Tôi thức dậy từ sớm, đêm qua tôi chỉ ngủ được một ít nhưng vẫn quyết định sẽ đi đến tòa tháp của Allison. Thực tế là vì tôi quá để tâm đến chuyện này. Tôi đóng gói một chiếc balo nhẹ nhàng rồi mang đi, trong đó có một ít thức ăn, một ít nước uống, một chiếc đèn pin, bộ đàm cầm tay, bản đồ khu rừng và chiếc dao phát của tôi. Tôi cũng mang theo chiếc máy ảnh để xem liệu Allison có thể xác nhận người đàn ông trong những bức ảnh này là Harvey không.
Ánh bình minh đang ló rạng qua những tán cây ngoài xa, tôi chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận được vẻ đẹp khi mặt trời lên tại khu rừng này, tôi thường hoặc đang ngủ hoặc đang quá sợ hãi. Nhưng nó thực sự rất đẹp. Tôi quyết định sẽ không nói với Allison mình đến tìm cô ấy, mặc dù tôi có chút tin tưởng cô ấy, tôi không muốn tiết lộ những việc mình sẽ làm, không muốn cho cô ấy cơ hội thay đổi điều gì, chỉ để đề phòng mà thôi. Tôi buộc chắc dây giày của mình và bắt đầu chuyến đi bộ đến tòa tháp của Allison. Thời gian đi đến đó chỉ mất khoảng 3 giờ đồng hồ. Tuyến đường tương đối trực tiếp và theo như trên bản đồ, tôi sẽ không gặp phải quá nhiều đoạn đường leo dốc hay bất cứ thứ gì.
Tôi nhận thấy một sự khác biệt rõ rệt khi mạo hiểm đi ra khỏi khu vực của mình để đến khu vực của Allison. Mỗi người canh lửa rừng đều có một khu vực riêng để cai quản; công việc chính của họ là duy trì các lối đi được sạch sẽ gọn gàng và đối phó với bất kỳ vấn đề nào có thể xảy ra trong khu vực của họ. Tuy nhiên, khi vừa bước chân đến khu vực của Allison tôi nhận thấy rằng các con đường của cô ấy không được duy trì tốt cho lắm. Thành thật mà nói là chúng hoàn toàn không được duy trì gì cả. Cây cối, bụi rậm, thực vật mọc lên um tùm che khuất hết lối đi, tôi cảm thấy may mắn vì đã nhớ mang theo con dao phát. Quả là một công việc mệt mỏi, nhưng tôi cần đảm bảo các con đường đủ sạch sẽ, đủ rõ ràng để chạy qua được, phòng trường hợp đột nhiên cần đến.
Tôi gần như mất hết động lực và cảm thấy đói bụng khi đến được tòa tháp của Allison. Mất khoảng 5 giờ đồng hồ để đi được đến đây vì tôi phải hoàn thành công việc dọn đường, cũng may sao tôi đã đến được đây rồi. Tòa tháp này nhìn y hệt tòa tháp của tôi, cùng một cách bày trí với cái nhà chòi được xây dựng trên cao, trên 4 cây cột chống, nằm gọn trong một khe hở nhỏ của khu rừng. Nhà vệ sinh của cô ấy nằm ở phía đối diện, nhưng kho chứa thực phẩm thì nằm giống hệt vị trí của tôi, ngay phía bên trái của chân tòa tháp. Tuy nhiên, có một sự khác biệt lớn mà tôi nhận ra ngay lập tức. Cái quái gì đây? Phần còn lại của một hố lửa lớn, giống như một hố lửa dùng để đốt rác, cách tòa tháp của cô ấy khoảng 15m. Bao quanh miệng hố là những viên đá, nhìn giống như ai đó cố tình sắp xếp ở đấy. Công việc của chúng tôi là đảm bảo không có đám cháy nào xảy ra ở trong rừng, điều này quá ahihi kỳ lạ rồi không phải sao?
