Tôi chết ahihi lặng rồi.
Tôi biết cô ta đang ở đây. Tôi có thể cảm nhận được. Cô ta ở ngay dưới giường của tôi. Tôi nên làm gì? Tôi nghĩ về các quy tắc trước đó, có cái nào nói về điều này không? Có hai quy tắc có thể giúp, nhưng tôi nên làm theo cái nào?
Quy tắc số 6: Nếu bạn thức dậy và nhìn thấy người phụ nữ đang cười nhìn chằm chằm vào bạn qua cửa sổ, hãy trốn vào trong chăn và nín thở. Cô ta sẽ đi vào nhà chòi, bạn sẽ cảm nhận được hơi thở của cô ta ở bên trên như thể cô ta đang lơ lửng trên người bạn. ĐỪNG THỞ. Điều này chỉ kéo dài vài giây thôi. Một khi cảm thấy cô ta đã rời đi, hãy bật đèn chính cho đến khi trời sáng.
Hay là
Quy tắc số 9: Vào bất cứ thời điểm nào bạn quay trở về tháp của mình, nhận thấy có ai khác bên trong đó, hãy chạy đi. Đừng ngừng lại cho đến khi tới tháp tiếp theo. Cũng đừng nhìn lại. Cô ta sẽ đuổi theo bạn.
Tôi có nên trốn dưới chăn đợi đến khi cô ta rời đi như quy tắc số 6 không?
Hay là tôi nên chạy đi, bởi vì cô ta đã ở trong tòa tháp của tôi rồi, như quy tắc số 9? Cô ta đã có ở trong phòng khi tôi trở về, làm theo quy tắc số 9 sẽ tốt hơn đúng không?
Tôi nghe thấy cô ta. Không quá to, nhưng tôi có thể nghe thấy được. Loại âm thanh được tạo ra khi ai đó đang cố gắng di chuyển thật chậm để không phá vỡ sự yên lặng. Di chuyển rất nhỏ, rất nhẹ. Một giây sau, vang lên một tiếng răng rắc nhẹ nhàng. Cánh tay của cô ta. Chúng đang di chuyển. Cùng với nó, một tiếng rên rỉ ngột ngạt. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Tôi cần phải đưa ra quyết định ngay, hoặc là ở lại trốn trong chăn hoặc là chạy đi.
Làm theo quy tắc số 6 hoặc số 9.
Tôi cảm thấy một cái kéo nhẹ nhàng ở phần dưới chăn của mình. Đó không phải là một cái kéo mạnh và chỉ diễn ra trong một giây. Tiếp theo đó là một cái kéo thứ hai, mạnh hơn một chút so với cái đầu tiên.
Tôi chọn nghe theo quy tắc số 9.
Với tốc độ bùng nổ, tôi vọt nhanh ra khỏi giường, lao qua cánh cửa khi nó đóng sầm lại sau lưng tôi. Tôi không nhìn thấy cô ta, tôi không ngoảnh lại nhìn. Thật may tôi vẫn chưa tháo giày ra trước đó.
Tôi đi xuống được nửa đường cầu thang thì nghe thấy một tiếng sầm ở phía trên. Cánh cửa đóng rầm lại khi cô ta rời khỏi nhà chòi.
Tôi đang ở dưới chân tòa tháp rồi và nghe thấy những bước chân phía trên. Cô ta đã đi xuống được nửa đường cầu thang.
Tôi chạy về phía đường mòn và nghe thấy tiếng cây cỏ lào xào ở sau lưng tôi. Cô ta xuống đến chân tòa tháp rồi.
Tôi chạy về phía căn hầm, tiếng ồn ào sau lưng tôi ngày một lớn hơn. Cô ta sắp đuổi kịp tôi rồi, cô ta đang chạy trên con đường mòn.
Tôi đến được căn hầm, nhanh chóng mở nắp hầm ra chui vào đó. Tôi nhảy xuống cầu thang rồi đóng then chốt cửa hầm lại.
Tôi nghe thấy cô ta.
Cô ta đang di chuyển xung quanh phía trên tôi, trên tấm cửa gỗ, trên bãi cỏ xung quanh nó. Những tiếng rên rỉ trầm thấp của cô ta làm tôi như chết điếng người, khiến lông tóc tôi dựng đứng cả lên khi cô ta đang co rúm trong đau đớn. Tôi nép mình trong góc hầm, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhưng không thể thấy được gì qua bóng tối. Cô ta vẫn còn ở trên kia, tôi nghe thấy những chuyển động của cô ta. Đó là sự kết hợp của những chuyển động nhanh, dừng lại đột ngột, và rồi chậm rãi, di chuyển trong bối rối. Có thể là cô ta không nhìn thấy tôi chui xuống hầm. Cũng có thể cô ta thậm chí không biết ở đây có một cái hầm. Hay là cô ta không thể vào được đây? Đây có phải là nơi mà Harvey ở lại qua đêm khi không có ở tòa tháp không? Allison từng nói không biết nhiều đêm anh ta đã đi đâu, có phải là ở đây không?
