nhanh chóng xuất hiện, cũng khuếch tán đến từng ngóc ngách trong cơ thể.

“Không cần… Đừng… Đừng như vậy….” Nàng kịch liệt lắc đầu, khuôn mặt nhẵn nhụi hiện lên đỏ bừng e lệ, cố gắng kháng cự cảm giác kì diệu khi bàn tay hắn đụng vào.

Vài lần trước, hắn luôn thẳng thừng, cho tới bây giờ cũng không dụ hoặc âu yếm nàng, nàng phát hiện ý chí của mình càng ngày càng mơ hồ, toàn thân xụi lơ vô lực, giống như sắp tan biến mất.

“Chính Vũ cũng từng chạm qua em như vậy sao?” Hắn vội vàng đùa chơi với nàng, còn không quên thấp giọng hỏi: “Ở trên giường, em thích hắn hay thích tôi hơn?”

Hắn nói càng ngày càng quá quắt, cũng càng ngày càng khó nghe, nàng nhắm mắt lại, không nói được một lời, rõ ràng không để ý tới hắn, hắn cảm thấy không thú vị tự nhiên sẽ không tiếp tục hỏi nữa.

Con ngươi đen nóng rực của hắn trói chặt nàng, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, tà mị cười nhẹ vài tiếng: “Không nói phải không? Tôi sẽ làm em mở miệng…”

Ngón tay hắn bắt đầu tùy ý trêu chọc, chỗ sâu nhất trong cơ thể trở nên khô nóng làm nàng bất an. Nàng ý đồ muốn cảm quan đình chỉ vận chuyển, nhưng dưới sự khiêu khích cuồng dã của hắn, miệng nhịn không được tràn tiếng rên rỉ nhỏ vụn, lúc này toàn bộ giác quan của nàng đã rời bỏ suy nghĩ của nàng, thân thể chỉ trào lên từng đợt đừng đợt sóng vui thích.

Hắn khó nhịn nắm lấy thắt lưng của nàng, nàng sợ hãi theo bản năng lùi lại, nhưng hắn không cho nàng cơ hội, nháy mắt đã mạnh mẽ tiến nhập nơi mềm mại của nàng.

Nàng không thể tự hỏi, đảo mắt đã bị ném lên tầng mây sung sướng, sau đó lại bị ném xuống sóng triều mãnh liệt, chỉ có thể bị động mặc hắn ta cần ta cứ lấy.

Một tiếng than nhẹ cao vút hỗn hợp tê rống trầm thấp, hai người cùng rơi vào vực sâu của khoái cảm điên cuồng….

Sóng triều cuồng tứ thối lui, dư vị vẫn như cũ thật lâu thật lâu hiện hữu trong thân thể hai người, hô hấp đục ngầu xen lẫn mùi cồn lao thẳng vào gương mặt non mịn.

“Em cũng thực thích không phải sao?”

Bên tai là tiếng châm biếm tùy ý của hắn, nàng cắn lấy môi dưới, tránh mặt hắn, hãy còn thở hổn hển, cảm thấy chính mình thật đáng giận, rõ ràng… Rõ ràng không được đắm chìm trong đó, lại không tự chủ được mà luân hãm trong từng đợt sóng triều *** hắn gây cho nàng.

Nàng thật sự chán ghét chính mình…

“Hiện tại ở trên giường, em thích Kim Chính Vũ hơn, hay vẫn là tôi?” Hắn nâng cằm nàng lên, để mặt nàng đối diện với khuôn mặt tuấn tú nhưng tràn ngập đùa cợt tà ác.

“Ma quỷ.” Nàng nghiến răng lên án, cự tuyệt vấn đề làm người ta buồn nôn, khuôn mặt nhỏ nhắn tránh thoát khỏi kiềm chế, giật giật hai tay bị trói, đầu caravat bị hắn cột vào mép giường, “Anh mau thả tôi ra.”

“Em còn chưa trả lời vấn đề của tôi, nếu em không nói, chúng ta đây tiếp tục…” Hắn cố ý kéo dài thanh âm, khóe môi lộ ra nụ cười tà ác tàn nhẫn.

Hắn lại đè lên nàng, không hề báo động trước lại tiến vào một lần, nàng kêu sợ hãi một tiếng, thần kinh vừa mới trầm tĩnh lại tiếp tục bị kéo căng, thể lực tiêu hao nhiều quá, nàng không còn chút sức nào, căn bản không thể thoát khỏi.

Hắn không cho nàng cơ hội thở dốc, luật động mạnh mẽ, ngọn lửa mới tắt trong cư thể lại một lần nữa bùng lên, thiêu đốt, nhắm chặt hai mắt, thân thể theo động tác của hắn cùng nhau lên đỉnh núi. Mặc dù nội tâm thống hận chính mình, nhưng vẫn không thể ngăn cản hắn mang đến cho mình từng đợt đánh sâu vào đầy sung sướng như cũ.

Hồi lâu qua đi, thể lực tiêu hao quá lớn, nàng buồn ngủ.

Khuôn mặt tuấn tú nhưng u ám hiện lên chút tàn nhẫn, tay hắn gần như thô lỗ nắm chặt cằm nàng, mang theo nồng đậm tức giận.

Nàng ăn đau phải mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt như ẩn giấu hàn băng ngàn năm, bạc môi tối tăm mím lại, nhẹ xuất ra một dòng khí vô cùng lạnh lẽo, “Em còn không trả lời vấn đề của tôi…”

“Anh vô sỉ… Tôi cùng anh ấy không xấu xa như anh nghĩ…” Nàng xoay người muốn tránh đi tay hắn, nhưng hắn càng nắm chặt thắt lưng của nàng.

“Đau… Không cần… Đừng đến nữa…” Nàng kêu sợ hãi, không tự giác cầu xin, ” Hôm nay xin anh buông tha tôi, tôi mệt mỏi quá…”

“Tôi nói rồi em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ vẫn làm cho đến khi em chủ động mở miệng mới thôi.” Hắn lạnh lùng cười nhẹ, động tác ở nơi mềm mại chợt nhanh hơn.

Nàng thở hổn hển không kiềm chế được, nàng sẽ tuyệt đối không trả lời câu hỏi khuất nhục kia, nàng sẽ không như hắn mong muốn, tuyệt không…. Lúc hắn lại một lần nữa tiến và nàng, nàng nghĩ như vậy.

Nàng thống khổ cắn môi, yên lặng thừa nhận tiết tấu của hắn, cầu mong nó mau chấm dứt. Hắn điên cuồng mà giữ lấy nàng, hệt như một con ngựa hoang mãi không ngừng nghỉ….

Hắn không biết chính mình làm sao vậy, hắn chưa bao giờ như đêm nay như vậy, tràn ngập hứng thú với thân thể nàng.

Từ đêm hắn không muốn chạm vào nàng, hắn liền không bước vào biệt thự này, sau đó mặc nàng bị trục xuất, tự sinh tự diệt.

Vậy mà, đêm nay hắn nhìn thấy nàng cùng Kim Chính Vũ tay nắm tay đi đến trước mặt mình, hắn tinh tường cảm thấy nội tâm có một loại cảm giác bị phản bội.

Đã không có hắn, người đàn bà này không chịu được cô đơn, đảo mắt đã quấn lấy Chính Vũ.

Chơi với Chính Vũ từ nhỏ, tốc độ đổi bạn gái của Chính Vũ tuyệt đối tương xứng với hắn, nghĩ đến khối thân thể mềm mại dưới thân cùng từng bị Chính Vũ đối đãi qua, nội tâm hắn liền dâng một ngọn lửa giận không thể dập tắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.