Tôi tìm đường đi lên đỉnh tháp. Tôi cố gắng di chuyển thật nhẹ, một phần vì tôi không muốn cô ấy nghĩ mình là người phụ nữ hay cười đang cố chạy lên cầu thang, nhưng phần lớn là vì tôi lo lắng. Khi lên đến đỉnh tôi có thể thấy không hề có ai ở đó. Thực tế thì nó nhìn như chưa từng có ai ở đó. Nhà chòi có nhiều mạng nhện đeo bám xung quanh, bám dọc lan can và bụi mù mịt khắp nơi. Tôi đi đến mở cửa, nó đã bị khóa. Thật quá kỳ lạ, tòa tháp của tôi thậm chí còn không có khóa cửa. Tôi nhìn vào tấm kính, nheo mắt để nhìn qua lớp bụi dày ở bên trong cửa sổ.
Bên trong rất tối, tối hơn nhiều so với bình thường. Tôi có thể nhận thấy chiếc radio lớn đặt ở trên bàn, bên cạnh một chồng những thứ gì đó trông giống như báo và tệp tin. Giường ngủ thì lộn xộn và không hề ngăn nắp. Có một chiếc túi ló ra từ gầm giường, tôi đoán đó là ba lô của cô ấy. Từ những gì tôi có thể thấy được, không có sách, không hề có lấy một bộ bài, không có gì để giúp cô ấy giải trí qua ngày. Làm thế nào cô ấy vẫn luôn vui tươi như vậy được?
Tôi quyết định liên lạc với cô ấy. Tôi không mất công băng qua một quãng đường dài như vậy đến đây để không gặp được ai cả. Tôi cầm bộ đàm của mình lên.
"Allison, có ở đó không?"
"Chào" cô ấy trả lời ngay "có chuyện gì vậy Oscar?"
"À, có vài thắc mắc thôi" tôi nói, khi quyết định điều tra một chút trước khi cho cô ấy biết tôi đang ở đây, "cô đang ở đâu vậy?"
"Tôi đang ở tòa tháp của mình, sao thế?" cô ấy trả lời.
Gì cơ? Tôi chắc chắn đây chính là tháp của cô ấy. Tôi đã xem xét nó và không hề có ai ở trong này, vậy là cô ấy đang nói dối tôi.
"À, không có gì đâu" tôi nói dối, cố gắng che giấu giọng nói run rẩy của mình đằng sau vẻ tự tin, "chỉ là một số trại viên ở rìa khu vực của tôi. Tôi sẽ giải quyết họ".
Không trả lời. Cô ấy có chấp nhận câu trả lời của tôi không? Cô ấy có tin tôi không? Trả lời đi Allison, tôi cần biết cô có tin tôi hay không.
"Tuyệt. Tốt lắm Oscar. Cảm ơn vì điều đó."
Được rồi, cảm ơn chúa. Cô ấy tin, tôi nghĩ là vậy. Tôi quyết định đi xuống tháp và trốn sau một cái cây gần đó. Tôi muốn khám phá sự thật. Có lẽ cô ấy đang quay trở lại tòa tháp vì đã nói mình có ở đây. Đó có thể chỉ là sự hiểu lầm, vì vậy tôi sẽ phân tích tình hình và xem điều gì xảy ra.
Đã hơn 30 phút trôi qua. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của cô ấy, không có bất kỳ dấu hiệu nào của bất cứ thứ gì. Khu vực này hoàn toàn rơi vào trạng thái yên tĩnh. Như chết hoàn toàn. Đâu rồi tiếng động vật xào xạc, tiếng người đi bộ đi leo núi? Nó thật tĩnh lặng. Quá yên ắng. Trong lúc chờ đợi, tôi tự nói với bản thân mình nếu cô ấy không trở về quá sớm, tôi sẽ đột nhập vào tòa tháp. Tôi không biết làm vậy có phạm pháp hay không, về cơ bản thì đó là tài sản của sếp của tôi đúng chứ? Tôi đoán rằng làm vậy là bất hợp pháp, nhưng tôi cần phải làm rõ mọi chuyện. Và tôi cần phải làm điều đó ngay, trước khi trời trở nên tối hơn.