Bây giờ tôi không nghe thấy âm thanh gì nữa, đã 20 phút trôi qua. Tôi nghĩ thứ sinh vật quái quỷ kia đã rời đi, nhưng tôi cũng trở nên ngốc luôn rồi. Tôi sẽ ở lại đây cho đến sáng mai.
Cuối cùng thì tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ theo những âm thanh êm đềm của tiếng gió đang vuốt ve những tán cây gần đó.
Đêm qua thật quá nguy hiểm. Nhìn lại quyết định đi điều tra làm rõ mọi thứ của mình, tôi thấy thật ngu ngốc. Không chắc là do tôi bị thiếu ngủ hay do cô ta bỏ bùa mê tôi nữa, nhưng tôi sẽ không làm như vậy thêm lần nào nữa. Tôi sẽ tuân thủ theo các quy tắc.
Trời đã sáng, tôi vẫn còn ở trong căn hầm. Tôi lấy lại được chút can đảm để nâng tấm nắp hầm lên nhìn ra bên ngoài, lóa mắt vì ánh mặt trời chói thẳng vào vì đã ở yên trong bóng tối quá lâu. Mắt dần thấy được rõ ràng. Mệt mỏi, tôi lết cơ thể ra khỏi căn hầm đi ra ngoài và hướng đến tòa tháp của mình.
Tôi đang nhanh chóng leo lên cầu thang đến tòa tháp của mình thì nghe thấy một giọng nói ở phía sau.
"Xin chào!"
Giật bắn người, tôi xoay lại và suýt ngã khỏi thành cầu thang. Có một cô gái đang đứng dưới chân tòa tháp, một cô gái bình thường. Cô ấy có mái tóc màu nâu, đeo kính và mang một chiếc balo lớn. Cô ấy mặc bộ đồ đi bộ đường dài và mỉm cười nhìn tôi.
"Xin lỗi vì đã làm anh sợ" cô ấy nói "xin chào, tôi là Samantha, Sam"
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy, tiếng tim đập thình thịch.
"Con gái của Mark" cô ấy giải thích "đến đây để tiếp thêm thực phẩm cho anh"
Allison từng đề cập Mark hoặc con trai anh ta thường đến đây cung cấp thêm thực phẩm, nhưng không nhắc đến con gái anh ta.
"Ồ, chào cô" tôi run rẩy trả lời "xin lỗi, cô làm tôi giật mình, tôi là, uh, Oscar"
"Này, tôi là Sam" cô ấy nhắc lại, vẫn mỉm cười "anh ổn chứ?"
Tôi cố gắng nở một nụ cười yếu ớt và gật đầu, "đúng là dọa tôi sợ thật. Tôi nghĩ rằng đó là Mark, hay con trai anh ấy làm những việc này chứ?"
Cô ấy cười "thường là vậy. Tôi chỉ vừa mới giúp ông ấy làm việc này thôi. Anh là điểm dừng chân đầu tiên của tôi hôm nay đấy. Rất vui được gặp anh, Oscar."
Trời đang dần tối. Tôi cảm thấy quyết tâm tìm hiểu xem những gì đang diễn ra trong khu rừng này. Đừng hiểu sai ý tôi, tôi sợ chết khiếp rồi. Nhưng tôi đã lựa chọn sai. Theo như tôi biết, tôi có thể tự mình làm được điều này. Tôi không biết phải tin vào ai, Allison ư, có thể không? Tôi cần xem xét. Ngay trước khi đi ngủ, tôi liên lạc với cô ấy để hỏi lại vài điều.
"Allison này" tôi hỏi "Mark có con gái không?"
"Chào Oscar" Allison trả lời ngay sau đó "tôi cũng đang định liên lạc với anh tối nay, tôi cũng không chắc lắm, chỉ mới gặp con trai anh ấy thôi. Có chuyện gì hả?"
"Không có gì, tôi chỉ thắc mắc thôi"
"Anh ổn không Oscar? Có điều gì bất thường xảy ra không?" cô ấy hỏi.
"Tôi ổn Allison. Chúc ngủ ngon."
Tôi vẫn còn sợ hãi, nhưng tôi biết mình cần phải làm gì. Những quy tắc này sẽ giúp ích cho tôi. Chúng sẽ giúp tôi sống sót, vì thế tôi phải tuân theo. Tôi hiểu rõ điều này hơn bao giờ hết. Tôi vẫn mặc giày khi đi ngủ tối nay chỉ để đề phòng, tôi quyết định sẽ bật đèn bàn lên trước khi tắt đèn chính.
Tôi đang nằm trên giường được 30 phút rồi, tôi nghe thấy nó. Lại là tiếng cào cấu.
Quy tắc số 7: Nếu bạn nghe thấy tiếng cào cấu ở bất cứ đâu, trên nhà chòi hay ngoài nhà vệ sinh ở chân tháp, hãy tắt hết bộ đàm và trốn vào chăn đợi đến khi tiếng cào kết thúc.
Tiếng cào cấu mờ nhạt. Nghe có vẻ như nó phát ra từ một nơi nào đó trên cầu thang, hay là ở bên dưới nhà vệ sinh cạnh chân tòa tháp. Ngay lập tức, tôi chạy đến cạnh chiếc radio lớn và tắt nó đi. Tôi kiểm tra xem bộ đàm cầm tay của mình đã tắt chưa, ổn rồi. Tôi nhanh chóng quay trở lại giường và chui vào chăn. Tiếng cào cấu vẫn còn. Ngày một nghe to hơn. Mỗi tiếng cào cấu kéo dài và chậm rãi, bắt chước tiếng móng tay cào vào tấm gỗ. Sau mỗi tiếng cào cấu là một khoảng lặng 10 giây, tiếp đến là một tiếng cào cấu khác nghe gần hơn, to hơn tiếng trước đó. Chẳng bao lâu sau, tôi cảm thấy như tiếng cào cấu ở gần ngay cạnh tôi. Gần như thể nó đang ở trên giường của tôi. Tôi nín thở và nhắm nghiền mắt lại. Không phải vì làm theo các quy tắc, mà vì tôi đã quá sợ hãi. Tiếng cào cấu tiếp theo kéo dài hơn tiếng trước. Nó có ở trên giường của tôi, hoặc trên cánh cửa ra vào. Tôi không chắc. Tôi không thể nghĩ được gì, nhưng tôi sẽ không di chuyển.
Tiếng cào cấu đã dừng lại, 15 phút trôi qua. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng xào xạc của những cái cây bên dưới, khi gió thổi qua chúng, tạo ra những âm thanh vù vù trong không khí ngay phía sau nhà chòi của mình. Tôi quyết định sẽ ở mãi trong chăn cho hết đêm nay, chỉ để đề phòng, rồi tôi nghe thấy một âm thanh khác.
Tiếng bước chân yếu ớt.
Âm thanh trở nên dồn dập hơn, tôi nhận ra cô ta đang chạy lên cầu thang. Trong cơn hoảng loạn tôi quên mất các quy tắc. Theo bản năng, tôi lao ra khỏi giường và chạy đến công tắc đèn chính. Tôi bật nó lên, và ý định bỏ chạy ngay lập tức dừng lại.
Tôi đứng yên một chỗ, ngay cạnh công tắc đèn, đợi chờ điều gì đó xảy ra, nhưng không có gì. Run rẩy, tôi tiến về phía danh sách các quy tắc mà tôi đặt bên cạnh giường của mình, nhặt nó lên và kiểm tra xem mình đã làm đúng chưa.
Quy tắc số 5: Vào đêm, nếu nghe thấy tiếng ai đó đang chạy trên cầu thang lên nhà chòi, hãy bật đèn chính cho đến khi trời sáng. Nếu bạn không kịp bật đèn chính vào lúc cô ta đã ở trên đỉnh tháp thì đã quá muộn rồi.
Lạy chúa. Tôi nhớ rằng ánh đèn chính này có trong nhiều quy tắc và tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã làm đúng. Tôi dáo dác nhìn quanh ban công nhà chòi của mình, không thấy gì cả. Tôi nhìn chằm chằm vào đầu cầu thang để tìm kiếm, chỉ cảm thấy một khoảng không đen kịt vô tận. Nhưng không có gì xảy ra, cũng không có gì xuất hiện.
Ánh sáng rực của đèn chính khiến tôi không thể nhìn ra khu rừng xung quanh bên dưới, tôi nghĩ khi ngồi vào bàn làm việc. Đã 2 giờ trôi qua kể từ khi cô ta cố gắng chạy lên cầu thang, và không đời nào tôi có thể ngủ tiếp được trong đêm nay. Vì vậy, tôi tận dụng thời gian còn lại của mình. Tôi đã xem xét rất kỹ bản đồ các khu vực quanh đây, học thuộc các tuyến đường xung quanh tháp của mình như lòng bàn tay. Tuy nhiên, tôi cũng học thêm vài thứ mới. Tôi cố gắng ghi nhớ tuyến đường đi đến tòa tháp gần đây nhất. Nó không quá phức tạp. Tôi nghĩ rằng mình vẫn có thể tin tưởng được Allison; Tôi thực sự muốn gặp cô ấy. Tôi muốn tự mình đi gặp cô ấy và nói chuyện thoải mái. Mặt đối mặt, chứ không phải thông qua radio như bấy lâu nay.
Tôi quyết định rằng ngày mai sẽ đi đến tòa tháp của Allison.