Tôi dùng dao phát của mình đánh vào cánh cửa, ngay vị trí tay nắm. Âm thanh phát ra phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ, kéo theo đó là tiếng cọt kẹt của cánh cửa khi nó mở ra, khiến tôi đứng hình trong một giây khi chờ đợi điều gì đó xảy ra. Nhưng không có gì. Tôi lẻn vào bên trong nhà chòi. Xộc vào mũi tôi là bụi bặm, tôi kìm nén không phát ra tiếng ho. Tôi cần phải nhẹ nhàng và cần phải nhanh chóng. Bên trong nhà chòi khá lạnh lẽo, lạnh hơn nhiệt độ bên ngoài một cách kỳ quái. Tôi bước tới đống báo và tập tài liệu. Tiêu đề của tờ báo đầu tiên nhìn thấy được khiến tôi ớn lạnh.
Hai chị em người đi bộ mất tích.
Tôi đọc lướt qua bài báo, đó là khu rừng này. Hai chị em, bị lạc ở trong rừng. Đó có phải là em gái của Allison không? Cô ấy nói với tôi rằng chỉ có một người em gái mất tích ở trong rừng. Cô ấy là người còn lại ư? Tôi không hiểu. Tôi đọc lướt qua những tờ báo còn lại, hầu hết đều nhắc đến việc hai chị em bị lạc, cho đến khi:
Một người trong số 2 chị em được tìm thấy sau 3 tuần mất tích
Bài báo nói rằng một trong hai chị em đã được tìm thấy còn sống và khỏe mạnh, nhưng người còn lại vẫn mất tích. Nó nói rằng họ đã tách nhau ra sau khi bị lạc trong rừng. Allison đã không đề cập đến việc cô ấy cũng từng bị lạc, nếu đây chính là cô ấy. Có thể cô ấy xem đó là vấn đề quá cá nhân nên không muốn tiết lộ? Hay cô ấy đã nói dối? Tôi chuyển sự chú ý của mình vào các tập tin.
Bên trong, một mảnh giấy. Nó có tiêu đề là "OSCAR". Cái quái gì vậy? Dưới đó là thông tin về tôi. Thông tin tôi đã chia sẻ với cô ấy về việc mình đã ly hôn và lý do nhận công việc này, tuổi tác của tôi, ngoại hình của tôi. Có lẽ cô ấy giữ những thông tin này để không lỡ quên mất? Một cách kỳ quặc để cố gắng trở nên thân thiện hơn chăng? Đợi đã, làm sao cô ấy biết được? Chúng tôi chưa từng gặp nhau. Làm sao cô ấy biết được tôi trông như thế nào? Có điều gì đó không ổn đang diễn ra ở đây. Tôi chuyển sự chú ý của mình vào chiếc túi dưới giường.
Đó là một cái ba lô lớn, màu xanh đậm. Tôi kéo nó ra và mở nó. Bên trong có quần áo; Chúng trông giống như quần áo nam; áo phông, quần đi bộ đường dài, áo khoác đi mưa. Tôi lục lọi sâu hơn thì thấy một cái búa, và sau đó là một cái cờ lê. Không có gì quá khác thường ở đó. Món đồ tiếp theo tôi lấy ra, một cặp kính râm.
Một bên khắc dòng chữ: RS.
Tên viết tắt ư? Chắc chắn không phải của Allison, mà là của ai đó. Tôi thò tay vào đáy túi và sờ thấy một vật nhỏ bằng kim loại. Tôi nhấc nó lên và đó là một con dao bỏ túi. Một con dao rất đẹp, trông giống như thứ được ai đó tỉ mỉ thiết kế. Nó có một đường viền màu vàng, bao quanh nó là sự kết hợp của những họa tiết màu bạc và đen gợn sóng. Trên thân dao cũng được khắc dòng chữ gì đó rất nhỏ.
Gửi đến tình yêu của anh, gửi đến em, Harvey.
Cái quái gì thế này? Tại sao cố ấy có con dao của Harvey? Đây có phải là đồ của anh ấy không? Sau khi biến mất, đồ đạc của anh ấy ở đâu hết?
Tôi không lấy gì cả; cô ấy sẽ biết tôi đã ở đây mất. Nhưng tôi sẽ ra khỏi đây, tôi bắt đầu cảm thấy không an toàn.
Khi tôi chuẩn bị rời đi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía sau lưng. Giọng nói của Allison.
"Anh biết đấy, tất cả những gì cô ấy muốn là khiến anh cười."